Vèo, vèo, vèo…

Sau khi đắc thủ, Băng Liên lủi rất nhanh, trở về dưới mặt đất.

Cả động tác, cơ hồ là hoàn thành trong một giây, hơn nữa không có lưu lại bất cứ dấu vết gì.

Cái thứ nhất, đắc thủ.

Đã có kinh nghiệm thứ nhất, tiếp qua, Giang Trần liền như cá gặp nước, mục tiêu thứ hai là Tiêu Vũ, người này, có lẽ cũng tu luyện công pháp Băng thuộc tính.

Thực lực của Tiêu Vũ, cùng Dư Giới đại khái giống nhau.

Dư Giới không có cố sức, như vậy Tiêu Vũ này, tự nhiên cũng dễ như trở bàn tay.

Hơn nữa nhân số bên Chu Dật rất đông, thiếu đi Tiêu Vũ, căn bản không có ai biết. Dù sao, chính thức để ý Tiêu Vũ, là sư tôn Liễu Thừa Phong của hắn.

Sau khi bắt Tiêu Vũ, còn có hai sợi dây leo Hỏa Liên, thì đuổi theo hai đệ tử Tử Dương Tông, mục tiêu cũng đã tập trung.

Hai đệ tử Tử Dương Tông này, đều là sư đệ do La Hoàng mang đến, tu vi cùng Dư Giới đại khái không sai biệt lắm.

Bất quá, hai người này rất thông minh, cũng không có lạc đàn, mà là song hành xông vào trong.

- Là hai tên này rồi.

Giang Trần nghe cước bộ của bọn hắn, lại quan sát bốn phía, phát hiện bốn phía không có người tiếp cận.

Hai sợi dây leo Hỏa Liên chui từ dưới đất lên, dùng xu thế sét đánh không kịp bưng tai lôi hai người này xuống.

Cánh hoa thu lại, triệt để bao lấy hai người này.

Một khi bị Băng Hỏa Yêu Liên bao vây, vậy thì căn bản không có biện pháp giãy giụa. Tư chất của Băng Hỏa Yêu Liên, là cấp bậc Chư Thiên, Võ Giả muốn tránh thoát Băng Hỏa Yêu Liên, cái kia là nằm mơ.

Tuy hiện tại Giang Trần thi triển Băng Hỏa Yêu Liên, tư chất còn không đạt tới trình độ yêu nghiệt kia, nhưng tư chất của Băng Hỏa Yêu Liên bày ở đó, dù hiện tại hình thái thấp, cũng không phải mấy Tiên cảnh nhị trọng có thể phá.

Một Băng Liên chậm rãi mở ra một lỗ hổng, bên trong là Dư Giới, khuôn mặt hắn đỏ bừng, cơ hồ sắp hít thở không thông.

Cánh hoa mở, đầu của Dư Giới lập tức dò ra, từng ngụm từng ngụm hô hấp. Tuy trước mắt một mảnh hắc ám, bộ vị dưới phần eo còn bị bóp chặt, thế nhưng mà hiện tại, hắn ngay cả thời gian cân nhắc tình cảnh của mình cũng không có.

Hắn chỉ muốn hô hấp, tham lam hô hấp.

Chờ hắn hô hấp hồng hộc một trận, mới phát hiện, mình lại bị một cây băng liên chế trụ.

Vài cánh hoa dán ở trên người của hắn, sinh ra hấp lực vô tận, gắt gao dính chặt, vô luận hắn giãy dụa như thế nào, cũng không chút sứt mẻ.

- Cái này... Đây rốt cuộc là vật quỷ gì?

Dư Giới luống cuống, thò tay muốn túm binh khí, nhưng bàn tay vừa mới sờ đến binh khí, cánh hoa đột nhiên bắn ra, một cỗ lực lượng khổng lồ, trực tiếp bắn bay tay phải của hắn.

Một cánh tay phải, từ trên cánh tay bay ra ngoài.

- A.

Dư Giới kêu thảm, sợ tới mức hồn phi phách tán.

Loại tình hình quỷ dị này, đời này hắn chưa từng gặp qua.

- Kêu to lên, thỏa thích kêu to a. Dư Giới, ngươi gọi càng cuồng loạn, ta nghe lại càng hưởng thụ a.

Đột nhiên, trong bóng tối truyền đến một thanh âm khoan thai.

- Ai? Người nào?

Dư Giới đau đến chảy mồ hôi trán, nhưng mà lúc này nghe được tiếng người, thật giống như người chết đuối, bắt được cây cỏ cứu mạng.

- Ngươi nghe không ra thanh âm của ta sao?

Trong bóng tối, Giang Trần cười nhạt nói.

- Ngươi... Ngươi rốt cuộc là ai?

Dư Giới sững sờ.

- Huynh đệ, không cần biết ngươi là ai, van cầu ngươi, cứu ta một mạng, ta bị vật quỷ dị này triền trụ. Ngươi...

Dư Giới chịu đựng thống khổ tê tâm liệt phế, không ngừng cầu cứu, nhưng bất chợt, thanh âm im bặt mà dừng, đồng tử mở lớn.

Bởi vì, hắn ở trong bóng đêm, bỗng nhiên nhìn rõ ràng khuôn mặt đối diện.

Chứng kiến khuôn mặt kia, yết hầu của Dư Giới như bị siết chặt, vậy mà nói không ra lời

Bởi vì, hắn nhận ra khuôn mặt này, nhận ra người này.

- Ngươi… ngươi là Giang Trần.

Hàm răng Dư Giới run lên, phát ra thanh âm khanh khách, toàn thân như rơi xuống hầm băng, không thể ức chế được run rẩy.

- Trí nhớ không kém nha.

Giang Trần giống như cười mà không phải cười đi đến phụ cận.

- Như thế nào đây? Rất đau a?

Dư Giới chảy mồ hôi trán, khàn giọng nói:

- Giang Trần, ngươi... tại sao ngươi lại ở chỗ này?

Sắc mặt Giang Trần trầm xuống:

- Tại sao ta lại ở chỗ này? Ngươi hỏi ta? Ta cũng muốn hỏi ngươi, tại sao ngươi lại ở chỗ này? Tham Kim Dực Kiếm Điểu của ta đúng không? Muốn bắt tùy tùng của ta, tìm tiện nhân Long Cư Tuyết khoe thành tích đúng không?

Sắc mặt Dư Giới tái xanh:

- Ta... Ta... Giang Trần, đây là hiểu lầm, tuyệt đối là hiểu lầm. Ta với ngươi tầm đó, cũng không có cừu hận gì. Hết thảy đều là sư mệnh khó trái. Ngươi thả ta, Dư Giới ta thề với trời, về sau làm chó của ngươi, ngươi muốn ta đánh ai, ta liền đánh người đó. Ngươi muốn ta cắn ai, ta liền cắn kẻ đó.

Giang Trần ngây ngẩn cả người.

Hắn cơ hồ có chút hoài nghi, có phải mình bắt nhầm người hay không?

Nhìn kỹ, đây thật là Dư Giới kia a.

Thế nhưng mà, Dư Giới lúc trước, sau khi xuất hiện, phong độ nhẹ nhàng hạng gì, lãnh diễm cao quý hạng gì, cao cao tại thượng hạng gì, không ai bì nổi hạng gì?

Mà giờ khắc này, Dư Giới này, vậy mà nói ra loại lời kia, tư thái của hắn thấp, thậm chí ngay cả một Võ Giả thế tục bình thường cũng không bằng.

Cái này để cho Giang Trần quả thực không cách nào đem hai hình tượng liên hệ chung một chỗ. Một đệ tử tông môn, vì sợ chết, vậy mà sẽ làm trò hề như thế?

Giang Trần thở dài:

- Dư Giới, đệ tử tông môn tham lam, bá đạo, dối trá, kiêu ngạo, những chuyện này ta đều chứng kiến. Nhưng mà sợ chết giống như ngươi, lại là lần đầu tiên gặp a. Ngươi thật là để cho ta tăng kiến thức. Nguyên lai đệ tử tông môn, là loại mặt hàng này, thật không biết, tông môn như vậy, sao có thể trường tồn hậu thế?

Vẻ mặt Dư Giới cầu xin:

- Đệ tử tông môn, đó cũng là người, là người thì sợ chết. Giang Trần, chỉ cần ngươi buông tha ta, ngươi bảo ta làm cái gì đều được, hiện tại ta cùng Long Cư Tuyết rất quen. Ta biết ngươi thống hận nàng, muốn giết nàng, ta có thể lừa nàng ra tông môn, mặc ngươi xâm lược, như thế nào? Tuy Long Cư Tuyết là tiện nhân, nhưng dầu gì cũng là xử nữ. Nếu như Giang Trần ngươi cảm thấy hứng thú, có thể sủng hạnh trước, lại diệt nàng. Dù sao như thế nào cũng được. Ngươi cũng biết, ta đối với ngươi có hữu dụng

Giang Trần nở nụ cười, hắn thật không nghĩ đến, một đệ tử tông môn, vậy mà không chịu được như thế.

Nghĩ tới lúc trước thằng này không ai bì nổi, hắn không khỏi lắc đầu.

Mí mắt của Giang Trần nhẹ nhàng nhấc:

- Dư Giới, ngươi để cho ta rất thất vọng. Ta ngược lại hi vọng, ngươi có thể cuồng như ở Nhị Độ Quan. Khi đó ngươi nói, trên trời dưới đất, không người cứu được ta; ngươi còn nói, muốn tiêu diệt ta, một đầu ngón tay là đủ. Hiện tại, những lời này, có phải là lúc ta tới trả cho ngươi hay không? Còn nhớ rõ không? Khi đó, ngươi giết bao nhiêu con Kim Dực Kiếm Điểu của ta? Khi đó, ngươi ỷ vào thực lực Tiên cảnh nhị trọng, ở trước mặt ta không ai bì nổi đến cỡ nào? Sao trong nháy mắt, ngươi lại ở trước mặt ta quỳ gối cầu xin tha thứ?