Độc Tôn Tam Giới

Chương 2365: Cuối cùng cũng vào bí cảnh (2)

- Đi thôi.

Long Phách Tương không nói hai lời, làm giống như lúc trước, lại đem hai người này ném vào trong cấm chế.

Trong lúc nhất thời những thế lực phía sau đều kinh sợ. Bọn họ tuyệt đối không thể tưởng tượng được, một tông môn nhất phẩm như Thiên Long phái, trong lúc thời khắc mấu chốt này ngang ngược. Mềm không được, trực tiếp mạnh bạo, cứng rắng không được, trực tiếp dùng biện pháp dã man.

Thế nhưng mà trước mặt một Long Phách Tương cường thế, ai dám nói ra nửa câu hờn giận cơ chứ?

Trong lúc nhất thời trong lòng mọi người bất an, lo lắng Long Phách Tương lần nữa gây khó dễ, lại không muốn cứ như vậy mà rời khỏi đây.

Đã đi tới một bước này, nói rời khỏi quả thực có chút không cam lòng.

Dù sao bí cảnh thần bí kia đã ở gần ngay trước mắt. Nếu như cứ như vậy bỏ qua, có lẽ cuộc đời này cũng không có khả năng gặp cơ duyên cường đại như vậy nữa.

Cấm chế ngay cả nhiều cường giả Đế cảnh cũng sứt đầu mẻ trán như vậy, một khi thông qua, thu hoạch tuyệt đối là trước nay chưa từng có.

Dùng phần tín niệm này, ý nghĩ này chống đỡ nội tâm những võ giả này. Ở trong sợ hãi cực độ, cũng không có bỏ cuộc giữa đường.

Lúc này hai tên cường giả Hoàng cảnh kia cũng dựa theo kinh nghiệm hai người trước. Cũng không có vội vã xuyên qua cấm chế này, phương thức tự bảo vệ mình này là phương pháp thông minh nhất.

Hiển nhiên hai người này được bảy đại quang trụ kia cỏ vũ, thầm mong bảy đạo quang trụ kia lần nữa đưa bọn họ sang bờ bên kia.

Lúc này, Đan Hỏa thành, Cửu Dương Thiên Tông, cường giả của những thế lực này đều không hẹn mà gặp đều chăm chú nhìn vào cấm chế, nhìn không rời mắt, không nói lời nào.

Bọn họ cũng nhìn ra chút môn đạo, cũng đang âm thầm xúc thế. Chỉ chờ bảy đạo quang trụ kia đánh vào cấm chế, bọn họ sẽ lập tức xông qua.

Giang Trần nháy mắt ra hiệu với Tử Yên tông lão. Giang Trần đã suy đoán ra bí cảnh này có cục diện hai đạo lực lượng điều khiển, trong lòng hắn càng thêm nắm chắc.

Biết rõ loại thế cục này, thì phải lợi dụng nó thật tốt.

Nếu như lần này bảy đạo quang trụ kia còn tiếp tục công kích cấm chế này, làm cho trong thời gian ngắn cấm chế này không khống chế được, như vậy nhất định phải nhân cơ hội này nhanh chóng thông qua.

Đây là quyết định của Giang Trần, cũng là quyết định của những cường giả Đế cảnh trên bát vực.

Tử Yên tông lão nhìn thấy Giang Trần nháy mắt với hắn, hắn lập tức ngầm hiểu, nhắm mắt theo đuôi, đi tới đằng sau thế lực các tông bát vực.

- Tử Yên, đợi lát nữa bảy đạo quang trụ kia bắt đầu công kích cấm chế kia, chúng ta dùng tốc độ nhanh nhất xuyên qua đạo cấm chế kia.

Giang Trần phân phó.

Tử Yên tông lão nhịn không được mà hỏi:

- Qua đạo cấm chế này có thể tới bí cảnh sao? Nhưng không biết rốt cuộc nơi đó có thứ gì tốt?

- Ngươi đừng có nghĩ nhiều như vậy, thông qua cấm chế này đã, lo lắng những thứ này nữa làm gì? Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, bí cảnh này tuyệt đối không đơn giản, thậm chí so với trong tưởng tượng của những người này còn phức tạp hơn nhiều.

Giang Trần cũng không có giải thích quá nhiều mà chỉ dặn dò vài câu.

Quả nhiên như Giang Trần suy đoán, bảy đạo quang trụ kia yên tĩnh một hồi, giống như chuẩn bị khí thế, lại chuẩn bị lần công kích tiếp theo.

Không tới nửa canh giờ, bảy đạo quang trụ kia lần nữa quang mang đại thịnh. Quang mang chói mắt hiện lên, lưu quang đáng sợ giống như lưu tinh điên cuồng đánh vào trên cấm chế.

- Đi.

Trong lúc nhất thời, vô số tu sĩ dùng tốc độ nhanh nhất giống như cá diếc sang sông, chen chúc mà phóng tới. Từng đạo thân ảnh dùng tốc độ nhanh nhất, có nhanh có chậm, đều vọt về bờ bên kia.

Giang Trần trà trộn vào trong đám người, không có thi triển Thiên Côn Lưu Quang độn, nhưng tốc độ của hắn vượt qua trình độ bình quân. Trong đám người không quá chú ý, nhưng cũng không vì vậy mà ảnh hưởng tới tốc độ.

Oanh.

Sau một khắc, khi cấm chế lần nữa khép lại ít nhất đã có hơn phân nửa số tu sĩ nhân cơ hội này xuyên qua đạo câm chế vắt ngang hư không.

Mà nơi mọi người đặt chân lúc này không ngờ là trong địa bàn bí cảnh Trầm Hương cốc. Cảnh tượng trước mắt hoàn toàn khác với cảnh tượng lúc trước mọi người nhìn thấy.

- Ha ha, tới, thực sự tới rồi.

- Bí cảnh này quả thực đủ giày vò người ta a. Lúc thì không cho chúng ta qua, lúc thì lại để cho chúng ta qua. Giày vò quả thực quá sức nha.

Những tu sĩ hiện tại xông qua cấm chế lúc này cuồng hỉ không thôi.

Cho dù là những cường giả Đế cảnh kia thông qua cấm chế đáng sợ này cũng vui mừng tới mức nhướng mày.

Trong lòng Giang Trần lại vô cùng yên tĩnh. trái lại hắn càng thêm cảnh giác. Hắn biết rõ, nói là xông qua đạo cấm chế kia, còn không bằng nói, trong bí cảnh này có một cỗ lực lượng muốn thả bọn họ tiến vào.

Thừa dịp lúc mọi người vẫn còn phấn khởi, Giang Trần bắt đầu mở mắt ra, điều tra tình hình bốn phía.

Phiến bí cảnh này so với cảnh tượng mà bọn họ chứng kiến lúc trước quả thực bất đồng.

Trong thoáng chốc, tất cả mọi người còn tưởng rằng tiến vào tiên cảnh. Từ xa xa, sương mù bao phủ, ở chỗ sâu có một tòa cung điện tráng lệ, nhìn qua tráng lệ vô cùng, tản ra bảy đạo quang trụ phóng lên trời/

- Ở phía trước.

Những thế lực lớn như Đan Hỏa thành và Thiên Long phái lúc này đã không bình tĩnh được nữa. Ánh mắt kích động nhìn qua tòa cung điện phía xa. Gióng như cơ duyên thượng cổ đã ở gần ngay trước mắt bọn hắn.

- Chúng ta đi.

- Đi, đừng chậm trễ, nhanh.

- Cơ hội lần này vô luận thế nào cũng không được bỏ qua.

Lúc này trừ Giang Trần ra, tất cả mọi người đều có ý nghĩ giống nhau. Bọn họ đã hoàn toàn bị bí cảnh này hấp dẫn.

Trong suy nghĩ, tưởng tượng vô tận của bọn họ, bí cảnh này nhất định ẩn chứa cơ duyên muôn đời. Nhất định là thánh địa truyền thừa cường đại nhất thượng cổ.

Thánh địa như vậy nhất định có vô số bảo vật ở bên trong.

Nghĩ tới bảo vật thượng cổ, nghĩ tới truyền thừa thượng cổ, những tu sĩ này đâu còn có thể bình tĩnh được nữa?

Cho nên..

Trong lúc đó, phía xa loáng thoáng truyền đến một tiếng chuông du dương.

Tiếng chuông du dương nghe qua cổ xưa này giống như là truyền tới từ thời thượng cổ, xuyên việt thời không, hiện tại mới rơi vào bên tai mọi người.

Nghe thấy tiếng chuông cổ xưa này, mọi người cảm thấy vui vẻ thoải mái, giống như cơ hồ tất cả sợ hãi, cơ hồ tất cả bất an lập tức biến mất.

Mà chuyển biến thành vẻ yên lặng, hài hòa, một loại cảm giác an nhàn, đi vào nơi an toàn vậy.

Trong lúc bất tri bất giác, ánh mắt của mọi người, bên trong sự cuồng nhiệt có thêm mấy phần bình thản, thiếu đi vài phần nghi kỵ và nghi hoặc.

Giang Trần thấy một màn như vậy, sự cảnh giác trong lòng càng tăng cao. Giờ phút này đạo dây chuyền phong ấn trong thức hải hắn đang kịch liệt kháng cự tiếng chuông này mang tới chấn động cảm xúc cho Giang Trần.

Cũng có thể nói là, đạo dây chuyền phong ấn này rất bài xích tiếng chuông này.

Đối với đạo dây chuyền phong ấn này, từ trước tới nay Giang Trần chưa từng hoài nghi, đối với nó tin tưởng không chút nghi ngờ. Bao nhiêu lần, chính là đạo dây chuyền phong ấn thần kỳ này, từng lần, từng lần giải nạn cho hắn.