Độc Tôn Tam Giới

Chương 2301: Bất đắc dĩ (2)

Giang Trần không ngừng khuyến khích động viên mình. Tịnh Phần Điện là một địa bàn so sánh công khai, người đến người đi rất nhiều.

Giang Trần dịch dung, là không ai nhận ra hắn, tự nhiên ở trên đường đi cũng không có người ngăn trở hắn.

Tiến vào Tịnh Phần Điện, Giang Trần thoáng nhìn tứ đại hộ pháp của Thiên Lân Công Tử, đám người kia đứng ở nơi hẻo lánh, phân thành bốn góc, cảnh giác dò xét động tĩnh tứ phương.

Nhìn về phía trên, bốn hộ pháp này cũng rất cảnh giác. Nhìn ra được, bảo hộ nhi tử của Đan Cực Đại Đế, đó cũng không phải một công tác tốt cỡ nào.

Giang Trần cũng không tới gần, miễn cho đánh rắn động cỏ.

- Thiên Lân Công Tử kia, rốt cuộc là tới đây làm gì? Tứ đại hộ pháp này, cũng không cách nào đi vào? Chỉ có thể ở bên ngoài trông coi?

Trong lòng Giang Trần tràn đầy nghi kị.

Giang Trần lặng lẽ triệu hồi Phệ Kim Thử Vương:

- Lão Kim, khu vực kia,… ngươi đi xem,… có một tu sĩ Hoàng cảnh trẻ tuổi, xem ở trong đó làm cái gì?

Việc này, chỉ có Phệ Kim Thử Vương có thể hoàn thành.

Tịnh Phần Điện này dù sao không phải phủ đệ của Đan Cực Đại Đế, không có khả năng khắp nơi đều có cấm chế, đều có trận pháp. Nếu có những cái này, tứ đại hộ pháp kia cũng không cần cảnh giác như vậy.

Phệ Kim Thử Vương tiến vào một lát, liền chui ra.

- Thiếu chủ, chỗ đó, là một đám Đan sư, giống như đang nghiên cứu chế tạo đan dược gì. Tu sĩ Hoàng cảnh tuổi trẻ mà Thiếu chủ nói kia, hình như là người chủ đạo. Có một đám lão gia hỏa, đều nghe hắn chỉ huy. Nghe khẩu khí của bọn hắn, hình như là nghiên cứu Tùng Hạc Đan.

- Tùng Hạc Đan?

Giang Trần chấn động, Tùng Hạc Đan của hắn, đưa ra ngoài cũng không có mấy khỏa. Những đan dược đưa ra ngoài kia, là chắc chắn sẽ không đến trong tay Đan Hỏa Thành.

Một khỏa duy nhất lưu thông ở bên ngoài, rất có thể là lần trước ở đấu giá hội của Long Hổ Phong Vân Hội, bị Thiên Âm Tự mua đi.

- Quả nhiên, Thiên Âm Tự đồng dạng Thiên Hà Cung, đều là chó của Đan Hỏa Thành.

Giang Trần nghĩ tới đây, liền bình thường trở lại.

Tuy Tùng Hạc Đan rơi vào trong tay Đan Hỏa Thành. Bất quá nếu như nhóm người này cảm thấy Tùng Hạc Đan là có thể dễ dàng nghiên cứu ra, vậy thì mười phần sai rồi.

Nếu như Tùng Hạc Đan chỉ nhìn bản thân đan dược liền có thể nghiên cứu ra, vậy viên thuốc này sẽ không có lực hấp dẫn lớn như vậy, cũng không có khả năng khan hiếm như vậy rồi.

- Chậc chậc, Thiên Lân Công Tử này, xem ra chí khí không nhỏ nha. Còn muốn nghiên cứu Tùng Hạc Đan của ta?

Trong lòng Giang Trần cười lạnh.

Lại hỏi:

- Lão Kim, bên trong có mấy người? Đại khái là kết cấu gì?

- Ba lão đầu tử, có lẽ đều là Đan Đế. Còn có một đám đan đồng đan bộc, ngoại trừ Thiên Lân Công Tử ra, có chừng tám người a.

- Còn có đan đồng cùng đan bộc?

Con mắt của Giang Trần bỗng nhiên sáng ngời.

Hắn loáng thoáng cảm thấy, cơ hội tới rồi.

Trong mật thất của Tịnh Phần Điện, không gian rất lớn. Cũng không đơn giản chỉ là một gian mật thất, mà là như một biệt viện.

- Lão Kim, dẫn ta đi vào, chúng ta tùy thời hành động.

Có Phệ Kim Thử Vương dẫn dắt, Giang Trần ngược lại không lo lắng bạo lộ thân hình. Dùng tu vi của hắn hôm nay, tuyệt đối có thể áp chế bất luận địa mạch chấn động gì.

Dù sao, hắn đã nhận được Địa Tạng Nguyên Châu, khống chế đối với Đại Địa Mạch Động, là phi thường tỉ mỉ. Ở dưới mặt đất hành động, cùng ở đất bằng không có bao nhiêu khác nhau, hoàn toàn không cần lo lắng bị người trên mặt đất phát giác.

- Lão Kim, ngươi nhìn chằm chằm một chút, có đan bộc hay đan đồng đi ra, tùy thời nói cho ta biết.

Giang Trần phân phó Phệ Kim Thử Vương.

Hôm nay Phệ Kim Thử Vương đối với Giang Trần là nói gì nghe nấy.

Như thế, ước chừng qua nửa canh giờ, bỗng nhiên Phệ Kim Thử Vương thông tri Giang Trần:

- Trần thiếu, có một đan bộc giống như muốn đi ra, là một cơ hội.

Đan bộc là người hầu, làm một ít công tác tạp dịch.

Người đan bộc này, kéo một giỏ phế liệu, từ trong mật thất đi ra, chuẩn bị đổ nó đi. Là lúc này, Giang Trần tâm niệm vừa động.

Băng Hỏa Yêu Liên như xúc tu, trực tiếp từ dưới mặt đất chui ra. Một thanh quấn lấy hai chân người nọ, vèo thoáng một phát, liền kéo xuống dưới mặt đất.

Người nọ căn bản không kịp phát ra âm thanh, liền bị kéo xuống.

Phệ Kim Thử Vương cười hắc hắc:

- Trần thiếu, bước đầu tiên rất thuận lợi, khởi đầu tốt đẹp a.

Giang Trần ném người nọ ra, hỏi:

- Tự mình khai a, đem tất cả tin tức ngươi biết, còn có tin tức của ngươi, toàn bộ khai ra.

Nửa khắc đồng hồ sau, tên đan bộc kia thở dài một hơi, khai ra tất cả tin tức. Giang Trần cũng đã nhận được đáp án hắn muốn lấy được.

Phanh…

Giang Trần một tay đánh ngất xỉu người này, ném qua một bên.

- Lão Kim, giao cho ngươi rồi.

Phệ Kim Thử Vương cười hắc hắc, không khách khí nhào tới.

Giang Trần lại nói:

- Đừng nóng vội, đừng nóng vội, ta muốn dịch dung thành hắn một phen. Tiếp đó, thân phận của hắn thuộc về ta. Dược Thất, Dược Thất, đáng thương làm đan bộc, ngay cả danh tự của mình cũng không có. Chỉ có thể dùng danh hiệu, đáng thương đáng tiếc...

Giang Trần thuần thục, hoàn thành dịch dung, thay đổi quần áo của Dược Thất, bất ngờ biến thành bộ dạng của Dược Thất.

Xác định không có sơ xuất gì, Giang Trần từ trong mặt đất đi ra, không chút hoang mang, phủi phủi bùn đất trên quần áo, thản nhiên trở về.

Vừa mới đi vào, một lão đầu râu ria hoa râm, liền mắng:

- Dược Thất, bảo ngươi xử lý một chút dược bã, ngươi lại đi lâu như vậy không trở lại?

Giang Trần vội vàng bắt chước khẩu âm cùng khẩu khí của Dược Thất, nói ra:

- Tiểu nhân là đi xử lý dược bã, bất quá ở trên đường, tiểu nhân cũng đang suy tư thành quả phân giải của Tùng Hạc Đan. Đột nhiên nghĩ đến một sự tình, nghĩ quá mê mẩn, nên trong lúc nhất thời quên thời gian.

Giang Trần giải thích, lại hợp tình hợp lý.

Lão đầu kia lại không kiên nhẫn khoát tay áo:

- Tùng Hạc Đan này, Đan Đế chúng ta cũng thúc thủ vô sách, ngươi một đan bộc, có thể nghĩ ra cái gì? Việc này ngươi nghĩ vỡ đầu, có thể nghĩ ra cái gì chứ? Đừng lề mà lề mề, nhanh làm việc đi.

- Vâng, vâng.

Giang Trần khúm núm.

Hắn tiến đến, bắt đầu quá trình làm trợ thủ buồn tẻ.

Với tư cách đan bộc, làm chỉ có thể là công tác trợ thủ. Dùng hiểu rõ đối với đan đạo của Giang Trần, chút sự tình ấy, tự nhiên là không làm khó được hắn.

- Không thể tưởng được, ta đường đường Lưu Ly Vương Thành Thiếu chủ, lại ở chỗ này bị một lũ hỗn đản chỉ huy đến chỉ huy đi.

Có đôi khi Giang Trần ngẫm lại cũng có chút buồn bực.

Bất quá ánh mắt thoáng nhìn Thiên Lân Công Tử, thấy hắn cũng là một bộ chau mày, chút phiền muộn ấy của Giang Trần liền bay mất.

- Mục tiêu của ta là Thiên Lân Công Tử này. Ăn chút khổ, chịu chút ủy khuất, lại không coi vào đâu.

Trong đầu Giang Trần không ngừng khuyên bảo mình, phải tỉnh táo.

Nghe ba lão đầu Đan Đế hướng hắn đến kêu đi hét, về phần một ít sự tình trợ thủ, đối với hắn mà nói quả thực là một bữa ăn sáng.