- Chỉ Nhược, lúc trước cô cô ích kỷ, không có mang ngươi ly khai Đông Phương Vương Quốc. Mười năm này, ngươi thâm cư hoàng cung, thời gian nhất định qua vô cùng buồn tẻ?

Câu Ngọc tự nhiên nhìn ra được, mười năm này, Đông Phương Chỉ Nhược cơ hồ vẫn đơn thuần như mười năm trước, cơ hồ là một tờ giấy trắng.

- Cô cô, có chút thời điểm, là có chút ít không thú vị, có chút buồn tẻ. Lúc như vậy, Chỉ Nhược rất nhớ cô cô, nhớ phụ hoàng, còn có Giang Trần ca ca... Trên đời này, chính thức tốt với ta, là ba người này rồi.

Đông Phương Chỉ Nhược nói đến đây, thần sắc cũng hơi có chút ảm đạm, tựa hồ nhớ tới phụ thân đã tạ thế.

- Có đôi khi, ta sẽ nói chuyện với hoa hoa thảo thảo, đem hoa hoa thảo thảo trở thành cô cô, trở thành phụ hoàng, trở thành Giang Trần ca ca.

Câu Ngọc đau lòng, mười năm nay, chỉ có thể đối thoại với hoa hoa thảo thảo, cái này là sinh hoạt buồn tẻ cỡ nào a? Nhìn như phú quý, kì thực không khác ngồi tù.

...

Đa Mai đạo tràng, vẫn điềm tĩnh như vậy, u nhã như vậy, tựa như thế ngoại đào nguyên. Quanh năm tuyết đọng, làm cho Đa Mai đạo tràng so với thế tục đại địa mà nói, thiếu vài phần phù hoa cùng tục khí, nhiều vài phần khí thế xuất trần.

- Trần ca, trước kia ngươi đã tới đây, xem qua Niệm nhi sao?

Đan Phi đứng ở sơn môn, nhìn Đa Mai đạo tràng, mắt đẹp tràn đầy tha thiết chờ đợi.

- Đã tới một lần, bái phỏng Đa Mai Minh Hoàng. Niệm nhi có một tọa kỵ, gọi Đại Bạch, là một con Tuyết Điêu, rất hung mãnh a. Bất quá bị Niệm nhi thuần phục rất nghe lời.

Giờ khắc này, Giang Trần còn cảm thấy có chút giật mình như mộng, tiểu nữ hài phấn điêu ngọc mài kia, lại để cho mình vô duyên vô cớ sinh ra cảm giác thân thiết, nhịn không được muốn đi thân cận, vậy mà là nữ nhi của mình!

Tíu tíu! Tíu tíu! Chiêm chiếp!

Hư không bình tĩnh, đột nhiên truyền ra từng tiếng rít. Giang Trần cùng Đan Phi nghe được thanh âm này, cũng lập tức vui vẻ.

- Đến rồi!

Hai người nhìn nhau, tâm tình đều có chút kích động.

Một đạo bạch quang như tia chớp, từ trong cốc tiêu xạ xuống, cánh vung vẩy tầm đó, đã rơi vào địa phương trước Giang Trần cùng Đan Phi không xa.

Ngũ quan tinh xảo như búp bê, da thịt vô cùng mịn màng, còn có con mắt trong veo như nước, ngây thơ đáng yêu như vậy, chỉ là, Giang Trần vài năm không thấy, Niệm nhi rõ ràng cao lớn hơn rất nhiều.

- Niệm nhi!

Đan Phi cũng không khống chế được cảm xúc của mình nữa, nhiều năm qua áy náy đối với con gái, tưởng niệm con gái, thoáng cái xông lên đầu.

Niệm nhi nghe được âm thanh này, mắt to xem qua. Sau khi Đa Mai Minh Hoàng trở về, liền nói cho nàng biết, miệng hang có người đang đợi nàng, để cho Niệm nhi tự mình đi một chuyến.

Niệm nhi còn đang suy đoán, đến cùng là người nào.

Ánh mắt của Niệm nhi, đơn thuần cùng sạch sẽ chỉ ở tuổi này mới có.

Mang theo đơn thuần ngây thơ, Niệm nhi nhìn qua hướng Đan Phi. Vừa xem xét, Niệm nhi vốn là khẽ giật mình, lập tức giống như ở trong trí nhớ tìm được đầu mối.

Một loại cốt nhục thân tình thiên tính, làm cho vành mắt của Niệm nhi đỏ hồng:

- Mẫu thân?

Cảm xúc của Đan Phi, tựa như hồng thủy bại đê, thoáng cái tiến ra. Vội lao đến, chăm chú ôm con gái vào trong ngực.

- Niệm nhi, là mẫu thân, là mẫu thân. Mẫu thân rất nhớ ngươi...

Bao nhiêu năm tích lũy tình thương, thoáng cái bạo phát ra.

Niệm nhi cũng hạnh phúc, nước mắt xoạch xoạch chảy xuống, mang theo ủy khuất khóc nức nở:

- Mẫu thân, mỗi ngày Niệm nhi đều nhớ ngươi. Ô ô ô...

Rốt cuộc là hài tử mười tuổi, bao nhiêu năm không có gặp mẫu thân, thoáng cái chứng kiến mẫu thân ngày nhớ đêm mong, cảm nhận được tình thương của mẹ chân chân thật thật, cảm xúc của Niệm nhi cũng bạo phát.

Mẹ con hai người ôm nhau hồi lâu, Đan Phi mới nhẹ nhàng bưng lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Niệm nhi, nghiêm túc xem xét con gái. Phảng phất những năm này gom góp tình thương của mẹ, thoáng cái muốn phóng xuất ra.

- Niệm nhi, ngươi có trách mẫu thân nhẫn tâm không?

Niệm nhi lắc đầu:

- Mẫu thân là vì tốt cho Niệm nhi, Niệm nhi biết.

Vành mắt Đan Phi đỏ hồng, ôm Niệm nhi, hứa hẹn nói:

- Niệm nhi, về sau mẫu thân sẽ không rời ngươi, không bao giờ nữa!

Niệm nhi khẽ giật mình:

- Mẫu thân, ngươi là muốn dẫn Niệm nhi ly khai nơi đây sao?

- Đúng vậy, bất quá không phải một mình mẹ mang ngươi ly khai, ngươi xem, còn có ai?

Đan Phi xa xa chỉ Giang Trần.

- Chân thiếu chủ?

Niệm nhi thoáng cái liền nhận ra được. Thời điểm nàng năm sáu tuổi, đã từng thấy qua Giang Trần.

Trong tâm linh nho nhỏ, đã in ấn ký thật sâu, biết rõ đó là Đại ca ca lợi hại nhất Khổng Tước Thánh Sơn, là thiên tài kiệt xuất nhất.

Ở trong tâm Niệm nhi, sớm đã xem Giang Trần là thần tượng của mình rồi.

Giang Trần nhịn không được cười lên, đi tới.

Nhưng Đan Phi lại nghiêm mặt nói:

- Niệm nhi, hiện tại mẫu thân chính thức giới thiệu hắn cho ngươi. Hắn không phải Chân thiếu chủ, hắn tên thật là Giang Trần. Hắn cũng là phụ thân của ngươi.

Niệm nhi khẽ giật mình, quyết lấy miệng nhỏ:

- Mẫu thân, ngươi cùng Chân thiếu chủ đùa ta? Ta chỉ coi Chân thiếu chủ là đại ca ca, lại không phải...

Đan Phi nóng nảy, nàng biết rõ con gái đã hiểu lầm. Còn cho là mình cùng Giang Trần kết nối, mà Giang Trần muốn làm chính là bố dượng của nàng.

- Niệm nhi, ngươi nghe mẫu thân nói. Hắn đúng là cha ruột của ngươi. Là người mẫu thân một mực tìm kiếm.

Niệm nhi triệt để ngây ngẩn cả người, mắt to đơn thuần xinh đẹp kia, thẳng ngoắc ngoắc nhìn xem Giang Trần:

- Phụ thân? Chân thiếu chủ, ngươi thật là phụ thân của Niệm nhi sao?

Giang Trần than nhẹ một tiếng, muốn tiến lên ôm cổ con gái, hảo hảo yêu thương một phen.

- Niệm nhi, là phụ thân. Chỉ có điều, trước kia ta và mẫu thân ngươi không biết đối phương ở Khổng Tước Thánh Sơn, cho nên cho tới nay, ta đều không biết, ta lại có một con gái xinh đẹp đáng yêu như vậy. Niệm nhi, ngươi nói cho phụ thân, ngươi có muốn ta làm cha của ngươi không?

Niệm nhi lệch cái đầu ra, suy nghĩ một hồi, gật đầu:

- Muốn.

Giang Trần hỉ cực mà cười:

- Tốt, Niệm nhi, cùng phụ thân đi. Đa Mai đạo tràng này, về sau không ở nữa. Cùng phụ thân đi Thiếu chủ phủ, như thế nào?

- Mẫu thân cũng đi chứ?

Niệm nhi chăm chú hỏi.

- Đi, người một nhà chúng ta, tự nhiên cùng một chỗ.

Giang Trần gật gật đầu, hứa hẹn nói.

Niệm nhi lập tức hoan hô tung tăng như chim sẻ, chạy tới trùng trùng điệp điệp hôn Đan Phi một cái, lại chạy đến trước mặt Giang Trần, trùng trùng điệp điệp hôn một cái.

Tay nhỏ bé vung vung, ở trong đống tuyết vui mừng nhảy dựng lên:

- Đại Bạch, Đại Bạch, ngươi đã nghe chưa? Về sau, Niệm nhi chẳng những có mẫu thân, còn có phụ thân rồi!

Trong nội tâm tiểu hài tử, cha mẹ vĩnh viễn là người trọng yếu nhất. Những năm này, tuy Niệm nhi ở Đa Mai đạo tràng rất nhu thuận, nhưng một đứa bé nhỏ như vậy, tưởng niệm cha mẹ cuối cùng là thiên tính của nàng.

Lúc này, nàng biết mẫu thân phụ thân của mình muốn dẫn nàng đi, hơn nữa về sau không xa rời, loại tâm tình nầy, chỉ hận không thể chia xẻ cho người khắp thiên hạ.

Đại Bạch chiêm chiếp kêu lên, cũng không biết là ghen, hay là vì Niệm nhi cảm thấy vui mừng.