̣ch. (1)

Vu Cống nói xong không còn mặt mũi nào tiếp tục ở lại mà hóa thành một đạo lưu quang biến mất.

Còn lại một mình Thần Lôi, càng là song quyền nan tứ địch thủ. Ánh mắt cừu hận nhìn chằm chằm vào Giang Trần, cuối cùng cũng không dám lỗ mãng mà dậm chân, oán hận rời đi.

Giang Trần cảm thấy khó hiểu nói:

- Hạo Thiên tông chủ, nhìn tình huống này, hai vị Thái thượng trưởng lão dường như là vì Giang mỗ mà tới a.

Những người kia của Cửu Dương Thiên Tông đều có chút xấu hổ, Thượng Quan Viêm Khanh cười khổ nói:

- Thần Lôi Thái thượng trưởng lão chúng ta có một đồ nhi yêu quý, gọi là Tào Tấn.

Tào Tấn?

Giang Trần xem như hiểu ra, tên tiểu tử Tào Tấn này dường như năm đó là một trong thập đại chân truyền của Cửu Dương Thiên Tông, năm đó ở Huyễn Ba sơn bị hắn chém giết. Hóa ra cừu hận là tới từ đây.

- Hạo Thiên tông chủ, năm đó Tào Tấn đi Vạn Tượng Cương Vực, chủ động gây sự với ta. Thực sự là do Giang mỗ giết chết. Chuyện này Thần Lôi trưởng lão muốn trách tội thì cứ tính toán lên đầu ta đi.

Giang Trần cũng không cảm thấy sao cả.

Giang Trần thiếu chủ không cần phải làm như vậy, ân oán giang hồ lúc nào cũng xảy ra. Cửu Dương Thiên Tông ta tuy rằng khóa ý ân cừu, nhưng cũng biết là địch với Giang Trần thiếu chủ cũng không phải là hành động sáng suốt.

Hạo Thiên đại đế rất tiêu sái cười nói:

- Đây không phải là bổn tông sợ phiền phức, mà là một tông môn thức thời thì nhất định phải xem xét thời thế. Đại thế của Giang Trần thiếu chủ đã thành, là địch với ngươi còn không bằng là bạn a.

Giang Trần thấy hắn thẳng thắn như vậy quả thực khiến cho Giang Trần có chút ngoài ý muốn. Đồng thời trong lòng cũng nghiêm túc, Hạo Thiên đại đế của Cửu Dương Thiên Tông này không dễ dàng đối phó như vậy.

Xem xét thời thế, không thể làm địch thì cầu làm bằng hữu. Như vậy nếu như thế cục có biến loại người này tùy thời có khả năng sẽ là địch.

Người này chính là người kiêu hùng.

Trong lòng Giang Trần đã có phán đoán sơ bộ về Hạo Thiên đại đế này.

Đương nhiên, tuy rằng trong lòng Giang Trần có phán đoán như vậy, thế nhưng lại không có chút biểu hiện nào trên mặt. Hắn vẫn như cũ nhẹ nhàng cười, nhìn thế nào cũng thấy cả người vô hại.

- Giang Trần thiếu chủ, Thượng Quan Viêm Khanh sau khi từ Lưu Ly vương thành trở về không ngừng tán dương người trẻ tuổi như ngươi. Hôm nay vừa mới gặp mặt, bổn tông chủ mới biết được lời đồn trong giang hồ quả nhiên không sai một chút nào. Mau mau, mời vào trong. Bổn tông chủ muốn mở tiệc tẩy trần cho khách mời phương xa như Giang Trần thiếu chủ.

Hạo Thiên đại đế cực kỳ hào sảng.

- Hạo Thiên tông chủ, mở tiệc tẩy trần cho khách phương xa như ta thì không cần. Hôm nay Bổn thiếu chủ tới đây thực sự là có chút chuyện quan trọng hơn muốn thương lượng với Hạo Thiên tông chủ. Nếu như tông chủ có rảnh rỗi, còn không bằng chúng ta tìm một nơi nào đó nói chuyện kỹ hơn một chút, được không?

Giang Trần đi thẳng vào vấn đề, không nói những lời giả vờ khách sáo kia nữa.

Hạo Thiên đại đế na onao, hắn cũng đã tiếp đãi qua rất nhiều nhân vật có uy tính danh dự trên bát vực, song phương đều rất chú ý tới quy cách, lễ nghi tiếp đãi.

Thế nhưng không ngờ rằng thiếu chủ của Lưu Ly vương thành hoàn toàn không thèm để ý tới việc này. Khiến cho Hạo Thiên đại đế cảm thấy ngoài ý muốn, đồng thời trong lòng âm thầm nghiêm túc:

- Giang Trần này tuổi còn trẻ mà có thể xem nhẹ những lễ nghi phiền phức này, kẻ này không quan tâm hơn thua, quả nhiên là người có thể thành châu báu a.

Trong lòng Hạo Thiên đại đế nghĩ vậy, miệng lại thuận thế cười nói:

- Tốt, bổn tông chủ gần đây chú ý theo ý khách quý. Giang Trần thiếu chủ đã không câu nệ tiểu tiết như vậy, đúng là phong phạm của tu sĩ như chúng ta. Đi, bổn đế mang ngươi tới một chỗ.

Hạo Thiên đại đế vung tay lên:

- Các ngươi không cần đi theo ta. Ta và Giang Trần thiếu chủ đi tới hậu sơn một chút.

Tất cả người của Cửu Dương Thiên Tông đều giật mình.

Giang Trần thấy bốn đại đế muốn đi theo, hắn chỉ cười nhạt một tiếng rồi nói:

- Các ngươi cũng nên thân cận với cao tầng Cửu Dương Thiên Tông nhiều hơn a. Ta đi với Hạo Thiên đại đế được rồi.

- Thiếu chủ, người..

Thương Hải đại đế có chút lo lắng. Hiện tại hắn nương tựa Giang Trần, tự nhiên phải lo lắng cho an nguy của Giang Trần.

- Cứ như vậy đi.

Giang Trần khoát tay, không thèm để ý.

- Ha ha, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, hào khí của Giang Trần thiếu chủ, bổn đế vô cùng thưởng thức.

Dưới con mắt của mọi người, Hạo Thiên đại đế và Giang Trần cùng sóng vai mà đi, hướng về phía hậu sơn.

Sau nửa canh giờ hai người đã vào trong hậu sơn, nhìn thấy một mảnh thâm sơn cùng cốc, hoàn cảnh vô cùng đẹp đẽ và tĩnh mịch, tản bộ được một lát, cả hai đều cso cảm giác vui vẻ, thoải mái.

- Giang thiếu chủ, nơi này thế nào?

- Rất tốt, hoàn cảnh đẹp đẽ, tĩnh mịch, có động thiên khác.

Giang Trần tán thưởng.

- Ha ha, Giang thiếu chủ, ngươi xem cái cây này xem, mười mấy năm trước nó là một cây non, hôm nay mười năm qua đi nó đã cao vút như vậy. Thế sự biến hóa cũng như cái cây này vậy, thay đổi khôn lường, liên tục khiến cho người ta kinh sợ a. Lại nói Giang thiếu chủ ngươi mười năm trước vật là một thiếu niên trong Vạn Tượng Cương Vực, hiện tại đã trở thành nhân vật phong vân, dậm chân một cái là có thể làm bát vực rung chuyển. Không, phải là cả cương vực nhân loại rung chuyển mới đúng.

Hạo Thiên đại đế cực kỳ cảm khái nói.

Nhất thời Giang Trần không nhìn thấu tâm tư của Hạo Thiên đại đế này, hắn chỉ có thể cười nhạt một tiếng rồi nói:

- Hạo Thiên tông chủ, chuyện xưa năm đó không cần phải nhắc tới. Nói tới cũng rất dài dòng. Hôm nay ta tới đây không phải là muốn nói những chuyệ này với Hạo Thiên tông chủ.

- Ha ha, rất đúng, rất đúng. Lại nói tới những chuyện nhỏ nhặt kia cũng không có ý nghĩa. Lưu Ly vương thành cũng tốt, Cửu Dương Thiên Tông cũng tốt, đều là thế lực lớn ở bát vực. Nhưng mà vì một việc nhỏ dây dưa không dứt quả thực là hành động không khôn ngoan. Trước đó Thần Lôi và Vu Cống Thái thượng trưởng lão xúc động, cũng mong Giang thiếu chủ không nên để trong lòng.

Giang Trần cười nói:

- Trước khi ta tới đây đã ngờ tới những chuyện thế này rồi. Nhưng mà bổn thiếu chủ vẫn dứt khoát tới. Đúng như theo lời tông chủ ngươi nói, là địch còn không bằng là bạn.

- Chính nên như thế.

Hạo Thiên đại đế gật đầu.

- Hạo Thiên tông chủ, ngươi là người hào sảng, ta tin rằng ngươi cũng không phải là người thích quanh co lòng vòng. Ý đồ tới đây ta xin nói thẳng.

Hạo Thiên đại đế nghiêm túc nói:

- Mời Giang Trần thiếu chủ cứ nói thẳng.

- Lần này ta tới đây là muốn làm một giao dịch với Hạo Thiên tông chủ.

Giang Trần cười thần bí.

- Giao dịch?

Hạo Thiên đại đế có chút khó hiểu:

- Mong Giang thiếu chủ nói kỹ càng hơn một chút.

- Hạo Thiên tông chủ nên biết Bất Diệt Thiên Đô với ta thù sâu như biển. Mà quý tông và Bất Diệt Thiên Đô dường như cũng không quá thân mật. Giữa song phương luôn tranh đấu không ngừng. Như vậy tính ra ít nhất chúng ta cùng có chung địch nhân. Nói như vậy Hạo Thiên tông chủ cũng không phản đối chứ?

Giang Trần cười hỏi.