Từ Mộng nghe nhi tử có tiền đồ như vậy, cũng hết sức vui mừng. Nhìn nhìn Từ Thanh Tuyền, lại nói:

- Tuyền Nhi, từ hôm nay trở đi, ngươi phải nhớ kỹ, ngươi họ Giang. Mẫu thân lấy tên cho ngươi là Giang Tuyền.

Nhưng Giang Phong lại nói:

- Chỉ cần là người một nhà, danh tự không trọng yếu. Trước không cần quá sốt ruột. Dù sao Tuyền Nhi ở Nguyệt Thần Giáo, cũng không phải sự tình một sớm một chiều.

Giang Trần cũng đồng ý phụ thân:

- Mẫu thân, danh tự của tiểu muội, tạm thời là râu ria. Ngược lại là một đệ đệ khác, tung tích của hắn, ngươi có manh mối không?

Từ Mộng nghe vậy, trong mắt lộ ra vẻ đau thương vô tận, đây cũng là vết thương thống khổ trong đời của nàng.

Cũng là vết thương cuối cùng của nàng hôm nay.

Chứng kiến bộ dạng mẫu thân thương tâm gần chết, Từ Thanh Tuyền cũng đau thương nói:

- Các ngươi đừng hỏi mẫu thân, lúc trước thời điểm Nguyệt Thần Giáo khu trục tiểu ca ca, mẫu thân một mực bị giam lỏng, căn bản không thấy được hắn. Nguyệt Thần Giáo căn bản không cho mẫu thân tiếp xúc hắn...

Bởi như vậy, liền không có bất luận manh mối gì.

Nhưng Giang Phong lại bỗng nhiên nói:

- Mộng nhi, Nguyệt Thần Giáo có thể... khu trục hắn ra địa bàn của Nguyệt Thần Giáo, lại âm thầm phái người...

Từ Mộng vội vàng lắc đầu:

- Phong cách hành sự của Nguyệt Thần Giáo, nếu như không có băn khoăn, các nàng nhất định sẽ làm như vậy. Nhưng mà có Tuyền Nhi, các nàng sẽ không bao giờ làm như vậy. Vạn nhất chuyện này khiến cho Tuyền Nhi sinh ra khúc mắc, các nàng là được không bù mất. Đây cũng là nguyên nhân vì sao các nàng giam lỏng ta, hãm hại ta nhiều năm như vậy, lại không có làm gì ta.

- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.

Kỳ thật Giang Phong đối với Nguyệt Thần Giáo cũng là thập phần căm hận. Chỉ có điều con gái bây giờ là Nguyệt Thần Giáo Thánh Nữ, hắn cũng không nên ở trước mặt nàng mắng Nguyệt Thần Giáo.

Giang Trần lại nói:

- Chỉ cần tiểu đệ còn sống, chúng ta nhất định có thể tìm được hắn. Nhất định.

Ngữ khí của Giang Trần, lại kiên định trước nay chưa có.

Nhà có năm người, vậy thì tuyệt đối một cái cũng không thể thiếu.

Người một nhà quen biết nhau, hào khí cũng vui vẻ hòa thuận. Vốn Từ Mộng còn lo lắng con gái sẽ có cảm xúc, hoặc là xuất hiện cử động khác người gì.

Kết quả lại làm cho nàng cảm thấy hết sức vui mừng, con gái rất hiểu chuyện.

Trong ba ngày thời gian, bọn hắn một mực ở đệ nhất phân đà, chân không bước ra khỏi nhà, hưởng thụ niềm vui gia đình đến không dễ.

- Mẫu thân, ta đáp ứng sư tôn, chỉ đi ra ba ngày. Ngươi bây giờ... Là cùng phụ thân đi Lưu Ly Vương Thành sao?

Từ Thanh Tuyền biết rõ, vấn đề này, sớm muộn cũng phải nói ra.

Từ Mộng cũng do dự, nếu như nàng có thể làm chủ, nàng nhất định sẽ lựa chọn vĩnh viễn đi theo trượng phu, không bao giờ nguyện ý đến Nguyệt Thần Giáo nữa.

Thế nhưng mà, con gái ở chỗ này, nếu như mình cứ như vậy đi. Nữ nhi làm sao bây giờ?

Từ Mộng yêu trượng phu, yêu nhi tử, nhưng đồng dạng cũng yêu nữ nhi.

Giang Phong cười cười, nắm tay Từ Mộng:

- Mộng nhi, chuyện này, ta cùng Trần Nhi cũng đã thương lượng qua. Tạm thời ta cùng Trần Nhi về Lưu Ly Vương Thành. Ngươi cùng Tuyền Nhi về Nguyệt Thần Giáo.

Từ Mộng hơi có chút sững sờ, nàng cho rằng trượng phu sẽ kiên trì mang mình đi.

- Cha, ngươi mang mẫu thân đi. Sự tình Nguyệt Thần Giáo, con gái một người ôm lấy, mặc dù các nàng muốn trách phạt ta, cũng sẽ không quá phận. Vì cha mẹ, ăn chút trách phạt cũng không coi vào đâu.

Từ Thanh Tuyền ngữ khí kiên định.

- Hiện tại chúng ta mang mẫu thân đi, đó là bỏ trốn, lén lút, mẫu thân ở trên mặt mũi sẽ lúng túng, đối với tình cảnh của ngươi cũng không ổn. Phụ thân không muốn uất ức mang theo mẫu thân một mình đi như vậy. Một ngày nào đó, ta sẽ dẫn phụ thân, nở mày nở mặt tiếp mẫu thân từ Nguyệt Thần Giáo đi. Ai cũng ngăn không được, ai cũng không dám ngăn cản.

Ngữ khí của Giang Trần càng kiên quyết, trong kiên quyết lộ ra một cỗ bá khí mà dù ai cũng không cách nào hoài nghi.

Giang Phong cũng gật đầu:

- Mộng nhi, đây là Trần Nhi hứa hẹn, cũng là lời hứa của ta. Ngày đó, sẽ không chờ quá lâu. Vì thanh danh của ngươi, vì Tuyền Nhi không bị liên quan. Vì một nhà chúng ta có thể bình thường gặp nhau, chúng ta phải quang minh chính đại giải quyết việc này.

Tuy Từ Mộng không nỡ tách ra trượng phu, nhưng nàng cuối cùng biết đại thế. Biết rõ lúc này nếu như quấn triền miên, quyết cùng trượng phu đi, nhất định sẽ liên lụy con gái, hơn nữa sẽ làm cho hết thảy rối loạn.

Về phần trực tiếp ngả bài, không nói trước thân phận của Giang Trần tạm thời không thể công bố, dù công bố rồi, một Khổng Tước Thánh Sơn Thiếu chủ, có thể để cho Nguyệt Thần Giáo lui nhường một bước, cái kia còn không biết bao nhiêu.

Quan trọng nhất là, một khi thân phận Khổng Tước Thánh Sơn Thiếu chủ của hắn bạo lộ, trên đường Giang Trần trở về Lưu Ly Vương Thành, tất sẽ tao ngộ Đan Hỏa Thành điên cuồng đuổi giết.

Mà từ Tà Nguyệt Thượng Vực về Lưu Ly Vương Thành, phải qua Đan Hỏa Thành.

Từ Mộng lưu luyến không rời, chảy nước mắt như mưa.

Bất quá, lần này ly biệt, tâm tình lại tốt hơn nhiều so với hai mươi ba năm về trước. Dù sao, lần này ly biệt là vì ngày sau gặp nhau.

Tiễn bước mẫu thân cùng tiểu muội, tâm tình của Giang Trần cũng có chút phiền muộn.

Làm ra lựa chọn này, kỳ thật hắn cũng có chút bất đắc dĩ. Làm nhi tử, tự nhiên hi vọng cha mẹ không phân ly.

Thế nhưng mà, đại cục như thế, chỉ có thể chờ đợi thời cơ.

Nhưng mà Giang Trần sẽ không ngồi nguyên tại chỗ chờ, hắn quyết định nhanh chóng hành động. Trong vòng năm ba năm, nhất định phải để cho cha mẹ đoàn tụ, nhất định phải cho cả nhà đoàn tụ.

Vô Song Đại Đế hiển nhiên cũng biết gia sự nhà Giang Trần, nhìn thấy cảm xúc của Giang Trần có chút sa sút, liền khuyên nhủ:

- Lão đệ, lão ca cũng không biết khuyên ngươi như thế nào, ngày nào đó cần lão ca ra mặt, cứ mở miệng. Không đơn thuần là ta, đến lúc đó lão ca lại mời một đám cự đầu tán tu giới, chúng ta cùng một chỗ tạo áp lực cho Nguyệt Thần Giáo.

Bị Vô Song Đại Đế khích lệ như vậy, tâm tình của Giang Trần cũng khá lên:

- Mạch lão ca yên tâm, chút việc nhỏ ấy, ta còn không đến mức bị đè sập. Việc này ta cũng không có gì tiếc nuối, đã tìm được gia phụ, lại tìm được mẫu thân, để cho bọn hắn biết đối phương còn tại thế. Một chút tiếc nuối nhỏ, ta cuối cùng sẽ nghĩ biện pháp bổ khuyết. Mạch lão ca, làm trễ nãi nhiều năm như vậy, chắc hẳn ngươi cũng nóng lòng. Ngày mai, chúng ta trở về Lưu Ly Vương Thành.

Tỉnh tam gia nghe nói bọn người Giang Trần ý định ly khai, cũng buồn vô cớ. Nếu như có thể mà nói, hắn tự nhiên hi vọng bọn hắn thường trú Sương Nguyệt Thành.

Bất quá hắn biết cái này không thực tế.

Tuy Tỉnh tam gia còn không biết thân phận cụ thể của Giang Trần, bất quá giờ phút này hắn cũng suy đoán đến một ít gì đó. Biết rõ Thiệu huynh đệ này, nhất định là nhân vật có địa vị thật lớn.

Bằng không thì không thể để cho Vô Song Đại Đế cam tâm tình nguyện phụ trợ hắn như thế.