Đại bộ phận hắc lao, kỳ thực nhiệm vụ quan trọng nhất không phải là vì giam giữ phạm nhân, mà là vì bồi dưỡng dân liều mạng.

Linh thú giới có rất nhiều Linh thú như vậy. Thú con sinh ra, sẽ đem chúng dưỡng cùng một chỗ, để cho bọn hắn cạnh tranh lẫn nhau, tranh thực lẫn nhau, đến cuối cùng chỉ có thể có một con sống sót.

Con sống sót này, tất nhiên sẽ thập phần hung mãnh, bởi vì nó trải qua một quá trình chém giết tàn khốc, là từ trong núi thây biển máu giết đi ra.

Cái hắc lao này cũng là một đạo lý.

Một võ giả Nguyên cảnh, ở hắc lao tuyệt đối là không chịu quá nhiều coi trọng. Tại hắc lao, võ giả Nguyên cảnh tuyệt đối là tầng dưới chót.

Người có tư cách nhốt vào hắc lao, có thể nói không có một cái nào là thế hệ hời hợt.

Cho nên Cố Tâm Đường gọi nhiều tù phạm đến hỏi thăm, mỗi một cái đều không hiểu ra sao, tỏ vẻ căn bản không nhớ có một người như thế.

Mà Giang Trần cũng biết, phụ thân Giang Phong chắc chắn sẽ không ở chỗ này thổ lộ tên thật của mình. Cho nên, muốn nghe ngóng chuyện này, là rất phiền toái.

Bất quá, Giang Trần cũng không có buông tha, sống phải thấy người, chết phải thấy thi thể, đây là điểm mấu chốt của Giang Trần.

Dù phụ thân đã gặp nạn, ít nhất cũng phải tìm được thi cốt của hắn.

Hắc lao hoàn toàn chính xác rất lớn, mà tốc độ tìm kiếm của bọn hắn cũng không nhanh. Gặp người phải nghe ngóng thoáng một phát, chỉ là vẫn không có đầu mối.

Nhìn thấy biểu lộ của Giang Trần âm trầm dọa người, Cố Tâm Đường cũng lo sợ bất an, nhưng lại không biết nên như thế nào cho phải.

Chỉ có thể kiên trì cùng Giang Trần đi tìm.

Những tù phạm của hắc lao, hiển nhiên cũng không phải loại an phận. Nhìn thấy Cố Tâm Đường, có ít người cũng ồn ào nói:

- Cố đội trưởng, hôm nay không phải ngươi trực a? Có nhã hứng đến thăm hắc lao như vậy? Là ý định tìm một chỗ cho mình sao?

Cố Tâm Đường ở chỗ này có danh khí rất lớn, xưa nay cũng cực kỳ nghiêm khắc, cho nên rất nhiều người ở đây, đối với hắn có địch ý không nhỏ.

Đương nhiên, cũng có người muốn đập mã thí, muốn từ chỗ Cố Tâm Đường đạt được cơ hội lập công.

- Cố đội, có phải ngươi cần nhân thủ hay không? Xem ta như thế nào?

- Cố đội, tìm ta a. Mặc kệ ngươi muốn ta làm gì, cam đoan làm phiêu phiêu lượng lượng, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ hậu hoạn nào.

Mỗi một cái đều nghiêm mặt, một bộ nịnh nọt.

Cố Tâm Đường vẫy vẫy tay, gọi nhóm người này qua:

- Ta tới hỏi một chuyện, ai có thể trả lời, bổn đội có thể cân nhắc cho các ngươi một cơ hội.

- Chuyện gì? Cố đội ngươi nói, ngươi nói.

- Ta là mật thám vùng này, ngươi hỏi ta tuyệt đối sẽ không hỏi lầm người.

Cố Tâm Đường xụ mặt:

- Đừng vội mạnh miệng. Càng đừng nghĩ cầm lời nói dối đến lừa ta. Nếu không đừng nói cơ hội, các ngươi ngay cả đêm nay cũng sống không qua.

- Tuyệt sẽ không, lừa gạt ai cũng không thể lừa gạt Cố đội trưởng a.

- Phải phải, Cố đội cho ta cơ hội, đó là thiên đại ân tình, sao có thể lừa gạt Cố đội?

Cố Tâm Đường liếc nhìn Giang Trần, mở miệng hỏi:

- Mấy tháng trước, từng có một võ giả Nguyên cảnh bị đưa đến hắc lao, các ngươi ai có ấn tượng?

- Mấy tháng trước? Nguyên cảnh?

- Cố đội, còn có tin tức khác hay không? Cái này cũng quá sơ lược rồi. Trong vòng mấy tháng, võ giả Nguyên cảnh bị đưa đến nơi đây, không có một ngàn cũng có 800, ai biết ngươi nói là cái nào?

- Đúng vậy, tin tức quá ít. Còn có tin tức khác hay không? Nói thí dụ như tướng mạo, danh tự, biệt hiệu.... Chỉ cần có danh tiếng, là dễ tìm rồi.

Cố Tâm Đường nghĩ chỉ chốc lát, nói ra:

- Người nọ do Vẫn Thiên Hội đưa đến Nguyệt Thần Giáo, là ta để cho thủ hạ đưa đến nơi đây.

- Hắn là vì sao mà bị đưa tới?

Cố Tâm Đường có chút xấu hổ, nhưng vẫn hồi đáp:

- Hắn nghe ngóng một ít chủ đề cấm kị của Thanh Nguyệt nhất mạch, về Từ Mộng Thánh Nữ...

Lời này vừa ra, bỗng nhiên có một tù phạm "Ồ" một tiếng.

Tù phạm này không cao, nhưng ánh mắt lại cực kỳ lão luyện. Ánh mắt Giang Trần lập tức tập trung người này, tiến lên một bước, trầm giọng hỏi:

- Ngươi có manh mối?

Thời điểm hỏi, hô hấp của Giang Trần cũng dồn dập lên. Hiển nhiên, liên quan tới tin tức của phụ thân, giờ khắc này, bất luận một điểm manh mối gì, cũng là cực kỳ trọng yếu.

Người kia cố gắng suy tư một hồi, như có điều suy nghĩ nói:

- Ngươi nói như vậy, ta giống như có chút ấn tượng. Hắn giống như không ở khối khu vực này.

Cố Tâm Đường nghe vậy cũng vui vẻ:

- Cẩn thận ngẫm lại, có thể nghĩ bao nhiêu thì bấy nhiêu. Có một điểm phải nhớ kỹ, không được thêu dệt vô cớ.

Giang Trần cũng gật đầu:

- Chỉ cần ngươi có thể đưa ra manh mối, nhất định không thể thiếu ngươi chỗ tốt.

Nam tử kia nhìn ánh mắt bất thiện bốn phía, biết rõ nói thêm gì nữa, mình nhất định sẽ có phiền toái quấn thân. Trong hắc lao này, cả đám đánh vỡ đầu cũng muốn rời đi a.

Hôm nay hắn thấy được một tia hi vọng, khỏi cần phải nói, chỉ là những ánh mắt ghen ghét kia, cũng có thể giết chết hắn mười lần.

Nếu như hắn tiếp tục lưu lại nơi đây, không ra một canh giờ, nhất định sẽ phơi thây tại chỗ.

Nam tử kia nghĩ nghĩ, nhìn Cố Tâm Đường:

- Cố đội, ta muốn ngươi một cái hứa hẹn.

- Cái gì?

Cố Tâm Đường thấy đối phương cò kè mặc cả, có chút không thích.

- Nếu như ta cung cấp tin tức hữu dụng, không quản các ngươi tìm được người hay không, ngươi đều phải cho ta tự do. Nếu như ta cung cấp tin tức vô dụng, ngươi cũng phải đổi cho ta một lao khu.

Hắn biết rõ mình ở đây nhất định là gây nhiều người tức giận rồi, nếu như không thể ly khai hắc lao, ít nhất phải đổi lao khu.

Hắc lao có khoảng chừng vài vạn người, có thể so với một thành trấn lớn. Tự nhiên phân chia rất nhiều khu. Từng khu đều có một ít kẻ thống trị dưới mặt đất.

Đừng nhìn hắc lao như không có bất luận quy củ gì, kỳ thật có một bộ quy tắc mà ngoại nhân nhìn không tới.

Bằng không mà nói, hoàn toàn mất khống chế, không ra một tháng, người trong hắc lao sẽ chết sạch, còn có thể có vài vạn người một mực ở chỗ này sao?

Có thể một mực duy trì mấy vạn người, liền chứng minh nơi này có kiểu sinh thái nguyên vẹn. Có người chết, có người bị đưa vào.

Như thế tuần hoàn xuống dưới, mới có thể bảo đảm hắc lao một mực tồn tại.

Cố Tâm Đường liếc nhìn Giang Trần, không do dự, gật gật đầu:

- Nếu như tình báo của ngươi hữu dụng, ta có thể cho ngươi một cơ hội.

Người kia nghe vậy đại hỉ, gật đầu nói:

- Tốt, vậy các ngươi đi theo ta, chúng ta đổi một chỗ nói chuyện.

Giang Trần cùng Cố Tâm Đường nhìn nhau, đều gật gật đầu, đi theo hắn.

Nam tử này mang bọn hắn đi tới một nơi hẻo lánh tương đối yên lặng, lúc này mới mở miệng nói:

- Cố đội, người ngươi nói kia, ta nghe nói qua.

- A? Ở địa phương nào?

Cố Tâm Đường tinh thần tỉnh táo.

- Hắn ở địa phương nào, tạm thời ta không thể nói.

Nam tử kia cũng vô cùng khôn khéo.