̣. (2)

- Trần ca, đệ muốn đi với huynh.

Mộc Cao Kỳ chủ động xin đi cùng.

- Cao Kỳ, chuyện lần này không phải chuyện đùa. Một người là nhiều rồi, nhiều thêm một người nữa càng không tiện.

Giang Trần cũng có chút chần c hờ. Không mang theo Mộc Cao Kỳ là chuyện tốt, thế nhưng hắn lại lo lắng trên đường trở về Lưu Ly vương thành bọn họ gặp chuyện bất trắc.

Dù sao đoạn đường này thực sự quá xa. Tuy rằng bọn họ đều là cường giả Thánh Cảnh, nhưng mà tu vi Thánh Cảnh ở bát vực quả thực chưa nói lên được điều gì.

- Ta có thu một môn đồ, hắn gọi là Lâm Yến Vũ, là một đệ tử gia tộc đã từng bị diệt ở Đan Hỏa thành. Đến lúc đó ta sẽ bảo hắn sắp xếp một chút. Cũng may tin tức Trích Tinh bang đạt được các ngươi Bất Diệt Thiên Đô và Xích Đỉnh trung vực không biết. Cho nên các ngươi chỉ cần thay đổi y phục một chút, cơ bản sẽ không xuất hiện chuyện gì quá lớn.

Bỗng nhiên Vô Song đại đế lên tiếng cười nói:

- Hảo tiểu tử, khó có được người trọng tình trọng nghĩa như ngươi. Bỏ đi, lúc này lão phu cũng không thể khoanh tay đứng nhìn. Vị tiểu huynh đệ Cao Kỳ này, Tiên Thiên Mộc linh chi thể, lão phu cũng vô cùng thưởng thức. Như vậy đi, lão phu có vài bằng hữu. Đợi ta tìm hai bằng hữu hộ tống các ngươi một đoạn đường.

Vô Song đại đế quảng giao, với tư cách là tán tu, mặc dù không có thế lực của mình, thế nhưng có rất nhiều bằng hữu sinh tử chi giao. Người có thể kết giao với Vô Song đại đế, chắc chắn sẽ không quá yếu.

- Mạch lão ca....

- Được rồi, cứ quyết định nhưu vậy đi. Ngươi vì lão ca ta làm nhiều việc như vậy. Ta làm chút chuyện như vậy cũng không coi là gì. Nếu như ngươi cự tuyệt thì chính là khách khí với lão ca ta.

Vô Song đại đế nói.

Giang Trần cười hắc hắc:

- Vậy tiểu đệ thay bọn họ cảm tạ lão ca. Vân Niết trưởng lão, Coa Kỳ, Mạch lão ca đã trượng nghĩa như vậy, chúng ta mặt dày hưởng thụ đãi ngộ cường giả hộ tống một chút a. Đến lúc đó ta sẽ bảo Lâm Yến Vũ cùng trở về với các ngươi. Đến Lưu Ly vương thành tự nhiên hắn sẽ sắp xếp cho hai người.

Lâm Yến Vũ ở Thiếu phủ chủ và Thái Uyên các đều có đăng ký, cho nên căn bản không có tồn tại bất kỳ vấn đề gì.

Vô Song đại đế làm việc vô cùng nhanh, ngày hôm sau thông qua một ít thủ đoạn triệu tập bằng hữu. Chạng vạng tối ngày thứ ba, có hai người tới bái phỏng.

Hai người này đều là cường giả Hoàng cảnh cao giai. Một Hoàng cảnh cửu trọng, một Hoàng cảnh bát trọng.

- Mạch đại ca, đại ca quá không coi trọng chúng ta rồi. Tới gần đây như vậy mà không tới tìm hai huynh đệ chúng ta.

Tên hán tử Hoàng cảnh cửu trọng kia có thanh âm hào phóng, vừa thấy mặt đã kêu lớn.

Vô Song đại đế cười ha hả:

- Đến đây, ta giới thiệu một chút. Hai vị này chính là huynh đệ của ta. Bọn họ là hai huynh đệ sinh đôi. Ở trên bát vực là tán tu vô cùng nổi danh. Lão đại gọi là Canh Thiên Trượng, lão nhị gọi là Canh Thiên Xích.

- Thiên Trượng, Thiên Xích. Người trẻ tuổi kia các ngươi nhất định rất muốn gặp. Người này chính là Chân thiếu chủ của Khổng Tước thánh sơn - Lưu Ly vương thành.

- Chân thiếu chủ?

Canh Thiên Trượng quả thực sững sờ, đôi mắt trợn lên nhìn Giang Trần:

- Mạch đại ca, trước đó đệ nghhe nói lão ca có khả năng sẽ đi Lưu Ly vương thành, nhanh như vậy đã tới rồi sao?

Mạch Vô Song cười ha hả nói:

- Không, không, lần này là xảo ngộ. Ha ha, không dối gạt hai vị huynh đệ, bệnh tình của tẩu tử các ngươi có hy vọng rồi.

- Ồ? Chân thiếu chủ có biện pháp sao?

Huynh đệ Canh gia nghe vậy đều vui mừng quá đỗi.

Khi huynh đệ Canh gia xác định thương thế của đạo lữu Mạch Vô Song có hy vọng, hai người này cũng vô cùng cao hứng, vội vàng chúc mừng Mạch Vô Song.

- Mạch đại ca, chuyện này quả thực phải chúc mừng huynh. Huynh một lòng với tẩu tử, vì chuyện này mà bôn ba, nhiều năm như vậy, ông trời rốt cuộc cũng mở mắt, cảm nhận được phần tình ý của đại ca vời tẩu tử a.

- Đúng vậy. Mạch đại ca, trời có mắt rồi. Tẩu tử rốt cuộc có hy vọng khôi phục.

Huynh đệ Canh gia đều là sinh tử chi giao với Vô Song đại đế, hai người nhanh chóng thi lễ với Giang Trần:

- Chân thiếu chủ, hai huynh đệ chúng ta đời này còn chưa từng phục qua ai. Chỉ phục Mạch đại ca. Nay ngươi thay Mạch đại qua giải quyết tâm bệnh, đây là nhân tình lướn. Hai huynh đệ chúng ta nhớ kỹ phần nhân tình này.

Giang Trần nhìn thấy hai huynh đệ Canh gia như vậy cũng nhìn ra được giao tình của bọn họ với Vô Song đại đế là thực tâm, hắn cũng cười nói:

- Huynh đệ các ngươi giảng nghĩa khí mà lại khách khí với ta như vậy sao?

Huynh đệ Canh gia đều là hán tử, không quen làm những chuyện khom lưng uốn gối, bằng không hai người bọn họ cũng không làm tán tu, khoái hoạt tiêu dao.

Dùng thực lực của huynh đệ bọn họ, hoàn toàn có thể kiến tạo ra thế lực một phương. Thế nhưng mà bọn họ lại lựa chọn làm tán tu tiêu dao tự tại, cũng là bởi vì tính cách bọn họ hào phóng. Không chịu nổi những thứ ràng buộc kia.

Vô Song đại đế nhìn thấy hai huynh đệ Canh gia kinh ngạc, hắn cười ha hả nói:

- Nhị vị huynh đệ, Chân thiếu chủ này cùng ca ca ta cũng là huynh đệ. Hắn gọi ta một tiếng lão ca, ta gọi hắn một tiếng lão đệ. Cho nên giữa chúng ta cũng không cần tạ ơn tới tạ ơn lui như vậy. Đều là huynh đệ, khách khí cái gì?

Huynh đệ Canh gia lúc này mới chợt hiểu ra, Canh lão đại cười ha hả nói:

- Tốt, tốt. Đều là huynh đệ, đều là huynh đệ a. Không ngờ được huynh đệ Canh gia chúng ta có thể xưng huynh gọi đệ với thiếu chủ Khổng Tước thánh sơn. Rất tốt, Chân lão đệ, ngươi rất hợp khẩu vị chúng ta.

Vô Song đại đế nghiêm túc nói:

- Nhị vị hiền đệ, chúng ta đều là sinh tử chi giao. Ta cũng không gạt hai người, Chân huynh đệ này còn có một thân phận khác.

- Cái gì?

Huynh đệ Canh gia sững sờ.

- Các ngươi còn nhớ rõ hoạt động của Bất Diệt Thiên Đô và Xích Đỉnh trung vực hay không?

- Nhớ rõ a. Bất Diệt Thiên Đô ngày càng không có tiền đồ, không ngờ lại ra tay với một hạ vực. Huynh đệ chúng ta đều khinh thường bọn chúng.

Huynh đệ Canh gia lắc đầu liên tục, trong giọng nói mang theo vài phần xem thường.

- Mạch đại ca, ta nhớ huynh cũng không có một chút cảm tình nào với Bất Diệt Thiên Đô nha.

- Những chuyện trước kia không đề cập tới. Ta muốn nói cho hai ngươi biết Chân huynh đệ chính là Giang Trần của Đan Kiền Cung trong Vạn Tượng Cương Vực. Là người mà Bất Diệt Thiên Đô treo thưởng đuổi giết. Nếu như chúng ta là huynh đệ, ta cũng không thể nào dối gạt hai ngươi. Nhưng mà chuyện này phải giữ bí mật cho tốt.

Huynh đệ Canh gia nghe vậy, vẻ mặt chấn động, kinh hãi nhìn qua Giang Trần.

- Chân huynh đệ, ngươi là người bị Bất Diệt Thiên Đô kia đuổi giết, làm cho Bất Diệt Thiên Đô không ngừng mất mặt sao? Ha ha. Tốt. Quá tốt. Nghe nói ngươi muốn chạy về phía Lưu Ly vương thành, không thể tưởng tượng được quả nhiên ngươi đi tới đó. Lại còn lăn lộn vô cùng tốt, đây quả thực là truyền thuyết a.

Canh lão đại cũng cười ha hả nói.