Truyền thừa tới tay hắn hiện tại cũng chỉ còn có một bộ phận, hơn nữa cho dù gia tộc có tiếng học vấn uyên thâm, cho dù có kế thừa toàn bộ, muốn tìm Đan Hỏa thành báo thù cơ hồ không có hy vọng nào. 

Muốn báo thù, muốn khôi phục lại sự huy hoàng của Lâm gia, chỉ có một đường hy vọng này. Chính là bái vào làm môn hạ của tiền bối đan đạo giống như thần này. Thỉnh cầu người thu nhận, học nghệ của người. 

Hai ngày qua, Lâm Yến Vũ nhiều lần suy nghĩ chuyện này, cuối cùng mới đưa ra kết luận như vậy. 

Giang Trần bỗng nhiên cười rộ lên, nhìn qua Bộ Đan Vương và Lữ Phong Đan Vương rồi nói: 

- Ta có ý muốn thu hắn làm đệ tử, các ngươi cảm thấy thế nào? 

Giang Trần đã gật đầu, Lữ Phong Đan Vương và Bộ Đan Vương tự nhiên không có khả năng phản đối. 

Lại nói bọn họ cũng không có lý do gì phản đối. Dùng địa vị đan đạo của sư tôn, nhất định sẽ muốn rộng rãi thu môn đồ. 

Lữ Phong Đan Vương lầm bầm nói: 

- Dù sao ta cũng là Đại sư huynh. 

Bộ Đan Vương cười khổ một tiếng, mặc dù hắn không chú ý tới hư danh, chỉ là hắn cũng không muốn rớt lại đằng sau một người trẻ tuổi. 

Lâm Yến Vũ nhìn thấy hai lão đầu này cũng không có phản đối, trong lòng đại hỉ, vội nói: 

- Yến Vũ bái kiến nhị vị sư huynh. 

Ý tứ này chính là thừa nhận hai người này chính là sư huynh của hắn. 

Lữ Phong Đan Vương lập tức mặt mày hớn hở, thái độ lập tức chuyển biến một trăm tám mươi độ, nói: 

- Hảo tiểu tử, hảo tiểu tử, có nhãn lực. Được rồi, sau khi ngươi nhập môn, một ít việc cực nhọc phụng dưỡng sư tôn phải nhờ vào người trẻ tuổi như ngươi đảm đương rồi. 

Lữ Phong Đan Vương lập tức bày ra phong phạm của Đại sư huynh, lão nhân này nhìn như lão ngoan đồng, kỳ thực cũng có chút thông minh vặt. 

Lâm Yến Vũ vội nói: 

- Đây là chuyện nên làm, nhị vị sư huynh đức cao vọng trọng, là thái đẩu đã thành danh trong đan đạo. Tự nhiên tiểu đệ phải làm những chuyện này. 

Bộ Đan Vương than nhẹ một tiếng, nhớ tới lúc trước hắn đại biểu Tu La đại đế không có mời chào thành công kẻ này. Mà kẻ này lại can tâm tình nguyện bái làm môn hạ sư tôn. 

So trước so sau, làm cho trong lòng Bộ Đan Vương cảm khái ngàn vạn. 

Thoạt nhìn lực hấp dẫn của Tu La đại đế với người trẻ tuổi đã có xu thế bị Chân Đan Vương trẻ tuổi này đàn áp xuống dưới. 

Bộ Đan Vương mới nhập môn, địa vị không có được củng cố, tự nhiên cũng không cậy già lên mặt, hắn vỗ vỗ vai Lâm Yến Vũ, chỉ cổ vũ mà không nói gì. 

- Yến Vũ, hai vị sư huynh của ngươi đều định tham gia giảng bài, làm trợ thủ cho ta. Ngươi cũng đừng làm người nghe, đến lúc đó cùng ta giảng bài đi. 

Lâm Yến Vũ cả kinh: 

- Đệ tử... Đệ tử cũng giảng bài sao? 

Đừng nhìn gia tộc của Lâm Yến Vũ có tiếng là học rộng, kiên thức uyên thâm, thế nhưng mà khi hắn còn bé gia tộc đã gặp biến cố, từ nhỏ đến lớn đều lang bạt khắp nơi, kỳ thực không khác gì tán tu. 

Tuy rằng hắn có nội tình gia tội, không tới mức luống cuống, thế nhưng giảng bài trên bục mà nói, lại là một chuyện khác. 

Giang Trần vỗ vỗ vai hắn, nói: 

- Không cần phải lo lắng, nên nói gì ta sẽ giao cho ngươi. Đây là ma luyện, ngươi muốn trở thành truyền kỳ đan đạo mà thế nhân kính ngưỡng nhất định phải trải qua những chuyện này. 

Truyền kỳ đan đạo. 

Ba đệ tử nghe vậy đều giật mình vạn phần. 

Giang Trần lại lạnh nhạt nói: 

- Nếu như các ngươi đã bái vào làm môn hạ của ta, tương lai không có cách nào trở thành truyền kỳ đan đạo của đại lục thì chính là sự thất bại của ta. 

Lời nói này vô cùng giòn giã, khiến cho người khác không thể sinh ra lòng hoài n ghi. 

Bởi vì sự tự tin từ trên người Giang Trần phát ra, mỗi một người bọn họ đều cảm nhận được rõ ràng. 

Truyền kỳ đan đạo sao? 

Không thể không nói, cho dù là lão nhân già khọm như Bộ Đan Vương và Lữ Phong Đan Vương giờ phút này cũng có cảm giác nhiệt huyết dâng trào. 

Mười ngày giảng bài khiến cho cả Lưu Ly vương thành chờ mong rốt cuộc cũng tới. 

Giang Trần ở Lưu Ly vương tháp mang theo ba môn đồ, bắt đầu giảng bài. 

Lúc trước Thái Uyên các khai trương Giang Trần giảng ba ngày, đã hấp dẫn rất nhiều người. Chỉ bất quá khi đó mọi người cũng chỉ vừa mới biết rõ tên tuổi của Chân Đan Vương mà thôi. 

Hiện tại so với lần trước lại khác biệt rất lớn. 

Lần kia Giang Trần chỉ đả bại Vinh Đan Vương, một Đan Vương lục cấp mà thôi. 

Mà hôm nay Giang Trần đả bại Kê Lang Đan Vương không ai bì nổi, đả bại thần thoại bất bại của Đan Hỏa thành. Giang Trần hiện tại nghiễm nhiên trở thành đan đạo đệ nhất nhân của Lưu Ly vương thành. 

Cho nên trình độ náo nhiệt của mười ngày giảng bài này không cần phải nói. 

Dưới đan tháp kéo dài tới vài dặm khắp nơi đều có vô số người. Bốn phía đông nghịt, căn bản không nhìn ra một khe hở nào. 

Vừa nhấc mắt nhìn qua chí ít cũng có tới trăm vạn người. 

Đây là những người vận khí tốt, sớm chiếm được chỗ tốt. Những người không chiếm được chỗ tốt thì chỉ có thể ở bên ngoài bồi hồi, số lượng những người này cũng không biết có bao nhiêu. 

Đệ nhất nhân đan đạo bắt đầu giảng bài, hơn nữa giảng liền mười ngày. Loại thịnh hội này có khả năng mười năm, trăm năm cũng không gặp được một lần. Ai cũng không có khả năng bỏ qua. 

Bắt đầu giảng bài, mở màn của Giang Trần là nói tới hàng loạt, dẫn chứng ra rất nhiều điển cố đan đạo. Hơn nữa dung hợp rất nhiều tri thức đan đạo của các lưu phái, đề cao trình độ của lần giảng bài này. 

Cơ hồ mở màn, hắn đã hấp dẫn lực chú ý của mọi người. 

Đối với lần giảng bài này, Giang Trần cũng tỉ mỉ chuẩn bị một chút. Hắn biết rõ mọi người muốn nghe hắn giảng bài, chứ không phải muốn nghe những chuyện không tới nơi tới chốn kia. 

CHo nên ngay từ đầu Giang Trần nói tới một ít điển cố giống như mồi câu đặt trước mặt mọi người. 

Đương nhiên cũng chỉ có kỳ tài đan đạo học rộng biết nhiều như Giang Trần mới có thể nhẹ nhàng làm như vậy. Đem nhiều học vấn ra áp súc giảng trong vòng mười ngày như vậy. 

Trong lúc nhất thời trong vòng phạm vi mười dặm lặng ngắt như tờ. 

Vốn những cường giả đan đạo trong Lưu Ly vương thành mang theo tâm lý náo nhiệt sau khi nghe những điển cố kinh người mở màn của Giang Trần, rốt cuộc cũng không dứt nổi chân ra, nghe tới si mê, say sưa. Hoàn toàn quên đi mục đích của bản thân vốn chỉ tới xem náo nhiệt. 

Giật mình nhất cũng không phải là những người này mà là ba môn đồ bên cạnh Giang Trần. Ba người này vốn đã cảm thấy rất bội phục với học vấn của sư tôn. 

Nhưng càng nghe, bọn họ mới càng biết rõ mình hóa ra chỉ là ếch ngồi đáy giếng. Trình độ bài giảng của sư tôn đã hoàn toàn siêu việt Lưu Ly vương thành, có thể nói là trình độ cao chưa từng có. 

Chuyện này khiến cho bọn họ cảm giác, không chỉ là đơn thuần nâng cao trình độ thêm một bước, mà là tăng lên mấy bước. 

Cũng không phải Giang Trần cố tình khoe khoang, thực sự là hắn dùng tri thức đan đạo Chư Thiên kiếp trước mà giảng. Nếu như trình độ quá thấp, ngay cả hắn cũng cảm thấy xấu hổ.