Độc Tôn Tam Giới

Chương 1222: Câu Ngọc tỉnh lại 1

- Con đã hỏi qua Lâm Minh chưa?

Ti Khấu Nguyên trầm giọng hỏi.

- Con đã hỏi qua, thế nhưng hắn đi tới chỗ Lâm Minh cũng không có làm chuyện gì đặc biệt. Lâm Minh cũng không nói ra chuyện gì hữu dụng. Con hoài nghi hành động này có thể là Vi gia cố ý làm ra thủ thuật che mắt. Muốn để cho mạch suy nghĩ của chúng ta hướng về phía người Lâm Minh.

Ti Khấu Nam hiển nhiên không tin, chỉ bằng vào một Lâm Minh cũng dám đối nghịch với Ti Khấu gia bọn họ.

Ti Khấu Nguyên cau mày nói:

- Mỗi một nô lệ đều có ấn ký độc nhất vô nhị của chúng ta. Không có con bỏ đi phong ấn, có cướp đi cũng vô dụng. Con đã thử tìm ấn ký chưa?

Ti Khấu Nam cười khổ nói:

- Sao hài nhi lại chưa thử qua cơ chứ? Chỉ là đối phương hết sức giảo hoạt, cũng không biết dùng thủ đoạn gì mà che đậy ấn ký, con không cảm ứng ra được. Trừ phi hắn đụng vào phong ấn, nếu không, thậm chí con còn không biết đám nô lệ này còn sống hay đã chết.

- Che đậy ấn ký? Người bình thường nào có thủ đoạn như vậy? Hơn nữa người này thoáng cái bắt đi một hai ngàn nô lệ, thủ đoạn không phải tầm thừng. Nam nhi, việc này con nhất định không thể lơ là.

- Phụ thân yên tâm đi.

Ti Khấu Nam nói xong, lại hừ một tiếng:

- Chưa bỏ phong ấn, hắn có cướp đi cũng là một đống phế vật. Nếu như thực sự không tìm thấy, con trực tiếp bóp nát những phong ấn kia, thúc dục phong ấn, làm cho bọn chúng trực tiếp tự bạo. Không bắt được thì một đao chém đứt.

Hiển nhiên Ti Khấu Nam hiện tại vô cùng tức giận.

Ti Khấu Nguyên lại nói:

- Trước tiên cứ kiên nhẫn điều tra, không tới cuối cùng, đừng đi một bước này. Thu nhập chủ yếu của Ti Khấu thế gia chúng ta đều ở chuyến hàng này, nếu như phế đi nhóm hàng này, đối với gia tộc cũng là đả kích không nhỏ. Tài lực sẽ bị ảnh hưởng, thậm chí còn ảnh hưởng tới cả gia tộc.

Nhóm hàng này, giá trị tổng cộng là hai ba mươi ức, tuy rằng vốn không có cao như vậy, thế nhưng một đại gia tộc vận hành, tổn thất một đám hàng không chỉ đơn thuần là tổn thất hàng hóa đơn giản như vậy.

Lợi nhuận bị tổn thất, cũng phải tính toán ở bên trong.

Ti Khấu thế gia không tới bước cuối cùng, sẽ không đi vào con đường ngọc đá cùng tan. Trên phương diện nhất định, điều này cũng khiến cho Giang Trần có thời gian thi triển thủ đoạn của mình.

Kế hợp với trí nhớ kiếp trước, kiếp này, trụ cột trận pháp của Giang Trần vô cùng vững chắc. Bố trí một trận pháp, không làm khó được hắn.

Khó chỉ ở điểm làm thế nào bảo đảm hoàn thành trong một kích.

Giải trừ phong ấn, phải bên trong vòng một kích. Nếu như một kích không thành, kinh động tới người điều khiển, vậy thì phiền phức sẽ vô cùng lớn. Vạn nhất người điều khiển kia thẹn quá hóa giận, trực tiếp diệt sát, khi đó thứ chờ hắn chính là tiếc nuối vĩnh viễn không thể vãn hồi.

Cho nên, trước khi không có nắm chắc, Giang Trần tuyệt đối sẽ không mù quáng đi làm.

Thời gian trôi qua từng ngày.

Bảy ngày sau, trải qua tầng tầng lớp lớp duy diễn và chứng minh của Giang Trần, cuối cùng hắn mới quyết định chọn ra một trận pháp.

Trận pháp này bởi vì có sự tồn tại của Đan Tiêu trận bàn, cho nên càng thêm tinh vi, nghiêm ngặt.

- Chư vị, Giang mỗ đã dùng toàn lực. Hành động lần này mặc kệ thành hay bại, hy vọng các ngươi đừng trách ta.

Trong lòng Giang Trần thầm nói.

Cho tới nước này, Giang Trần đã cố hết sức.

Trận pháp này được Giang Trần phân ra sáu mươi bốn đạo lực lượng, một khi trận pháp được phát động, sáu mươi bốn đạo lực lượng sẽ cùng lúc khởi động.

Trong đó có hơn năm mươi đạo là đồng môn Đan Kiền Cung, hơn mười người còn lại, Giang Trần chọn những người có thực lực tương đối mạnh trong đám nô lệ kia. Ít nhất đều là Địa Thánh Cảnh, còn có cường giả Thiên Thánh Cảnh.

- Hoàng Nhi cô nương, ta động thủ đây.

Giang Trần đứng ở chỗ hạch tâm của trận pháp, khẽ gật đầu với Hoàng Nhi bên ngoài trận pháp một cái, bắt đầu khởi động trận pháp.

Trận pháp chậm rãi khởi động, sáu mươi bốn đạo quang mang giống như sao bằng bắn về phía sáu mươi bốn người trong trận pháp. Quang mang lóe lên, vô số phù văn trong trận pháp giống như những con nòng nọc tràn ngập trong hư không.

Oanh.

Lưu quang bắn vào trong người sáu mươi bốn người này.

- Thành hay không thành phải nhìn vào lúc này.

Giang Trần cắn răng một cái, thủ quyết biến đổi, quang mang không ngừng biến ảo, lực lượng không ngừng trở nên mạnh mẽ.

Mỗi nô lệ bị quang mang này bao phủ, khí hải mỗi người cũng giống như từng đám mây hiện lên trước mặt Giang Trần. Mà bên ngoài khí hải bọn họ có một tầng cấm chế rậm rạp giống như là mạng nhện.

Đây chính là phong ấn bên ngoài khí hải bọn họ.

- Phá, phá cho ta.

Giang Trần kẽ quát một tiếng, đem trận pháp thúc dục tới mức tận cùng, quang mang đâm vào cấm chế phong ấn bên ngoài khí hải của mỗi người phát ra quang mang chói mắt giống như tia lửa.

Sưu Sưu.

Thanh âm chói tai không ngừng truyền ra.

Một hô hấp, hai hô hấp.

Chỉ trong thời gian ba hô hấp lại dài dằng dặc giống như vạn thế.

Tạch tạch. Ken két.

Sau đó từng thanh âm nghiền nát xuất hiện, những phong ấn chung quanh khí hải của đám nô lệ kia bị lực lượng này công kích, giống như là vải vóc, chậm rãi bị xé rách.

Xoẹt một tiếng.

Cơ hồ tất cả các phong ấn, triệt để bị nghiền nát.

Sau đó quang mang của trận pháp tối sầm lại, cả trận pháp chậm rãi khép kín. Giang Trần thì đầu đầy mồ hôi, chỉ là trong mắt lại bắn ra sự kinh hỉ nồng đậm.

- Thành rồi.

Hoàng Nhi đứng bên ngoài trận pháp, vẻ mặt vui mừng, bước nhanh vào trận pháp, ân cần hỏi:

- Giang công tử, công tử cảm thấy thế nào rồi?

- Không có gì đáng ngại, trận pháp này tiêu hao của ta quá lớn, có chút mệt mỏi, chỉ là không ảnh hưởng tới bổn nguyên.

Giang Trần điều tra bản thân một chút, ngoại trừ việc thần thức tổn hao quá lớn ra, quả thực không có một chút tác dụng phụ nào.

Trận pháp này vô cùng cao cấp, tiêu hao rất lớn. Vốn không phải là thứ mà cường giả nhân Thánh Cảnh có thể thao túng, thậm chí cường giả Thánh Cảnh căn bản không có tư cách thao túng trận pháp này.

Nếu như không phải Giang Trần có đủ loại ưu thế trên người, trận pháp này căn bản hắn không thao túng nổi.

...

Ngay trong nháy mắt khi trận pháp phá vỡ phong ấn, Ti Khấu Nam ở trong Ti Khấu thế gia xa xa chấn động toàn thân, đột nhiên từ trong minh tưởng tỉnh lại.

Bởi vì hắn cảm ứng được những phong ấn bên ngoài khí hải của những nô lệ kia đã được cởi bỏ.

Lúc này đang là đêm hôm khuya khoắt, Ti Khấu Nam đang ngồi xếp bằng minh tường, lại vừa vặn để cho Giang Trần có thời gian để lợi dụng. Đợi tới khi Ti Khấu Nam kịp phản ứng, phong ấn mà hắn khống chế đã bị nghiền nát.

Khi hắn bình tĩnh lại thì những phong ấn kia đã bị phá thành từng mảnh nhỏ. Thần thức quét qua, hắn phát hiện ra tổng cộng có sáu mươi bốn đạo phong ấn bị nghiền nát.

Sắc mặt Ti Khấu Nam đại biến, miệng không nhịn được mà chửi lớn:

- Hỗn đản. Đáng chết.

Hắn biết rõ, phong ấn bị nghiền nát, nghĩa rằng sáu mươi bốn người bị phong ấn này đã bị người ta cứu được. Hơn nữa thủ đoạn phá phong ấn của đối thủ cực kỳ cao minh.