Nhưng chỗ khác ở nơi này chính là lại luôn khiến cho người ta có cảm giác cực kỳ âm trầm, khiến cho người ta hoàn toàn không nhìn ra một chút sinh cơ nào.

- Trời ơi, đây là địa phương gì a? Đây là tuyệt địa sau tận thế sao?

Giang Trần nhìn quanh bốn phía, cười khổ không thôi.

Nơi này vốn là nơi cường giả tử vong, tràn ngập tử khí cũng không khiến cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn quá lớn. Thế nhưng mà bên trong Vạn Tượng cực cảnh này lại nhìn thấy thực vật còn sống. Nhìn như thế nào cũng có một chút cảm giác giống như không có sinh cơ, không có sức sống, không khí trầm lặng, âm u.

Loại địa phương như vậy quả thực khiến cho Giang Trần cảm thấy ngoài ý muốn.

Giang Trần căn cứ vào phương hướng trong ngọc giản kia, sau khi tìm hiểu một chút lập tức biết rõ phương hướng đại khái. Hắn một đường tiến lên, sau khi đi hơn mười dặm, cảnh vật trước mặt hắn cơ hồ không có một chút biến hóa nào.

Núi non sông ngòi, cỏ cây rừng rậm giống như là một bức họa vậy, cứng nhắc, ngốc trệ, thiếu đi sinh cơ.

- Khó trách tộc trưởng Hạng Vấn Thiên lại nhắc nhở như vậy, Vạn Tượng cực cảnh này là nơi thiếu đi năng lượng sinh mệnh. Bất quá đối với những cường giả trước tử vong mà nói, đây thực sự là nơi thích hợp.

Lúc này rốt cuộc Giang Trần mới hiểu được vì sao Hạng Vấn Thiên lại nghiêm túc nói trong vòng chín ngày mọi người phải đi ra ngoài. Một khi phong ấn đóng cửa, bọn họ sẽ không ra được, khi đó nếu ở trong nơi này tuyệt đối sẽ không sống được tới ba mươi năm. Tuyệt đối không đợi được lần Vạn Tượng đại điển tiếp theo.

Năng lượng sinh mạng nơi này nhiều lắm cũng chỉ chèo chống được mấy tháng, đây đã coi như đã tính nhiều rồi.

- Ài, lần này ta cũng không thể sơ xuất, phải đi tới Cửu thiên. Nếu không mà nói, bị vây ở nơi này, đừng nói là ba mươi năm, chỉ sợ ba mươi ngày cũng khó có thể chịu được.

Nơi này khác với Huyễn Ba sơn, Huyễn Ba sơn là một cấm địa, nhưng cho dù thế nào cũng là một địa phương tràn ngập sinh cơ. bất quá chỉ dùng trận pháp ngăn cách với bên ngoài mà thôi.

Nhưng mà nơi này rõ ràng là một vùng đất chết, sinh cơ bên ngoài căn bản không vào được. Mà năng lượng sinh mạng trong nơi chết tiệt này vô cùng yếu ớt, căn bản không thích hợp cho việc sinh sống trong này.

Trên đường đi Giang Trần cũng không nhìn thấy một chút kỳ ngộ nào chứ đừng nói là cơ duyên. Ngay cả một chút manh mối cũng không có.

Mọi người đều nói Vạn Tượng cực cảnh là nơi niết bàn của các cường giả phong Hoàng xưng Đế của Vạn Tượng Cương Vực, nhưng mà nơi này cũng không phải khắp nơi đều có kỳ ngộ.

Mỗi một địa phương trong này đều trải qua lựa chọn kỹ càng, hơn nữa không phải tất cả mọi người đều liếc mắt là có thể phát hiện ra được đầu mối.

Nói trắng ra, cường giả cấp bậc kia, mặc dù là đã chết, bọn họ cũng rất thích làm ra một ít chuyện giả thần giả quỷ, tuyệt đối không không công đặt truyền thừa ở nơi này, để cho người khác tùy ý thấy được.

Cho nên nếu như cưỡi ngựa xem hoa giống như Giang Trần thì không có khả năng tìm được truyền thừa của cường giả.

Huống chi mỗi lần Vạn Tượng đại điển diễn ra, người tiến tới rất nhiều, thế nhưng người chính thức đạt được truyền thừa cũng không phải nhiều lắm.

Hơn nữa loại truyền thừa này một khi bị người ta đoạt lấy chẳng khác nào sẽ thiếu đi một cái. Không có khả năng lại sản sinh ra, dùng mãi không hết.

Tuy rằng thời gian đổi dời, trong mấy trăm năm, trong Vạn Tượng Cương Vực không còn cường giả Hoàng cảnh, cũng không có khả năng xuất hiện tân truyền thừa.

Cho nên mỗi một truyền thừa trong Vạn Tượng cực cảnh này đều là thứ mà dùng một thiếu một, chẳng khác nào là tài nguyên không thể sản sinh ra nữa.

Một khi không thể sản sinh ra nữa, cuối cùng nhất định tất cả truyền thừa sẽ hết.

- Ồ? Nơi này có chút cổ quái.

Giang Trần tiến lên phía trước, đột nhiên phát hiện ra một nơi có chút cổ quái.

Giang Trần vận dụng thần thức quan sát, lại phát hiện ra nơi này thậm chí còn một ít trận pháp.

Sau khi Giang Trần tiến vào trận pháp này mới phát hiện ra đây mà một nơi truyền thừa.

Địa phương này cũng không có gì là đặc thù cho lắm, trận pháp cũng coi như tinh xảo. Chỉ là sau khi Giang Trần đi vào lại phát hiện ra ngoại trừ một tấm bia đá bên ngoài ra cơ hồ không có bất kỳ vật gì lưu lại.

Chỉ có một bộ xương khô ở đó, cơ hồ tất cả vật truyền thừa, hoặc là tâm đắc võ đạo đã triệt để biến mất không thấy.

Giang Trần nhìn thấy vậy cười khổ không thôi, miệng thờ dài nói:

- Lão huynh, không biết khi còn sống huynh là cường giả hạng gì. Nhìn xương cốt lão huynh nhiều năm như vậy còn chưa hư thối, không hổ là cường giả Hoàng cảnh a. Chỉ là ngươi cũng quá bi thảm. Những tâm đắc võ đạo bị người ta lấy đi, vật truyền thừa cũng bị người ta đoạt lấy. Thế nhưng lại để cho xương cốt lão huynh ở lại nơi này. Rốt cuộc là gia hỏa lòng dạ hiểm độc nào nhận được truyền thừa của lão nhân gia huynh a.

Giang Trần quả thực có chút khó coi. Chuyện này quả thực không thể tưởng tượng nổi, nếu như bình thường đạt được truyền thừa của những cường giả này thì chẳng khác nào là kế thừa y bát.

Cho dù ngươi làm đủ lễ tiết thì cũng phải đem xương cốt người ta nhập thổ đi chứ? Tại sao cứ để phơi thây nơi hoang dã thế này? Đây không phải là chuyện khiến cho người ta thất vọng, đau khổ sao?

Giang Trần bất đắc dĩ, việc này vốn không có liên quan tới hắn. Thế nhưng hắn đã tới đây, cho nên chỉ có thể tiện tay mà thôi, chôn cất xương cốt người ta.

Dù sao người cũng đã chết, Giang Trần không làm được chuyện vô sỉ như vậy

Sau khi đào lấy một cái hố, Giang Trần đem bộ xương kia đặt vào trong, để vào trong cái hố kia. Khi hắn đang muốn chôn cất người này thì bỗng nhiên trong xương cốt nhanh như chớp có một vật bắn ra.

Vật kia tỏa ra kim quang nhàn nhạt, không ngờ lại là một hạt xá lợi lớn giống như hạt sen.

- Xá lợi Hoàng cảnh?

Giang Trần dụi dụi mắt, hoàn toàn không thể tin nổi hai mắt mình. Nihfn kỹ hắn mới phát hiện ra đây là xá lợi Hoàng cảnh ẩn chứa sinh mệnh lực rất mạnh.

Một đạo quang mang màu xanh từ bên trên đột nhiên bắn ra, một đạo tụ âm phù bị nghiền nát, một đạo thanh âm vang vọng.

- Người chôn cất pháp thân ta nhận được Minh Đà xá lợi.

Minh Đà xá lợi? Giang Trần nắm Minh Đà xá lợi màu xanh trong tay, cảm nhận năng lượng chấn động cường đại bên trong, trong lúc nhất thời có cảm giác dở khóc dở cười.

Trong lòng hắn nhịn không được có chút buồn cười, hắn cũng chỉ tiện tay làm một chuyện tốt mà thôi, không ngờ thù lao lại lớn như vậy.

Ngẫm lại hắn chỉ không muốn người này phơi thây nơi hoang dã, đây là một loại tâm tính mà người bình thường đều có. Thế nhưng không ngờ hồi báo lại khoa trương như vậy.

Đồng thời Giang Trần không khỏi đồng tình với gia hỏa nhận được truyền thừa võ đạo kia. Vận khí của tên này tốt, dù sao hắn ta cũng tìm được một địa phương truyền thừa.

Nhưng tiểu tử này chỉ lấy đi truyền thừa võ đạo và một ít vật khác. Nhưng mà thứ đồ vật tinh hoa nhất của chủ nhân bộ xương này không thể nghi ngờ chính là Minh Đà xá lợi này.