Hàn Kỳ Âm không hiểu có chuyện gì xảy ra, tại sao hắn bỗng chĩa súng vào cô? Trái tim trong lồng ngực cô đập thình thịch, mồ hôi từ sống lưng bắt đầu tuôn ra, ngón trỏ của Cố Thâm chậm rãi di chuyển, một tiếng “đoàng” tức thì vang lên, cô lập tức nhắm chặt mắt lại.

Tiếng "khè" sát bên cạnh cô, một con rắn màu đen viền trắng bị viên đạn của Cố Thâm xuyên qua đầu chết tươi, miệng của nó còn đang thè ra, chứng tỏ nó đang chuẩn bị tấn công con mồi. Loài rắn này là rắn cạp nong kịch độc, nếu bị cắn mà không được cứu chữa kịp thời, chắc chắn sẽ chết. Cô rùng mình, nghĩ lại ban nãy hóa ra hắn giơ súng lên là muốn bắn chết con rắn định tấn công cô, vậy mà cô cứ nghĩ rằng hắn định bắn mình.

Đến Tư Duệ cùng Hàn Thước ở gần cô hơn hắn mà còn không phát hiện ra con rắn đó, vậy mà Cố Thâm lại có thể phát hiện ra. Kĩ năng quan sát của hắn quả thật rất nhạy bén, một phát súng đã bắn trúng mục tiêu, lại còn ở khoảng cách như vậy.

Cố Thâm lạnh lùng quay người đi, lúc này Hàn Kỳ Âm mới hoàn hồn, cô chạy nhanh đến bên hắn, cười nói

“Lão đại. Cảm ơn anh vì đã cứu tôi. "

Hắn nhìn cô

"Không được lơ là. Còn có lần sau, viên đạn sẽ ghim thẳng vào đầu cô."

Hắn không nể mặt nói.

Cảm xúc trong lòng cô lập tức tắt ngúm.

Hàn Kỳ Âm quyết định dẹp vấn đề ơn nghĩa sang một bên. Cô nhất thời quên mất đó là Cố Thâm, là lão đại của giới hắc đạo, tình cảm sẽ không thuộc phạm trù của hắn, hôm nay cô đã phạm sai lầm biết bao nhiêu lần, hắn còn chưa xử lí cô đã là may mắn lắm rồi.

Tư Duệ nhìn con rắn bị Cố Thâm bắn chết rồi lại nhìn hai người Hàn Kỳ Âm và Cố Thâm ở phía trước, trong ánh mắt là tia phức tạp.

Lão đại trước nay chưa hề nhân từ như thế, chỉ cần không chú ý một lần thì sẽ bị nghiêm khắc xử lí ngay lập tức. Nhưng hôm nay Hàn Kỳ Âm lái trực thăng làm bọn họ chúng bom, lão đại cũng không trách phạt, hơn nữa bình thường hắn còn không thích động chạm với phụ nữ, thậm chí là ghét bỏ.

Vậy mà hắn lại ôm cô.

Hai điều đó chính là cấm kị đối với hắn thì đều nương tay với cô.

Nhưng sau khi nghe thấy câu nói của hắn với cô, thì Tư Duệ thấy hình như mình suy nghĩ nhiều rồi.

Đi thêm một đoạn ngắn thì thấy có hai lối rẽ trước mặt, Cố Thâm dừng lại, Hàn Kỳ Âm cũng dừng lại bên cạnh hắn quan sát. Ở đây toàn các cây cao nên không thể nhảy lên để nhìn xem bọn họ đang ở đâu được, cô còn không nghe thấy tiếng nước chảy nên cũng không xác định được lối ra.

Nếu như tìm thấy sông hoặc suối thì khả năng thoát ra sẽ dễ hơn.

Cô nhìn lên bầu trời, cành lá cây mọc um tùm che lấp mất ánh sáng, càng khó xác định phương hướng hơn.

Ở trong rừng thế này, không phân biệt được là ngày hay đêm. Nếu theo Hàn Kỳ Âm nhẩm tính thì bọn họ lòng vòng cũng phải hơn một tiếng đồng hồ, lạc trong rừng sâu rộng lớn bạt ngàn như thế này, để thoát ra cũng không phải điều dễ dàng.

Bỗng nhiên giọng nói lạnh lùng của Cố Thâm vang lên phá vỡ sự tĩnh lặng âm u của rừng cây

"Đi hướng này."

Cô hỏi hắn

"Lão đại, tại sao lại đi hướng đó?"

"Cảm giác." Hắn trả lời.

Tư Duệ cùng Hàn Thước không hỏi thêm, nét mặt bình thản tin tưởng hắn tuyệt đối, hắn là lão đại của bọn họ, mọi lời nói của hắn đều là mệnh lệnh, không được nghi ngờ, cũng không được chống đối.

Và một khi Cố Thâm đã đưa ra quyết định, thì hắn đã có tính toán trước.

Hàn Kỳ Âm không còn cách nào khác ngoài tin tưởng hắn.

Bốn người cùng đi, đột nhiên Cố Thâm nắm lấy tay cô chạy nhanh nấp vào một bụi cây lớn gần đó. Tư Duệ và Hàn Thước liền cảm thấy có điều không ổn, cảnh giác nhìn xung quanh.

Nhiệt độ từ lòng bàn tay hắn truyền ra, cô bèn rút tay mình ra khỏi tay hắn, không hề có chút suy nghĩ, im lặng cùng hắn quan sát.

Chưa đầy năm phút cả bốn người bọn họ đã nghe thấy tiếng bước chân, tuy nhẹ nhưng hỗn loạn, chứng tỏ không chỉ có một người.

Quả nhiên một nhóm người phải gần hai mươi người đã chứng minh cho nhận định của cô, bọn chúng còn mang theo súng, hành động chuyên nghiệp, dựa vào số vũ khí chúng mang theo bên người rất nhiều thì cũng đoán được bọn chúng được huấn luyện cẩn thận.

"Lão đại...bọn chúng bám theo chúng ta từ bao giờ vậy...?"

Hàn Kỳ Âm nhẹ giọng hỏi.

Cô còn không hề biết là mình bị theo dõi.

Ánh mắt Cố Thâm lạnh lùng, màu hổ phách thâm trầm đáng sợ. Tư Duệ vừa nhìn đã nhận ra ngay đây là thuộc hạ của Nam gia-Nam Huyền Dạ.

"Lão đại. Đây chẳng phải là thuộc hạ của Nam Huyền Dạ hay sao?" Anh ta nói với hắn.

Bọn chúng còn mang theo nhiều vũ khí như vậy, mục đích ra sao không cần nói cũng biết. Vừa nãy lúc nhảy khỏi trực thăng, Tư Duệ cùng Hàn Thước chỉ mang theo một khẩu súng bên người, Cố Thâm cũng thế. Số vũ khí còn lại đã nổ tung theo trực thăng, đạn bên trong cũng không còn nhiều, trong tình thế này, nếu đối đầu trực tiếp, sẽ gây ra bất lợi đối với hắn.