Hàn Kỳ Âm bước ra một lần nữa, cô nhẩm tính trong đầu không quá hai phút, mới chỉ có một phút ba mươi giây. Nhưng để có thể làm thuộc hạ của Cố Thâm, biết căn thời gian chuẩn xác thôi chưa đủ, còn cần thêm nhiều kĩ năng khác nữa.

Nhìn bộ dạng của cô, hắn không có bất cứ cảm xúc gì, trải qua chuyện ngày hôm qua, cô cũng hiểu được một chút tính cách của hắn. Thâm trầm, lạnh lùng, nham hiểm, trên khuôn mặt hắn còn không hề hiển hiện thất tình nhục dục, hỉ nộ ái ố, cũng không hề có bất kì tình thương nào, ngày hôm qua cô bị thương đau đớn như vậy mà hắn còn giăng bẫy, không chút nương tay đe dọa cô, hành động đó khiến cô hiểu thấu rằng hắn là người chỉ coi trọng lợi ích mà thôi, bên cạnh hắn sẽ không bao giờ có người ngu ngốc, vô dụng.

Sau một đêm trằn trọc suy nghĩ, Hàn Kỳ Âm vẫn không biết được mục đích thật sự của hắn đối với cô là gì, cô cũng đoán được hắn đã nắm rõ hồ sơ của mình rồi, nhưng thân phận của cô có lẽ chỉ tra được trong vòng hai năm làm việc ở sòng bạc của hắn, một người chết đi sống lại thì lấy đâu ra quá khứ, hắn giữ lại cô ở bên cạnh, không công nhận cũng không phủ nhận, giữ lại một người thân thế không rõ ràng, có phải hắn đang muốn thử xem cô sẽ làm gì?

“Hàn Kỳ Âm.” Thanh âm lạnh lùng của hắn cất lên cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

Cô giật mình nhìn vào mắt hắn, màu vàng hổ phách giống như mắt của loài hổ sắc bén dường như đoán được cô đang nghĩ gì, tên của cô thốt ra từ miệng hắn mang một áp lực vô hình, cô bỗng sởn gai ốc, lí nhí đáp

“Lão đại…”

“Lái trực thăng cho tôi.”

Hắn ra lệnh, không cần biết cô có biết lái hay không, cô không có quyền từ chối.

Cô kinh ngạc mở to mắt, lắp bắp “Lái…lái trực thăng sao?”

Cô đã chuẩn bị tinh thần rằng hắn sẽ giao cho cô bất cứ nhiệm vụ nào, nhưng lái trực thăng thì quả thật không nằm trong dự đoán ban đầu của cô.

Cố Thâm phân ra hai người Hàn Thước và Mạc Tư Huyền ngồi một chiếc trực thăng khác, còn cô, Tư Duệ, Khang Duật và hắn sẽ ngồi chung với nhau.

Hắn sải từng bước dài đi về phía trực thăng, hai người kia cũng đi theo không phản đối, Hàn Kỳ Âm không còn cách nào khác bước phía sau hắn, cô không dám chống đối mệnh lệnh của hắn. Nhưng ngồi trong buồng lái, nhìn hàng loạt các nút bấm, phải có đến hàng trăm cái khác nhau, mà cô thì hoàn toàn mù tịt không biết chút gì.

Trực thăng phía sau của Mạc Tư Huyền đã bắt đầu cất cánh bay đi, xe ô tô của thuộc hạ Cố Thâm cũng tức thì phóng theo sau, còn trực thăng của hắn thì vẫn đứng yên một chỗ không chút động đậy, Hàn Kỳ Âm cuống đến nỗi lòng bàn tay đầy mồ hôi, trước đây cô từng được ngồi thử trực thăng rồi nhưng chưa từng lái nó, hơn nữa trực thăng của Cố Thâm còn là loại hiện đại nhất, để lái được nó lại càng khó hơn.

Tư Duệ sốt ruột hỏi cô

“Này.Cô có biết lái không đấy?”

Anh ta không thể hiểu nổi lão đại, tự dưng lại đồng ý cho cô ở lại Cố gia, nhìn trước nhìn sau anh ta cũng không thấy ở cô gái này có tài năng gì.

Hàn Kỳ Âm cắn môi không trả lời, Cố Thâm cất giọng lạnh lẽo

“Không làm được?”

Thanh âm không mang chút cảm xúc nào nhưng cô có thể cảm nhận được ý tứ của hắn trong đó, nếu cô trả lời là không thì có lẽ hắn sẽ ném cô ra khỏi đây và đuổi cô ra khỏi Cố gia, làm thuộc hạ của hắn thì không có quyền lựa chọn, không phải cái gì cô biết thì hắn sẽ giao cho cô làm, mà hắn muốn cô phải làm được bất cứ việc gì mà hắn giao.

Thuộc hạ của hắn, phải là người như vậy.

Sống lưng cô lạnh toát, đúng là cô đã quá ngây thơ khi nghĩ rằng chỉ cần thể hiện thế mạnh của mình ra là sẽ được hắn công nhận, nhưng hoàn toàn không phải. Chỉ với một chút bản lĩnh cỏn con mà cô có thì không thể sống sót được trong giới hắc đạo, hắn là người biết rõ điều này hơn ai hết.

Hàn Kỳ Âm hít sâu một hơi rồi trả lời hắn

“Tôi làm được.”

Cô cố gắng lục lại ký ức, và dựa vào kiến thức từng biết, đánh liều một phen, cô nhấn nút khởi động, sau đó chậm rãi kéo cần lên, chiếc trực thăng lảo đảo trên không trung, lúc bay lên còn không may làm đổ mất một cái cây của hắn. Hàn Kỳ Âm nuốt nước bọt nhìn sắc mặt hắn, nhưng ánh mắt hắn vẫn lạnh như băng, còn Tư Duệ đã há hốc mồm, cái cây đó là thuộc giống cây Trực quân tử hiếm có nhất trên thế giới, trị giá hơn năm trăm vạn, vậy mà cô lại làm chết nó.

Hàn Kỳ Âm tất nhiên không biết giá trị xa xỉ của cái cây đó, cô chỉ chú ý lái trực thăng, mất một lúc cuối cùng cũng điều khiển được, cô thầm thở phào, hôm nay làn lần đầu tiên cô bị bắt lái trực thăng, đúng là chưa thử thì không biết mình có làm được hay không. Nếu như không bị Cố Thâm bắt làm điều này, thì có lẽ cô cũng không nghĩ mình có thể làm được.

Sự cực đoan cùng lạnh lùng của hắn, là muốn cho người ở bên cạnh hắn không thể có điểm yếu nào, hắn là lão đại của giới hắc đạo, tuyệt đối không cho phép thuộc hạ của hắn thua kém người khác.