Cánh cửa bật mở ra, hai người đàn ông cao lớn vạm vỡ đứng ngược với ánh sáng nên cô không thể nhìn thấy rõ mặt bọn chúng.

"Ồ? Mau thông báo cho lão đại biết đi."

Một tên nhìn cô cười nhe nhởn nói.

Lão đại?

Nam Huyền Dạ?

"Ư...ưm..."

Cô vùng vẫy rên rỉ.

"Đừng gấp...chốc nữa thôi cô sẽ được sung sướng..."

"Mày điên à? Không nhớ lão đại đã dặn rằng không được động vào cô ta sao? "Con hàng" này ngon nghẻ như thế, bán đi được rất nhiều tiền đấy."

Tên còn lại lên tiếng nhắc nhở.

Bọn chúng liếm mép thầm tiếc nuối, còn Thời Ninh vẫn như cũ cố gắng đẩy miếng giẻ trong miệng ra.

"Các anh là ai? Tại sao lại bắt tôi?"

Cô nói.

"Haha...đến giờ mà cô ta cũng còn không biết nữa kìa, cô em ơi cô em ngây thơ quá rồi..."

Bọn chúng cười haha

"Người nhốt cô ở đây chính là lão đại của Nam gia Nam Huyền Dạ đó."

Câu nói của bọn chúng giống như nhát búa gõ thẳng vào tâm trí cô.

"Không thể nào..sao có thể?"

"Hắn đã bỏ cô em để đi đính hôn với tiểu thư của Kiều gia Kiều Minh Nguyệt rồi...haha"

"Các người nói dối!"

Thời Ninh hét lên.

"Đến lúc này mà cô em còn tưởng bở được à?"

Hắn ta mở điện thoại rồi bật tin tức mới đưa tin chiều nay trên mạng lên cho cô nghe

"Thiếu gia của tập đoàn Nam gia đã xác nhận đính hôn với tiểu thư của Kiều gia tại khách sạn Royal vào lúc tám giờ tối nay.

Đây là một cuộc hôn nhân được dự đoán sẽ thu hút phần lớn giới kinh doanh bởi vì hai nhà Nam gia cùng Kiều gia hiện đang là hai tập đoàn lớn nhất trong nước.

Cổ phiếu của cả hai tập đoàn đang trên đà tăng mạnh..."

Nghe đến đây thì tên đó liền tắt điện thoại đi

"Cô em nghe rõ rồi chứ?"

"Không....tôi không tin..."

Thời Ninh hoảng loạn, trong lòng cô đang rất hỗn loạn, cô không tin anh lại làm thế với mình...

"Không tin thì sự thật vẫn là như thế mà thôi."

"Nếu cô em muốn xem tận mắt thì bọn này sẽ chiều."

Thời Ninh bị trói đưa lên xe đến khách sạn Royal, trước mặt là khách khứa ăn mặc lộng lẫy đông nườm nượp đến dự lễ đính hôn của hai tập đoàn.

Bọn chúng vòng xe ra phía sau rồi lôi cô xuống

"Ngoan ngoãn nhé, nếu cô em mà la lên thì biết tay đấy."

Bọn chúng choàng một tấm khăn lên cổ tay cô rồi áp sát cô tiến vào cửa sau bên trong khách sạn.

Bọn họ ai nấy đều ăn mặc lộng lẫy khác hẳn với bộ dạng nhếch nhác của cô.

Thời Ninh đưa mắt tìm kiếm bóng dáng của Nam Huyền Dạ, cô không tin đây là sự thật, nhưng cả người cô đã chết sững khi thấy một bóng người cao lớn, khí chất bá đạo cùng lạnh lùng, trên người là bộ quần áo vest được cắt may vừa vặn chỉnh tề đứng bên cạnh một cô gái xinh đẹp dịu dàng, cô gái đó thân mật khoác tay anh rồi cùng nhau nâng ly với những người xung quanh.

Một lần nữa trái tim cô lại rơi xuống vực thẳm, cô cứ đứng trân trân nhìn hai người bọn họ.

Mc lúc này mới lên sân khấu, cất tiếng

"Xin chào tất cả các vị quan khách có mặt tại đây ngày hôm nay, tôi là Lục Châu.

Hôm nay là một ngày vui đối với tiểu thư Kiều Minh Nguyệt và thiếu gia Nam Huyền Dạ của hai tập đoàn Nam gia và Kiều gia..."

"Hai người gặp mặt và cảm thấy vô cùng cảm mến lẫn nhau, vì thế được sự đồng ý của hai nhà đã nhanh chóng đính hôn, đúng là một cặp trai tài gái sắc..."

Mc còn ca ngợi Kiều Minh Nguyệt rất xinh đẹp, đứng bên cạnh Nam Huyền Dạ càng xứng đôi.

Gương mặt cô ta được trang điểm tinh tế cũng không che giấu được gò má đỏ bừng và ngượng ngùng, đôi mắt chốc chốc lại nhìn Nam Huyền Dạ tràn đầy tình cảm.

Thời Ninh lại đứng trơ như phỗng, ở phía sau cái cột chẳng ai dòm ngó tới.

Duy chỉ có Nam Yên Vũ đã nhìn thấy cô, nhếch môi cười khinh bỉ hả hê.

"Bây giờ xin mời hai người cùng lên sân khấu trao nhẫn đính hôn cho nhau..."

Tiếng vỗ tay rào rào vang lên, Nam Huyền Dạ cùng Kiều Minh Nguyệt tiến lên sâu khấu trong ánh mắt ngưỡng mộ của tất cả mọi người.

Chiếc nhẫn được lồng vào tay anh, còn anh lại bất chợt dừng lại, Nam Cung Vũ đứng bên cạnh nhanh chóng nhắc nhở anh.

Nam Huyền Dạ đeo nhẫn xong cho Kiều Minh Nguyệt, cô ta nhìn anh cười hạnh phúc.

"Nào...bây giờ mời cặp đôi cùng trao cho nhau một nụ hôn nồng cháy..."

Nam Huyền Dạ đờ người, nụ hôn không có trong dự tính ban đầu của anh.

Nhưng chưa kịp từ chối thì Kiều Minh Nguyệt đã bất ngờ nhón chân lên hôn vào môi anh.

Tiếng vỗ tay lại vang lên một lần nữa, mang theo trái tim của Thời Ninh vụn vỡ.

Kiều Minh Nguyệt lùi người ra, cúi đầu ngượng ngùng.

Nam Huyền Dạ không chút phản ứng, nắm chặt tay lại.

ánh mắt lạnh đi.

"Cô em, nhìn rõ rồi chứ? Đủ tin chưa?"

Hắn ghé sát vào tai cô nói.

Thời Ninh không trả lời, cô cảm nhận từng con đau nhói lên trong tim, nhưng nước mắt lại không cách nào chảy ra được.

"Đi thôi."

Thời Ninh lại bị lôi đi xềnh xệch, cô không cam lòng vùng ra khỏi bọn chúng.

muốn hỏi anh một câu cho ra lẽ.

Thời Ninh chạy lên tức thì lại bị một bàn tay đẩy ngã, hai tên thuộc hạ bèn lôi cô đi ra ngoài.

Nam Yên Vũ mặt lạnh như đá, trên người là váy kim sa khinh bỉ

"Tại sao ở lễ đính hôn lại xuất hiện ăn mày thế này, mau lôi cô ta ra ngoài đi!"

Thời Ninh lại vùng vẫy, Nam Yên Vũ hả hê ghé sát tai cô rồi nói

"Tiện nhân, đến bây giờ mà cô vẫn còn hi vọng à? Anh tôi đã cưới người khác rồi, tất cả chỉ là lừa cô thôi!"

"Cô nói dối! Thả tôi ra! Tôi muốn gặp Nam Huyền Dạ hỏi cho rõ ràng!"

Nam Yên Vũ liền tát một cái thật mạnh vào má cô

"Mày vẫn còn mơ tưởng hão huyền à?! Không nhìn thấy anh tao trao nhẫn, còn hôn cô ta sao?!"

Cô đờ người.

Nam Yên Vũ cười vui vẻ vì đã trả thù được.

"Cút đi! Ở đây không phải chỗ cho hạng người ăn mày tầm thường vào!"

.