Ra khỏi bệnh viện Bạch Hiền không về nhà ngay, mà gọi điện thoại hẹn Thế Huân ra đến bờ sông Hàn, Bạch Hiền và Thế Huân sóng vai ngồi.

“Có chuyện gì vậy? Phác Xán Liệt có khỏe không?” Thế Huân hỏi, trên mặt mang theo nụ cười, nhưng không phải cười nhạo.

“Hắn đã tỉnh lại rồi.” Bạch Hiền cúi đầu trả lời.

“Nhưng sao tôi thấy anh không vui, phải chăng là muốn Phác Xán Liệt đừng tỉnh lại? Ha hả ”

Thế nhưng Bạch Hiền không có trả lời, vẫn giữ sự im lặng như lúc đầu, Thế Huân cũng không nói cái gì nữa.

“Thế Huân, có phải tôi rất vô dụng không, rõ ràng hận hắn như vậy nhưng khi hắn nói thích tôi lại dao động, hắn nói muốn làm lại từ đầu tôi lại e thẹn muốn nhận lời.” Bạch Hiền cúi đầu nghẹn ngào nói.

“Ngốc quá, trong lòng anh rõ ràng còn yêu hắn, hận bao nhiêu thì yêu bấy nhiêu.” Thế Huân nghĩ những lời này có chút châm chọc, biết rõ trong tim Bạch Hiền vẫn còn hình bóng của Phác Xán Liệt nhưng mình vẫn ngây ngốc thích hắn.

“Nhưng tôi thực sự không biết làm thế nào đối mặt với hắn, tôi đã từng hận thế nhưng thấy bộ dạng hắn hiện tại lại xiêu lòng.”

“Nếu như anh thực sự còn yêu hắn, thì hãy cho hắn một cơ hội nữa đi.” Thế Huân thở dài.

“Thế Huân, tôi thật sự khó chịu.”

“Được rồi, đừng buồn rầu nữa. ”

Thế Huân vỗ vỗ vai Bạch Hiền kéo đầu hắn hướng về mình, Bạch Hiền nương theo tựa ở trên vai Thế Huân thấp giọng khóc nức nở. Điện thoại trong túi quần rung lên, Thế Huân lấy ra nhìn tên hiển thị nhưng không nhận mà bấm nút từ chối.

Cách đó không xa Lộc Hàm nắm chặt điện thoại di động trong tay, đôi mắt ngấn nước nhìn hai người đang thân thiết phía trước.

“Anh Bạch Hiền, sao anh chưa trả lời em?”

Chung Nhân hẹn Bạch Hiền ra ngoài, trực tiếp đi vào vấn đề.

“Chung Nhân, tôi chỉ có tình cảm anh em với cậu mà thôi, giống như đối với Lộc Hàm vậy.” Bạch Hiền nghiêm túc trả lời, đây là những suy nghĩ đã lâu mà Bạch Hiền giờ mới nói ra.

“Vậy sao.” Chung Nhân cúi đầu miễn cưỡng cười, ngẩng đầu lại là dáng tươi cười xán lạn như lúc đầu, “Trong lòng anh Bạch Hiền vẫn còn yêu anh Xán Liệt sao?”

Bạch Hiền cúi đầu không đáp, bản thân cậu hiện tại cũng không rõ lòng mình đối với Xán Liệt thế nào, là hận hay là yêu.

“Nhưng em sẽ không bỏ cuộc đâu, em sẽ không để mối tình đầu bị anh họ của mình cướp đi như vậy!”

“Chung Nhân?!”

Bạch Hiền dở khóc dở cười nhìn Chung Nhân ý chí chiến đấu sục sôi, không biết nên vui hay nên buồn đây.

Đã vài ngày rồi mà Lộc Hàm không chủ động gọi cho Thế Huân, tình cảm mà Thế Huân đối với Lộc Hàm tựa hồ rất bị động, cho tới bây giờ hắn vẫn nhìn thấy hình bóng của Bạch Hiền trong con mắt Lộc Hàm.

Chủ động hẹn Lộc Hàm ra ngoài ăn rồi đưa về trường, bên trong xe bầu không khí vẫn rất an tĩnh, Lộc Hàm chống má nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ suy nghĩ.

Tới cổng trường, Lộc Hàm nói một tiếng cảm ơn rồi đi xuống xe, lời nói lạnh lùng khiến Thế Huân giật mình, Thế Huân cũng đi theo xuống trên kéo tay Lộc Hàm.

“Lộc Hàm, em làm sao vậy?” Thế Huân lo lắng hỏi.

Lời vừa nói ra như dầu đổ vào ngọn lửa đang âm ỉ trong lòng Lộc Hàm.

“Tôi làm sao ư? Tôi mới là người hỏi anh bị sao kìa?” Lộc Hàm giật khỏi tay Thế Huân, nước mắt lưng tròng nhìn hắn.

“Có phải em đang trách anh ngày đó không nhận điện thoại, ngày đó anh có việc cho nên không thể nhận điện thoại được.”

Nghe xong Thế Huân nói Lộc Hàm thấy buồn cười, ở cạnh Bạch Hiền chính là chuyện quan trọng sao?. “Thế Huân, chúng ta chia tay đi!”

Cuối cùng Lộc Hàm cũng nói ra điều đã suy nghĩ mấy hôm nay, cậu không muốn bên cạnh một người mà trái tim không thuộc về mình, như vậy sẽ chỉ làm mình đau khổ mà thôi.

“Lộc Hàm, có chuyện gì hãy từ từ nói, chúng ta không phải đang rất tốt sao.” Thế Huân mặc dù có điểm áy náy, thế nhưng hắn lại không cảm thấy mình làm chuyện có lỗi với Lộc Hàm.

“Anh nói cho tôi biết, có phải anh còn thích anh Bạch Hiền không?”

Đối mặt với câu hỏi của Lộc Hàm, Thế Huân không thể trả lời được, vốn dĩ hắn đã tạm thời quên đi Bạch Hiền, thế nhưng mỗi lần nhắc tới Bạch Hiền thì hắn lại cảm thấy khổ sở. Hắn đã thực sự thử thích Lộc Hàm, chấp nhận mỗi một ưu điểm và khuyết điểm của Lộc Hàm, thậm chí hiện tại hắn đã động lòng với Lộc Hàm.

Thế nhưng Lộc Hàm thấy Thế Huân do dự liền biết đáp án, cười bi thương nói lời tạm biệt rồi xoay người bỏ đi.

Mình đã hết sức cố gắng rồi, trong lòng hắn đã có một người khác ngự trị, mình chẳng thể đi vào được trái tim hắn.

Lộc Hàm càng nghĩ càng thương tâm, nước mắt cuối cùng cũng chảy xuống, nhưng nghĩ về chuyện ba người mà cảm thấy buồn cười, bộ dạng nước mắt tuôn rơi mà miệng hé môi cười quá mức thê thảm.

Sáng nay vừa vào đến công ty Bạch Hiền đã cảm giác có người phía sau đang chỉ trỏ, khi Bạch Hiền đi vào phòng làm việc mới biết nguyên nhân vì sao toàn bộ đồng nghiệp có ánh nhìn khác lạ với mình. Trên chiếc bàn làm việc nhỏ bé có hai bó hoa hồng đỏ thật lớn, rực rỡ thắt nơ rất đẹp, thế nhưng trong mắt Bạch Hiền lại rất chói mắt.

Bạch Hiền cầm lấy một bó rồi đọc tấm thiệp kẹp trong đó.

【 Anh Bạch Hiền, hãy nhận lấy bó hồng đỏ thắm này cũng như trái tim nhiệt tình của em. — Chung Nhân 】

Bạch Hiền cười mỉm, Chung Nhân học được ở đâu cách ăn nói ngọt xớt như vậy, không giống Chung Nhân đáng yêu như hồi mới quen.

Cầm lấy bó hoa còn lại.

【 Không quan tâm em yêu hay hận, anh vẫn sẽ theo đuổi em, cho đến khi em trở về vên anh một lần nữa. — Xán Liệt 】

Nếu như tấm thiệp của Chung Nhân khiến Bạch Hiền thấy vui vẻ xao động, thì tấm thiệp của Xán Liệt lại làm Bạch Hiền muốn thổ huyết.

Bạch Hiền phẫn hận ôm cả hai bó hoa ra ngoài hành lang, không nể tình ném cả hai vào thùng rác.

Mà cả ngày sau đó điện thoại của Bạch Hiền bị khủng bổ từng phút một, vừa cúp máy của Chung Nhân thì Xán Liệt lại gọi tới, hai người luân phiên nhau oanh tạc Bạch Hiền, khiến cậu điên lên, cuối cùng phải tắt máy để an tĩnh một chút.

Tan tầm Bạch Hiền đang lên kế hoạch về nhà để không gặp phải hai người bọn họ, tự hỏi nếu gặp phải thì ứng phó thế nào đây. Cửa thang máy vừa mở đã thấy Thế Huân đứng ở bên trong.

Bạch Hiền nhìn Thế Huân mỉm cười gật đầu sau đó đi vào, bầu không khí trong thang máy bỗng dị thường.

“Nghe nói anh được tặng hoa hồng?” Thế Huân hỏi.

“Có phải bọn họ liên thủ với cậu trêu chọc tôi?” Bạch Hiền căm hờn nhìn Thế Huân.

“Đương nhiên không phải, thực ra nhận được hoa là chuyện tốt mà, chứng minh sức quyến rũ của anh rất lớn.” Thế Huân cười trả lời.

“Đàn ông con trai ai lại thích hoa hồng, hai người bọn họ không biết đầu óc dùng làm gì.” Bạch Hiền hiện tại hận không thể bổ đầu hai tên kia ra nhìn, coi có phải bên trong bị nước tràn vào không.

“Được rồi, cậu và Lộc Hàm làm sao vậy? Gần đây nó rầu rĩ không vui, hơn nữa cuối tuần cũng không về nhà, cứ luôn miệng nói bận học.”

Lúc biết Thế Huân và Lộc Hàm đang hẹn hò thì Bạch Hiền cảm thấy lo lắng, dù sao trong lòng Thế Huân vẫn còn thích mình, không biết có thể chấp nhận Lộc Hàm không. Thế nhưng thấy Lộc Hàm nói nhất định sẽ nỗ lực, sự tự tin ấy cũng khiến Bạch Hiền yên tâm hơn. Chỉ là gần đây không còn vui vẻ khi về nhà nữa, ngay cả điện thoại cũng thường xuyên không liên lạc được.

“Không có gì, chúng tôi vẫn ổn.” Thế Huân làm bộ cười.

“Hy vọng như thế, Lộc Hàm là một đứa trẻ đơn thuần, hy vọng cậu đừng khiến nó khổ sở.”

Thế Huân cái hiểu cái không gật đầu làm bộ đã hiểu hết, hắn đang chậm rãi nỗ lực yêu Lộc Hàm, chỉ là chuyện này cần một quá trình.

Trong đại sảnh Phác gia đang có chiến tranh khốc liệt, Phác Xán Liệt và Kim Chung Nhân đang đấu khẩu hai bên tai Phác mẫu.

“Là anh không biết quý trọng, hiện tại hối hận thì đi theo đuổi người khác đi, anh đừng coi anh Bạch Hiền là đồ giảm giá!”

“Còn dám gọi anh Bạch Hiền, thằng nhóc xấu xa chờ mi lớn lên hiểu thế nào là yêu thì mới đủ tư cách đấu với anh.”

“Em dù còn nhỏ nhưng cũng biết đạo lý ai đối tốt với mình thì mình phải đối tốt lại người ta, không giống người nào đó đã già mà không hiểu chuyện.”

“Nhóc con dám nói lại một lần không!”

“Em cứ nói đấy, anh là ông chú già!”

“Được rồi!!!”

Phác mẫu đứng lên giận dữ ngăn chặn hai cái miệng đang gào thét không ngừng, nói nữa không chừng bệnh tim lại tái phát, Chung Nhân còn nhỏ ăn nói ấu trĩ là hiển nhiên, vậy mà Xán Liệt cũng theo nó cãi lộn như con nít, điều này khiến một người làm mẹ như bà phải ra tay thôi.

“Hai người các ngươi muốn tôi tức chết mới ngừng hả!” Phác mẫu ôm ngực nói.

“Dì, là anh Xán Liệt gây sự trước.”

“Rõ ràng là thằng nhóc xấu xa này tranh trước.”

“Đồ ông chú già! Ông chú già ly hôn hai lần!”

“Mi dám nói anh thế hả!”

“Vừa già vừa xấu bụng!”

Lại bắt đầu cãi nhau rồi.

“Các ngươi còn tiếp tục như vậy tôi sẽ về Mỹ, mang theo cả Bạch Hiền rồi giới thiệu nó cho một người ngoại quốc.”

“Mẹ!” “Dì!” Xán Liệt và Chung Nhân đồng loạt hô to.

“Mẹ biết hai con đều thích Bạch Hiền, nhưng cứ theo đuổi người ta như vậy nó sẽ cảm thấy khó chịu, hai người cần dùng trái tim để khuất phục nó.” Phác mẫu giải thích nội tình.

“Anh Bạch Hiền bây giờ không muốn gặp ai cả, điện thoại cũng không thèm nghe, chúng con sao chạm đến trái tim anh ấy được.” Chung Nhân nghi ngờ hỏi.

“Mẹ, mẹ giúp con trai của mẹ đi, đừng giúp thằng nhóc xấu xa này.” Xán Liệt nịnh nọt tới gần Phác mẫu.

Phác mẫu trừng mắt lườm Xán Liệt, “Con còn dám nói Chung Nhân là nhóc con xấu xa, con mới là thằng nhóc xấu xa, nếu như để mẹ chọn thì mẹ sẽ chọn Chung Nhân theo đuổi Bạch Hiền, lúc đầu Bạch Hiền đối xử với con tốt như vậy mà không quý trọng, hiện tại lại theo đuổi nó, đáng đời!”

Nghe Phác mẫu nói như thế, Chung Nhân đắc ý lè lưỡi giễu cợt Xán Liệt.

“Con biết lỗi rồi, con sẽ sửa chữa, chỉ cần Bạch Hiền cho con một cơ hội nữa con sẽ đối xử tốt với em ấy.”

“Cơ hội không phải lúc nào cũng có, ban đầu con không nắm chặt, hiện tại trách được ai.”

“Đúng vậy, đúng vậy!” Chung Nhân ở một bên thêm mắm thêm muối vào.

“Tuy rằng Chung Nhân còn nhỏ tuổi, thế nhưng nó biết cách thông cảm, an ủi người khác, không giống như con có bạn gái thì không cần mẹ nữa.”

“Đúng vậy, đúng vậy!”

Bị Phác mẫu chế nhạo một phen Xán Liệt tất nhiên không mấy dễ chịu, ngày ấy vì còn trẻ mà ngang bướng cố chấp chỉ làm theo ý mình, bây giờ thì còn dám trách được ai, có thể đúng như lời mẹ nói, mình không có tư cách yêu Bạch Hiền nữa.

“Được rồi, hiện tại cũng không sớm nữa, Chung Nhân mau về nghỉ ngơi đi.”

“Vâng, dì yêu, mai con đến thăm dì.”

“Ngoan ”

Chung Nhân ra về Phác mẫu mới nhìn Xán Liệt đang ảo não ngồi trên ghế sô pha, không khỏi đau xót mà lắc đầu thở dài, sau đó lên lầu về phòng mình.

Mới ngồi một lát đã thấy Phác Xán Liệt gõ cửa đi vào.

“Sao thế? Còn có gì muốn nói hả?” Phác mẫu mĩm cười dịu dàng nhìn Xán Liệt vẻ mặt phiền muộn đi vào.

Đi tới trước mặt Phác mẫu, quỳ gối xuống nghiêm túc nói.

“Mẹ, con sai rồi, con biết lúc đó không nên đối xử với Bạch Hiền như vậy, dù là người thường con cũng không nên. Thế nhưng con bây giờ phát hiện mình thực lòng yêu Bạch Hiền, con đã quen với cảnh Bạch Hiền bên người. Con chỉ xin Bạch Hiền cho mình một cơ hội, con nhất định sẽ không phụ lòng em ấy nữa.”

“Xán Liệt à, dù con có lòng như vậy nhưng Bạch Hiền lại không chịu tha thứ cho con, nỗi đau mà con mang đến cho Bạch Hiền quá lớn.” Phác mẫu cũng không thể bênh con trai được.

“Sẽ không đâu, mẹ, Bạch Hiền tin tưởng mẹ như vậy mẹ nhất định hiểu Bạch Hiền vì sao không chịu tha thứ cho con, xin hãy giúp con.” Xán Liệt kéo tay Phác mẫu cầu xin tha thiết.

Nhìn Xán Liệt vừa hận lại đáng thương, thân làm mẹ, Phác mẫu sao không đau lòng chứ. Tuy nói không bao giờ giúp đỡ, thế nhưng thấy con mình đau khổ, làm mẹ sao không đau lòng cho được.

“Được rồi, mẹ sẽ giúp con lần cuối, nếu như lần này không thành công thì coi như mối nhân duyên giữa hai con đã cạn, mẹ cũng không còn cách nào giúp con nữa.”

“Cảm ơn mẹ, con sẽ không bao giờ làm chuyện gì có lỗi với Bạch Hiền nữa, con xin thề, nếu con làm chuyện có lỗi với Bạch Hiền sẽ bị sét đánh.” Xán Liệt giơ tay phải lên nghiêm trang nói.

Phác mẫu không biết lần này Xán Liệt tốt hay mình không tốt, thế nhưng chí ít bà cũng muốn một lần nhìn thử Xán Liệt vì Bạch Hiền mà làm được những gì.

Nếu chọn giúp Xán Liệt, như vậy Chung Nhân biết khẳng định sẽ ghét người làm dì này. Lòng bàn tay là thịt, mu bàn tay cũng là thịt, nhưng Phác mẫu cũng chỉ có thể giúp đỡ con trai trước tiên mà thôi.