Hôm nay Từ Nhã Nghiên lại ở nhà một mình, không nghe Xán Liệt cảnh cáo bỏ chạy ra ngoài cùng bạn bè đi dạo phố ăn hàng.

“Từ tiểu thư, Phác thái thái, cô đã là mẹ của con người ta rồi, còn chạy đến đây dạo phố mua hàng.”

Từ Nhã Nghiên cùng bạn ngồi ở một quán cà phê lề đường, Từ Nhã Nghiên mang giày cao gót, xiêm y mỏng manh, còn đeo một chiếc kính râm màu trà đá, nhìn qua giống mấy cô gái bán hoa ngoài phố.

“Lẽ nào mày tưởng tao sẽ thành chim nhỏ trong ***g sao? Xán Liệt mỗi ngày đều bắt tao ở nhà, cả người mốc meo hết rồi.” Từ Nhã Nghiên oán giận nói.

“Mày quả thực có phúc mà không biết hưởng, chồng mày là có lòng thương mày a. Chồng mày đẹp trai lại giàu có, mày còn oán giận nỗi gì.” Bạn tốt ước ao đố kị châm chọc.

“Thế nhưng có lúc anh ta lo lắng khiến tao nghĩ anh ta đang lo lắng cho đứa con trong bụng chứ không phải tao.”

“Vậy chồng mày khẳng định là người cha tốt, oa, lại thêm một ưu điểm.” Bạn tốt hiện hình mê trai.

Từ Nhã Nghiên lại không cảm thấy ưu điểm này của Xán Liệt là hấp dẫn, thà rằng Xán Liệt cứ như ngày trước còn hơn.

Giữa lúc Từ Nhã Nghiên và bạn bè đang mải mê shopping trong siêu thị, trùng hợp gặp Chung Nhân và Bạch Hiền đang đi cùng nhau.

“Chung Nhân, sao em lại ở đây?” Từ Nhã Nghiên đi tới trước mặt Chung Nhân.

Chung Nhân đang cùng Bạch Hiền ngắm nhìn đồ trong gian hàng nhất thời không chú ý Từ Nhã Nghiên đi tới, Bạch Hiền thấy Từ Nhã Nghiên có điểm hoảng loạn, dù sao trước đây gặp qua một lần rồi không biết cô ta còn nhớ rõ không, nên lui ra phía sau lưng Chung Nhân.

“Chị dâu, sao chị lại ở đây?” Chung Nhân kinh ngạc nói, “A, chị lại chạy ra ngoài, chị còn đi giày cao gót, anh Xán Liệt mà biết lại mắng chị chết.”

“Miễn bàn anh cậu đi, coi chị đây như con nít nhốt nuôi trong nhà.” Từ Nhã Nghiên mặc dù đang oán giận, thế nhưng nghe người khác nói Xán Liệt làm thế vì thương mình nên cũng nguôi nguôi.

Từ Nhã Nghiên nói khiến Bạch Hiền phía sau Chung Nhân nghe xong trong lòng một trận chua xót khổ sở, cậu đã từng xin hắn có thể quan tâm một chút xíu cũng đã mãn nguyện rồi.

“Người này là?” Từ Nhã Nghiên chú ý tới Bạch Hiền phía sau Chung Nhân, nghiêng đầu nhìn qua, “Đây không phải là em họ mà Xán Liệt nói sao, mà không phải Xán Liệt chỉ có Chung Nhân là em họ thôi sao?”

“Tôi là...”

“Hắn là em họ xa của anh Xán Liệt, cũng có quan hệ bà con với em.”

Chung Nhân nói trước một lời, Từ Nhã Nghiên cũng gật đầu không hỏi thêm nữa.

“Được rồi, chị dâu, anh Xán Liệt vừa gọi điện thoại nói tối nay sẽ về, vốn có muốn em cùng nhau trở về ăn cơm.”

“Không xong rồi, chị phải trở về trước Xán Liệt, bằng không lại bị mắng cho te tua.”

Từ Nhã Nghiên sợ hãi kêu lên, sau đó kéo cô bạn chạy ra khỏi cửa.

Chung Nhân cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi đang cùng Bạch Hiền ngắm đồ trang sức, Từ Nhã Nghiên cứ như hồn ma lướt tới. Thế nhưng Từ Nhã Nghiên nói quen Bạch Hiền, như vậy bọn họ trước đây đã từng gặp mặt?

“Anh Bạch Hiền, trước đây anh đã gặp mặt chị dâu rồi?” Chung Nhân hỏi.

Bạch Hiền gật đầu, “Trước đây gặp qua một lần, nhưng lúc đó cô ấy không biết quan hệ giữa tôi và Xán Liệt.”

Chung Nhân thấy trên mặt Bạch Hiền thoáng chút yêu thương, lúc ấy Bạch Hiền nhất định biết trong lòng Xán Liệt chỉ có Từ Nhã Nghiên, nhưng vẫn cố gắng để có được một chút quan tâm nhỏ nhoi của Xán Liệt, nào đâu cuối cùng lại rơi vào kết cục như vậy.

“Anh Bạch Hiền, cái này tặng cho anh!”

Chung Nhân cầm một đôi dây móc điện thoại tinh xảo, một cái đưa cho Bạch Hiền.

“Oa, thật ngại quá nha.”

“Không có việc gì, chỉ cần em thích là được.” Chung Nhân cầm điện thoại di động của Bạch Hiền sau đó treo vào trên đỉnh đầu, xong xuôi liền treo cái còn lại vào di động của mình.

“Nhìn xem, là một cặp rất đẹp đôi.”

Chung Nhân cười híp mắt, ngây thơ rực rỡ như một đứa trẻ. Vừa rồi tâm trạng còn tối tăm nhưng nhìn thấy nụ cười của Chung Nhân thì Bạch Hiền lại vui vẻ, Chung Nhân tựa như nơi sản sinh sức sống rồi truyền nhiễm cho người khác, khiến mỗi lẫn Bạch Hiền bên cạnh hắn đều cười như nắng mai.

Từ Nhã Nghiên rất nhanh đã chạy về đến nhà lập tức cởi giày cao gót nhét vào tủ, sau đó đi chân trần vọt tới trên lầu thay quần áo.

“Thay đồ gì đây, váy đâu áo đâu.”

Từ Nhã Nghiên lục tung cả tủ đồ, phải tìm một bộ đồ đơn giản nếu không Xán Liệt thấy lại muốn nói. Từ Nhã Nghiên ném hết y phục lên giường, vô tình ném luôn chiếc áo khoác của Xán Liệt đi ra, chiếc áo rơi trên giường thì có một tờ giấy rơi ra ngoài.

“Cái này là gì?”

Từ Nhã Nghiên hiếu kỳ cầm lấy tờ giấy mới rơi xuống, mở ra vừa nhìn, thình lình thấy đó là giấy chứng nhận kết hôn của Xán Liệt và Biện Bạch Hiền, Từ Nhã Nghiên hoảng hốt lật tiếp, là giấy chứng nhận ly hôn của Xán Liệt và Biện Bạch Hiền.

Đột nhiên có loại cảm giác bị lừa dối, thì ra Xán Liệt lâu nay đã lừa dối mình chuyện từng kết hôn với Biện Bạch Hiền, còn trơ trẽn nói dối Biện Bạch Hiền là em họ, trách không được Xán Liệt không cho mình ở trong căn nhà kia, thì ra nó đã có chủ nhân.

Từ Nhã Nghiên tức giận tùy ý mặc một chiếc áo khoác, sau đó cầm chìa khóa xe và điện thoại di động đi ra khỏi nhà, từ trong ga ra phóng xe ra đường lớn.

“Ann, giúp tôi điều tra nhân viên trong Phác thị có người nào tên là Biện Bạch Hiền không.” Từ Nhã Nghiên gọi điện thoại cho thư kí của Phác Xán Liệt.

“Vâng, chủ tịch phu nhân.” Bàn phím vang lên mấy tiếng, Ann báo rằng, “Biện Bạch Hiền đã tại nghỉ việc từ 3 tháng trước rồi.”

“Nói cho tôi biết địa chỉ nhà hắn.”

Ann không dám hỏi Từ Nhã Nghiên hỏi cái này làm gì, dù sao cũng là chủ tịch phu nhân khẳng định có nguyên nhân riêng, thế nhưng nghe khẩu khí của Từ Nhã Nghiên không tốt, như có thù hận rất sâu sắc với người này.

Rất nhanh Từ Nhã Nghiên đã biết nơi ở hiện tại của Biện Bạch Hiền, cô nhấn ga vọt thẳng tới nhà Bạch Hiền.

Gập điện thoại xong Ann nghĩ thấy không thích hợp, vì vậy lại gọi điện thoại cho Phác Xán Liệt.

“Phác tổng, vừa rồi phu nhân của ngài gọi điện thoại hỏi người tên là Biện Bạch Hiền, nhưng lại hỏi địa chỉ của hắn.”

“Cái gì! Sao anh có thể nói cho cô ấy!” Xán Liệt vội vàng phanh xe lại lập tức quay đầu, hướng đến nhà Bạch Hiền.

Từ Nhã Nghiên nhất định là nhìn thấy giấy chứng nhận kết hôn và ly hôn của mình và Biện Bạch Hiền, trách mình khi cầm về không để vào nơi an toàn, cứ như vậy tiện tay bỏ vào áo khoác. Theo tính tình của Từ Nhã Nghiên nếu như biết mình bị lừa gạt sẽ nổi đóa.

Chuông cửa bị ấn đến muốn nát vụn khiến cả nhà họ Biện bị dọa sợ, Lộc Hàm tưởng anh trai về vì vậy vui vẻ đi mở cửa, thế nhưng thấy một cô gái xinh đẹp nhưng khuôn mặt đang tức giận.

“Xin hỏi chị là ai?” Lộc Hàm nghi hoặc hỏi.

Thế nhưng Từ Nhã Nghiên không đếm xỉa đến Lộc Hàm, sau đó đẩy Lộc Hàm qua một bên đi vào trong phòng, nhìn căn nhà đơn giản.

“Vị tiểu thư này, cô là ai? Sao cứ như vậy xông vào nhà của chúng tôi.” Biện mẫu hỏi, xem ra người này đang nổi giận đùng đùng đang tìm người.

“Biện Bạch Hiền đâu? Hắn ở đâu?”

“Bạch Hiền chưa trở về, cô là bạn của Bạch Hiền sao? Mời ngồi, Bạch Hiền chốc nữa sẽ về tới.” Biện phụ vẻ mặt ôn hoà nói.

“Không cần, tôi không muốn y phục mình bị ô uế.” Từ Nhã Nghiên nói khinh miệt.

“Tiểu thư, cô đang nói cái gì vậy, nếu như cô không thích có thể đi ra ngoài.” Lộc Hàm tức giận nói.

“Mấy người nghĩ rằng tôi thích tới chỗ này sao, tôi nói cho mấy người biết tôi hôm nay tới là muốn tìm Biện Bạch Hiền chứng thực một việc.” Từ Nhã Nghiên phẫn nộ lớn giọng chỉ vào mặt Lộc Hàm.

“Bạch Hiền nhà chúng tôi đã làm gì khiến cô tức giận như thế.” Biện mẫu có điểm sợ hãi, cô gái này đến tìm Bạch Hiền như để báo thù.

“Bà sinh ra thằng con ngoan nhỉ, hắn dám dụ dỗ chống tôi, còn dám kết hôn với chồng tôi!” Từ Nhã Nghiên vênh váo tự đắc nói.

Bạch Hiền trong con mắt Biện phụ Biện mẫu là đứa con ngoan hiền, dĩ nhiên gạt cha mẹ cùng nam nhân kết hôn, mà lại là đoạt nam nhân của nữ nhân khác. Chuyện này như sét đánh giữa trời xanh, Biện mẫu sợ đến thân thể không chịu nổi ngồi bệt ở trên ghế sô pha ôm ngực khó thở.

“Cô đừng ở đây nói mò, anh tôi không thèm dụ dỗ chồng cô đâu!” Lộc Hàm vì anh trai bị xỉ nhục mà giận dữ, trong mắt cậu Bạch Hiền không bao giờ làm ra những chuyện như cướp chồng người khác.

“Cô đừng đứng đó ngậm máu phun người.” Biện phụ chỉ vào Từ Nhã Nghiên tức giận nói, ông cũng không tin Bạch Hiền là loại người như mồm cô ta nói.

“Tin hay không, ông có thể hỏi con trai mình.” Từ Nhã Nghiên vô vị cười.

“Cha mẹ, mọi người đừng tin những gì cô ta nói, cô ta chỉ là người điên đang phát bệnh mà thôi.” Lộc Hàm an ủi cha mẹ.

Lộc Hàm vừa nói xong, Bạch Hiền liền mở rộng cửa đi vào.

“Cha mẹ, Lộc Hàm, con đã trở về.”

Bạch Hiền vừa vào cửa đã thấy Từ Nhã Nghiên đang đứng trong phòng khách, kinh sợ không biết vì sao cô ta đến đây, nhưng cố trấn tĩnh tiêu sái đến trước mặt cô ta.

“Từ tiểu thư, sao cô lại tới đây.”

Bạch Hiền chưa nói hết câu, Từ Nhã Nghiên đã giáng một bạt tai như trời đánh lên mặt Bạch Hiền. Bạch Hiền bị đánh đến ngây ngẩn cả người, khó tin mở to hai mắt.

“Biện Bạch Hiền, mày dám kết hôn với Xán Liệt, mày dụ dỗ cướp đoạt bạn trai của người khác mà không thấy hổ thẹn sao, mày có phải là nam nhân không!”

Cùng lúc đó Xán Liệt cũng cấp tốc chạy vào, vừa tới cửa đã nghe tiếng bạt tai thanh thúy còn có những lời nói ác độc của Từ Nhã Nghiên.

“Từ Nhã Nghiên, cô đang phát điên cái gì!” Xán Liệt kéo Từ Nhã Nghiên qua một bên, nhìn nhìn lại Bạch Hiền.

Quả nhiên Bạch Hiền bị đánh, không cần phải nói cũng biết chính là Từ Nhã Nghiên đánh.