“Tỷ phu…” Một tiếng kêu yểu điệu vang lên mang theo vui mừng hớn hở, Liễu Như Yên lập tức bỏ qua tỷ tỷ, bước hai bước xuống cầu thang nghênh đón nam tử đang bước tới.

Người đến vóc dáng kiên cường, mặt mày tuấn lãng, cho dù chỉ mặc một bộ thanh sam bình thường cũng không nén được quý khí bẩm sinh trên người.

Chính là ngũ điện hạ Hách Liên Hề.

Liễu Như Lan lẳng lặng đứng một chỗ, nhìn ánh mắt muội muội mình, có một chút bất đác dĩ, nhưng mà nàng không nói gì cả.

“Sao Yên Nhi không cùng tỷ tỷ đi lên ngồi?” Hách Liên Hề tao nhã đi tới, lời là hỏi Liễu Như Yên, ánh mắt lại nhìn qua phía Liễu Như Lan.

Liễu Như Lan không tự chủ được mà cúi mắt xuống, không nhìn thẳng vào hắn, chỉ nhẹ giọng nói: “Đang chuẩn bị đi đây.”

“Không phải.” Liễu Như Yên lại kéo tay Hách Liên Hề, không chú ý tới đáy mắt hắn lóe lên vẻ âm lãnh, tức giận nói: “Tỷ phu, huynh xem trên lầu hai ngồi đầy cả người, bây giờ tỷ tỷ đang có thai, sao có thể ăn cơm ở chỗ như vậy? Muội bảo tiểu nhị đuổi hết đám khách này đi, tiểu tử này lại không biết suy nghĩ, còn bảo chúng ta đổi chỗ nữa.”

“Yên Nhi.” Đôi mi thanh tú của Liễu Như Lan cau lại, khẹ quát muội muội một tiếng, nhưng dĩ nhiên Liễu Như Yên không hề để ý tới ánh mắt cảnh cáo của tỷ tỷ, ngược lại cho là có Hách Liên Hề hậu thuẫn, lập tức hét lên với tên tiểu nhị đang ngây ngốc đứng cạnh: “Nô tài, ngươi nhìn thấy chưa, đây là Ngũ điện hạ.”

“Yên Nhi cảm thấy nơi này không tốt?” Khóe mơi Hách Liên Hề khẽ nhếch, như cười mà không cười hỏi Liễu Như Yên.

Trong lòng Liễu Như Lan hơi hồi hộp, khi Hách Liên Hề nổi lên nụ cười như vậy thì nàng biết là hắn đang nổi giận, vội vàng nhân lúc Liễu Như Yên còn chưa trả lời liền bước lên vài bước, kéo muội muội qua một bên cúi đầu tự trách: “Vương gia bớt giận, chỉ vì Yên Nhi thấy nô tì có thai nên mới kích động một chút…”

“Lan Nhi làm gì vậy? Bản vương có ý trách nàng sao?” Hách Liên Hề đưa tay ôm qua vai nàng, cảm giác được nàng có chút cứng ngắc, ánh mắt lạnh lùng xẹt qua một tia tàn nhẫn, nhưng vẫn cười nói: “Lúc nãy ở cửa ta đụng phải Tam hoàng huynh, vốn muốn mời huynh ấy tới uống một chén, ai ngờ huynh ấy đã uống cả đêm ở chỗ Phong lão bản, lúc này mới quay về.”

Lúc nói chuyện, đôi mắt hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm Liễu Như Lan, quả nhiên, cho dù là cố gắng ẩn giấu, trên gương mặt xinh đẹp kia vẫn không được tự nhiên, thậm chí biểu hiện cũng ngây ngốc ra.

“Ồ.” Liễu Như Lan ừ một tiếng, cố gắng nặn ra một nụ cười, nhưng mà nụ cười kia vô cùng cứng ngắc, khiến Hách Liên Hề rất không thích, ngón tay hắn trượt theo bờ vai của nàng lên trên, sờ vào vành tai nàng, đó là nơi nàng rất mẫn cảm.

Cảm giác được cả người nàng run lên, suýt chút mềm nhũn, Hách Liên Hề lại nở nụ cười tà ác: “Nhớ trước đây Tam hoàng huynh không bao giờ uống rượu, nhưng bây giờ… lại là khách quen ở tiểu trúc lâu của Phong Tam Nương, sau này nếu Lan Nhi tình cờ gặp được Tam hoàng huynh cũng phải khuyên vài câu, rượu tuy là thứ tốt nhưng uống nhiều sẽ tổn thương thân thể.”

Sắc mặt Liễu Như Lan trắng bệch, một câu cũng không nói ra được.

Liễu Như Yên bên cạnh âm thầm cắn môi, từ lúc Hách Liên Hề nhắc tới Tam điện hạ liền tự động xem mình là người vô hình, lại sợ đến toát mồ hôi lạnh. Chuyện của tỷ tỷ và Tam điện hạ ở kinh thành này ai ai cũng biết, vốn tưởng rằng Hách Liên Hề cưới tỷ tỷ rồi, lại rất sủng ái nàng, như vậy chuyện kia cũng trở thành quá khứ. Nhưng giờ khắc này nghe được mấy câu nói kia, thì ra Ngũ điện hạ vẫn không quên chuyện cũ của tỷ tỷ, thậm chí còn khắc sâu trong lòng.

Nàng bắt đầu thấy lo lắng cho tỷ tỷ.

“Đi thôi, lên trên, không phải Yên Nhi thích ăn thịt vịt ở đây sao? Trước tiên gọi tiểu nhị lên món đó đi.” Hách Liên ôm eo Liễu Như Lan, bá đạo đưa nàng lên lầu.

Vẻ mặt Liễu Như Lan thê lương, nhưng vẫn giả vờ trấn định. Sau khi gả cho Hách Liên Hề, ngoại trừ ngày lại mặt thì nàng không hề ra khỏi vương phủ, thậm chí không dám lộ diện trước người khác. Nhưng nàng biết, nàng càng như vậy thì nam nhân này sẽ càng muốn đem nàng đi khắp nơi.

Bởi vì tính tình Hách Liên Hề bá đạo kiêu ngạo, tuyệt đối sẽ muốn người trong thiên hạ biết Liễu Như Lan nàng bây giờ là nữ nhân của hắn, là nữ nhân hắn đoạt được từ tay Tam điện hạ Hách Liên Quân…

Mà nàng đã từng chống cự không dưới một lần, nhưng kết quả cuối cùng là chọc giận hắn, bị hắn dùng thủ đoạn không thể tưởng tượng nổi mà trừng phạt.

Từ sau đó nàng ngoan ngoãn, hoặc là nói tim đã chết rồi.

“Đa tạ tỷ phu.” Liễu Như Yên cũng thức thời đi theo phía sau, không dám diễu võ dương oai nữa. Vốn tưởng rằng tỷ tỷ được sủng ái thì mình sẽ được thơm lây, nhưng với tình hình này, địa vị của tỷ tỷ bất ổn không nói, thậm chí còn có nguy hiểm khó giữ được mình.

Tiểu nhị vừa thấy là Ngũ điện hạ thì lúc này cũng không dám nói gì, vội tiến lên dẫn đường, tìm tới một chỗ ngồi trang nhã có bình phong, chính là ngay phía sau bàn của Cao Dật Hiên.

Vừa lên lầu, Liễu Như Yên liền nhìn thấy Cao Dật Hiên, hai mắt đang buồn rầu lập tức sáng lên: “Hiên ca ca…”

Cao Dật Hiên hơi nhíu mày, nhưng vẫn đứng dậy, khách khí hành lễ với Hách Liên Hề: “Xin chào Ngũ điện hạ.”

“Thì ra là Cao nhị thiếu gia, hân hạnh.” Hách Liên Hề cũng khách khí mỉm cười, chỗ ăn cơm dĩ nhiên không phải là nơi để khoe mẽ, đặc biệt là ở Quý Đắc Lâu, nữ nhân Phong Tam nương này rất quái dị. Những thương nhân khác một khi gặp phải những hào môn vọng tộc như hắn đều vội vàng nịnh nọt bám theo, chỉ mong có thể dính được chút ánh sáng, nhưng mà khi Phong Tam nương cao hứng một chút thì còn dễ nói, một khi không được vui thì đừng nói là vương công quý tộc, cho dù là Hoàng thượng tự mình đến ăn cũng phải dựa theo quy củ mà làm, ăn cơm trả tiền, muốn bày trò thì cút đi.

Dĩ nhiên, Quý Đắc Lâu cũng không phải là tửu lâu tốt nhất kinh thành, mà là nổi tiếng nhất kinh thành. NỔi tiếng ở điểm nào? Không phải vì trong tửu lâu được trang trí xa hoa, không phải vì chủ nhân là nữ, hơn nữa còn là một nữ nhân xinh đẹp, người ta là có bản lãnh thật sự.

Nếu là tửu lâu, vậy thì rượu ở đây phải rất tuyệt, đặc biệt là Trúc Diệp Thanh do bà chủ Phong Tam nương tự mình nấu, khắp nơi đều biết tiếng, bao nhiêu vương công quý tộc không tiếc tiền mua về trữ trong nhà.

Điều này cũng thôi, cái hiếm thấy chính là tửu lâu này không chỉ có rượu ngon, món ăn càng là tuyệt phẩm.

Cùng một món ăn, Quý Đắc Lâu lại có thể làm ra được mùi vị rất đặc biệt, khiến cho người ta ăn qua một lần là muốn ăn lần thứ hai. Thậm chí có nhiều tửu lâu khác tìm người mua về những món ăn ở đây để nếm thử, cuối cùng còn đóng gói đi nghiên cứu kỹ lưỡng, cũng không tìm ra được bí ẩn trong đó.

Ngược lại, bảng hiệu Quý Đắc Lâu càng lúc càng nổi, người tới ăn càng lúc càng nhiều, tính tình của Phong Tam nương càng lúc càng ngang ngược. Đến nơi này của nàng ăn cơm, bất kể là dân giang hồ thảo khấu gì, ăn cơm thì cứ ăn cơm thôi, thân phận đều không đáng là gì cả.

Cho nên, dù ngươi là ăn mày, chỉ cần có tiền là có thể tới đây ăn. Tương tự, cho dù ngươi là Vương gia, tới đây ăn cơm mà gặp phải lúc có đông khách thì cũng phải chờ.

“Hân hạnh.” Cao Dật Hiên cũng ôm quyền nói, “Hôm nay đúng là may mắn gặp được Ngũ điện hạ, nếu Ngũ điện hạ không ngại thì bữ ăn này xin để cho Cao mỗ mời.” Nói xong liền dặn dò tiểu nhị, “Tiểu nhị, đưa món ăn và rượu ngon nhất lên, tiền thì ghi vào sổ của ta.”

“Vâng.” Tiểu nhị kia đáp một tiếng, vội đi chuẩn bị.

Hách Liên Hề không chút biến sắc, cười nói: “Cao nhị thiếu quá khách sáo, bản vương xin nhận vậy.”

“Vương gia, xin mời.” Cao Dật Hiên nói.

“Xin mời.” Sau khi Hách Liên Hề gật đầu thì ôm Liễu Như Lan đi về một cái bàn khác.

Liễu Như Yên chờ mọi người đi rồi thì chạy qua chỗ Cao Dật Hiên, cố ý lơ là ba người còn lại, khẽ nghiên đầu, tươi cười sáng lạn nói: “Hiên ca ca thật là trùng hợp, không ngờ đến đây ăn cơm cũng gặp được huynh.”

“Phải đó, ta còn chưa ăn xong, không tiếp đãi ngươi được.” Cao Dật Hiên lại không liếc mắt nhìn nàng một cái, trực tiếp phun ra một câu liền ngồi xuống.

Liễu Như Yên sững sờ, trên mặt có chút lúng túng, như vẫn mặt dày ngồi xuống cái ghế dài mà Lý Thanh Ca đang ngồi, cố ý chắn ngang tầm mắt của Cao Dật Hiên và Lý Thanh Ca, “Hiên ca ca muội cũng chưa ăn, huynh không mời muội cùng ăn sao?”

Cao Dật Hiên không bình tĩnh mà cau mày, mắt thấy Lý Thanh Ca bị lấn qua một bên, trong lòng hắn phiền muộn, không thèm để ý đến phong độ nam nhân, trực tiếp kéo Liễu Như Yên lên: “Tỷ tỷ với tỷ phu của ngươi còn chờ bên kia kìa.”

“Yên Nhi sao còn không qua đây? Món vịt muội thích đã được dọn lên rồi.” Bàn bên kia, Liễu Như Lan đã thu hết mọi chuyện vào trong mắt, sợ muội muội gây sự nên vội kêu to.

Liễu Như Yên lại có mấy phần không kiên nhẫn, nàng cong môi lên, không cam lòng đi về phía tỷ tỷ, sau đó ngồi xuống bên cạnh tỷ tỷ, đôi mắt lại nhìn chằm chằm vào Cao Dật Hiên đến ngây ngốc.

Liễu Như Lan chỉ lo trò hề này của nàng bị Hách Liên Hề biết được nên vội gắp một miếng rau: “Yên Nhi, ăn rau.”

“Uhm.” Đột nhiên Liễu Như Yên không còn muốn ăn gì nữa, trước mặt, Cao Dật Hiên gắp một miếng rau cho Lý Thanh Ca, mà Lý Thanh Ca lại không chút cảm xúc từ chối, tình cảnh này làm cho nàng tức giận.

“Tỷ tỷ, cô gái kia không phải là hôn thê của Dật Đình ca ca sao? Sao lại quấn lấy Hiên ca ca chứ?” Âm thanh của nàng rất lớn, không chỉ Liễu Như Lan và Hách Liên Hề nghe được, mà một đám người ngồi chung quanh cũng nghe rõ. Chỉ là, ngay từ đầu mọi người đã không có ấn tượng tốt với nàng, cho nên nàng nói gì mọi người cũng không phản ứng nhiều lắm.

Ngược lại, Hách Liên Hề cũng không hiểu tại sao lại lập tức nghiên đầu qua, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Lý Thanh Ca một cái.

Chỉ một cái nhìn, ánh mắt Hách Liên Hề không tự chủ được mà ngừng lại trên người Lý Thanh Ca, đôi mắt thâm thúy lóe qua một tia sáng: “Đây là hôn thê của Cao thị vệ?”

Thú vị, nếu hắn nhớ không lầm thì ngày đó trên tiệc sinh nhật của Cao Dật Đình, từ khi tiểu nữ hài này xuất hiện, ánh mắt của Tam hoàng huynh luôn gắn chặt trên người nàng ta.

Mà giờ khắc này, nàng ta lại đi theo Cao nhị thiếu gia ra ngoài ăn cơm? Cao nhị thiếu gia này nổi tiếng là phong lưu bay bướm ở kinh thành, ỷ vào thân phận và vẻ bề ngoài mà trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, những nữ nhân muốn bò lên giường hắn nhiều đến không hết, trong đó bao gồm cả Liễu Như Yên đang ngồi cạnh mình.

“Đúng rồi đúng rồi.” Liễu Như Yên vội nói, trong mắt nhìn Lý Thanh Ca tràn đầy xem thường, “Hừ, rõ ràng là hôn thê của Đại thiếu gia, lại cứ dính vào một c hỗ với Nhị thiếu gia…”

Liễu Như Lan thấy nàng nói chuyện không ra gì, vội vàng gắp thức ăn cho nàng: “Yên Nhi, không ăn thì sẽ nguội hết đó.”

“Muội ăn không vô.” Liễu Như Yên phiền muộn nhìn món ăn trước mặt, Cao Dật Hiên bị làm sao vậy chứ? Còn tự mình gắp thức ăn cho Lý Thanh Ca, còn nàng, muốn cùng hắn ngồi ăn cơm cũng không được, đáng ghét.

Hách Liên Hề cong môi khẽ cười: “Yên Nhi trưởng thành rồi.”

Liễu Như Lan cứng đờ, Liễu Như Yên nghe được lại đỏ mặt lên, e thẹn vô cùng: “Tỷ phu…” Trong lòng thì lại mừng thầm, nếu tỷ phu có thể đứng ra nói chuyện cho mình, vậy thì hôn sự của mình và Cao Dật Hiên có thể dễ dàng hơn rồi?

Liễu Như Lan lại lo âu nhìn muội muội, thông minh như nàng dĩ nhiên nhìn ra được Cao Dật Hiên không có chút tâm tư nào với muội muội mình, cho nên nàng đã đoán được, cho dù muội muội hao tổn tâm cơ gả cho Cao Dật Hiên, cuộc sống sau này cũng không được vui vẻ.

Ái tình, không phải là chuyện một phía.

Nàng không muốn muội muội lại dẫm lên vết xe đổ của mình.

“Yên Nhi, mau lột tôm cho tỷ tỷ đi.” Nhìn đôi mắt dán chặt lên người Cao Dật Hiên của Liễu Như Yên, Liễu Như Lan bất đắc dĩ nói, chỉ muốn phân tán sự chú ý của nàng.

Liễu Như Yên thu tầm mắt lại, chỉ “uhm” một tiếng, sau đó vừa lột tôm vừa căm giận nhìn chằm chằm bàn phía trước, thỉnh thoảng bĩu môi xem thường.

Liễu Như Lan âm thầm hoảng sợ, muội muội luôn là người thẳng thắng hoạt bát, hôm nay sao lại thất lễ như vậy? Thậm chí biểu hiện của muội muội làm cho người tỷ tỷ như nàng thấy còn chán ghét.

“Yên Nhi, muội mất tập trung quá, có tâm sự gì sao? Nếu không hay là tỷ sai người đưa muội hồi phủ trước.” Liễu Như Lan muốn đẩy muội muội đi.

Liễu Như Yên lập tức thả con tôm trên tay xuống, cầu xin:”Tỷ tỷ, muội vừa đến tỷ liền đuổi muội đi sao?” Nàng không muốn quay về đâu, sau khi trở về mỗi ngày phải đối diện với người cha gàn bướng, chán chết đi được. Làm sao so được với khí thế và sự thoải mái trong vương phủ, quan trọng nhất chính là tự do, muốn đi đâu thì đi đó, sau này muốn tìm Hiên ca ca cũng dễ hơn nhiều.

“Cha lớn tuổi, gần đây sức khỏe không tốt, tỷ tỷ bây giờ cũng bất tiện không thể phụng dưỡng bên người, chỉ có thể dựa vào muội muội thôi.” Liễu Như Lan ôn nhu nói.

Mặt Liễu Như Yên đen lại, vội làm nũng cầu cứu Hách Liên Hề: “Tỷ phu, huynh nhìn tỷ tỷ đi, hôm qua mới đến tỷ ấy đã đuổi muội đi.” Hừ, nàng không phải đại phu, hầu hạ bên người lão già kia thì có ích gì? Tỷ tỷ là đang sợ nàng sống tốt lành, hay là sợ nàng tuổi trẻ mỹ mạo sẽ đoạt mất tỷ phu hay sao?

“Tỷ tỷ, chính vì tỷ bất tiện cho nên cha mới cho phép muội đến đây, lúc gần đi cha còn dặn muội phải chăm sóc tỷ thật tốt, bầu bạn với tỷ, cha sợ tỷ…”

Đang nói đột nhiên Liễu Như Yên im bặt, ánh mắt cẩn thận từng chút liếc nhìn Hách Liên Hề. Trong lòng nàng thầm than, cha thật lợi hại, bây giờ nàng mới hiểu được lời của ông ấy, thì ra cha sợ tỷ tỷ mang thai con của Hách Liên Hề, trong lòng buồn khổ nghĩ lung tung, cho nên mới cho nàng đến bên cạnh tỷ tỷ, giúp tỷ tỷ giải buồn, bớt được cảm giác khó chịu.

“Tỷ tỷ rất ổn.” Liễu Như Lan lập tức hiểu rõ nỗi khổ của phụ thân, chỉ cười nhạt một tiếng, ý cười mang theo cay đắng vô cùng.

Trên mặt Hách Liên Hề vẫn mang theo nụ cười như có như không: “Nếu Thái phó đã nói thì để Yên Nhi ở lại đi, có muội ấy thì nàng cũng không bị buồn.”

“Vâng.” Liễu Như Lan cũng không dám nhiều lời, sợ ngày càng rắc rối, vội vàng cầm lấy đũa gắp thức ăn cho Hách Liên Hề. Liễu Như Yên thấy thế lập tức cười hì hì cầm bình rượu lên, cũng rót cho hắn.

Ôi…” không biết  có phải vì mùi rượu hay không, dạ dày Liễu Như Lan quay cuồng một trận, ngã phịch xuống băng ghế, tay che ngực, khó chịu nôn mửa một hồi.

“Tỷ…”

“Lan Nhi.” Vẻ mặt Hách Liên Hề căng thẳng, vội kéo nàng vào lòng, thấy sắc mặt Liễu Như Lan trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ra, ánh mắt cũng dần dần mơ hồ không rõ.

“Tỷ tỷ.” Liễu Như Yên sợ hãi hét to, “Người đâu rồi, mau gọi Thái y.”

Hách Liên Hề khinh thường nhìn nàng một cái, đúng là ngu xuẩn, ở đây thì ai gọi Thái y cho ngươi chứ?

Hắn vội ôm lấy Liễu Như Lan, nhưng Liễu Như Lan lại nắm chặt y phục của hắn, miệng yếu ớt nói: “Đừng nhúc nhích, khó chịu…” bụng lại quặn lên một trận làm cho nàng tuôn mồ hôi lạnh đầy người, sắc mặt trắng bệch như sương.

Hách Liên Hề kinh ngạc: “Lan Nhi.”

Liễu Như Lan đau đến không nói ra lời.

“Người đâu, đưa Phong Tam nương đến đây cho bản vương.” Hách Liên Hề tức giận ra lệnh, lập tức có bốn tên ám vệ không biết từ đâu xuất hiện.

Liễu Như Yên cũng lập tức kêu to: “Nhất định là tên tiểu nhị lúc nãy, là hắn hạ độc hại tỷ tỷ.”

Tiểu nhị kia vừa bưng thức ăn cho một bàn khác, nghe nói động tĩnh bên này thì sợ run lên, vội đi tìm chưởng quầy.

“Sao vậy?” Cao Dật Hiên quay đầu nhìn, trong lòng hoảng hốt.

Lý Thanh Ca lại cắn môi, trong lòng đắn đo một lúc, sau đó không chút do dự đứng lên chạy về phía bên kia.

Cùng lúc đó tiểu nhị đã gọi Phong Tam nương đến đây.

Chuyện như vậy không phải lần đầu Phong Tam nương gặp, người té xỉu khi ăn cơm ở tửu lâu của nàng, hoặc là vu hại cơm nước của nàng có độc là chuyện thường xuyên, chẳng qua là thủ đoạn đê tiện để cạnh tranh mà thôi.

Nhưng hôm nay, nghe nói là sủng thiếp của Hề Vương gia, Phong Tam nương liền cảm thấy chuyện này hoàn toàn khác biệt, thế là lập tức chạy đến.

Lý Thanh Ca và Phong Tam nương gần như đồng thời chạy tới bàn của Hách Liên Hề.

“Phong lão bản, ngươi phải có lời giải thích cho bản vương.” Ánh mắt lạnh lùng của Hách Liên Hề nhìn chằm chằm Phong Tam nương.

Đôi mắt đẹp của Phong Tam nương nhẹ chuyển, cũng mang theo ý lạnh vô tận, Hề Vương gia và Quân Vương gia có xích mích rất sâu, cho nên nàng không chút hảo cảm gì với Hề Vương gia. Nếu không ngại thân phận của hắn, nàng còn không muốn cho hắn vào cửa, nhưng mà, hắn ăn nói khó nghe như vậy nàng cũng không muốn khách sáo, chỉ lạnh giọng hỏi: “Không lẽ Hề Vương gia nghi ngờ ta hạ độc?”

“Chẳng lẽ không đúng sao? Nếu không tỷ tỷ ta làm sao…” Liễu Như Yên đứng dậy, tức giận trừng mắt nhìn Phong Tam nương, đã lớn tuổi rồi còn trang điểm ăn mặc thành bộ dáng này là sao? Hừ.

Đột nhiên Lý Thanh Ca lên tiếng cắt ngang nàng: “Tìm một nơi thông thoáng cho người bệnh nằm đi.”

Trong lúc ba người đang cãi nhau, Lý Thanh Ca đã nhanh chóng kiểm tra cho Liễu Như Lan.

“Cái gì?” Ánh mắt kinh ngạc của ba người đồng thời nhìn chằm chằm về Lý Thanh Ca, thậm chí không phát hiện nàng có mặt từ khi nào.

“Có nơi nào thông thoáng một chút không? Ở đây bí quá, không tốt cho thai phụ.” Lý Thanh Ca đứng dậy hỏi lại lần nữa, lúc này Cao Dật Hiên đã ôm Lý Thanh Họa và dẫn Túy Nhi đến đây, nhìn dáng dấp bình tĩnh nghiêm nghị của nàng cũng cảm thấy nghi hoặc.

“Hả, có có…” Phong Tam nương ngờ vực nhìn Lý Thanh Ca, tuy rằng không biết tiểu cô nương này muốn làm gì, nhưng nàng nhận ra sự bình tĩnh tự tin trong mắt nàng ta, cho nên Phong Tam nương cũng tin tưởng.

“Các người đi theo ta.”

Nói xong Phong Tam nương đi trước, mang theo mọi người tiến đến tiểu trúc lâu của mình.

Không để mọi người tiến vào khuê phòng của mình, chỉ mang vào một gian phòng khách bên ngoài.

Cho dù là phòng khách thì bố trí bên trong cũng rất thanh nhã hợp lòng người.

“Đưa nàng đặt xuống giường, để nằm thẳng.” Lý Thanh Ca dặn dò Hách Liên Hề.

Mắt Hách Liên Hề không tự chủ được mà quét qua nàng một cái, nhưng vẫn làm theo lời nàng, đặt Liễu Như Lan nằm xuống.

“Các người đi ra ngoài đi, nhiều người như vậy sẽ ảnh hưởng nàng ấy nghỉ ngơi.” Lý Thanh Ca lại nói.

Mọi người im lặng, dường như không ai muốn đi.

“Này, ngươi là cái thá gì? Dựa vào đâu bắt bọn ta đi, tỷ ấy là tỷ tỷ của ta, bây giờ bị trúng độc, dựa vào đâu mà ta phải tin ngươi?” Liễu Như Yên nãy giờ bị Lý Thanh Ca chỉ dẫn, giờ khắc này đã tỉnh táo lại, bắt đầu khó dễ nàng.

Lý Thanh Ca lười để ý đến nàng ta, người điêu ngoa tùy hứng này y hệt Cao Vân Dao, khiến cho nàng rất chán ghét.

“Nàng ấy không trúng độc.” Lý Thanh Ca nhìn lướt qua Hách Liên Hề và Phong Tam nương, hai người này là người trong cuộc, nói với họ là đủ rồi.

“Vậy thì là…?” Phong Tam nương không khỏi thay đổi cách nhìn về Lý Thanh Ca, nữ hài mới bao lớn đây không lẽ hiểu y thuật?

“Động thai khí.” Lý Thanh Ca nói, sau đó còn nói ra mấy thứ thuốc an thai, kêu Phong Tam nương cho người mua về nấu.

Phong Tam nương lập tức sai người đi làm, nếu như không trúng độc thì không liên quan đến tửu lâu của nàng, nhưng dù sao cũng là có chuyện ở chỗ này, về tình về lý nàng cũng nên làm chút chuyện.

“Động thai khí? Sao lại bị động được?” Liễu Như Yên không phục, hoặc là nàng căn bản không tin chỉ dựa vào vài câu của Lý Thanh Ca là giải quyết được mọi chuyện, “Hừ, cho dù là động thai khí thì cũng là do tửu lâu này sai.”