Máy bay hạ cánh xuống một nơi vắng, lúc này, tử ban trên người Chương Gia Phân trên đã lan tới thắt lưng.

Nàng, Cao Ân Dương, Ngô Tiểu Hoa, ba người trong khoảng thời gian ngắn nhất đã tìm đến Las Vegas làm lễ kết hôn tại đăng kí trung tâm, đầu tiên là nộp phí, điền thông tin, tiếp theo lấy chứng minh đi đến nhà thờ mà Cao Ân Dương đã hẹn trước hoàn thành nghi thức kết hôn.

Cao Ân Dương dùng ô tô, đưa các nàng rời xa khu phố trung tâm, ô tô một đường hướng đến sa mạc hoang vắng.

Chạng vạng năm giờ, đi xuống dốc từ một sòng bạc nhỏ, sòng bạc giống phế tích, đứng sừng sững ở giữa sa mạc bên cạnh một quốc lộ. Lập thêm một nhà thờ thực rách nát, ở phía sau một hoa viên nhỏ, ba người bọn họ dọc theo đường mòn đi hướng nhà thờ, Chương Gia Phân chú ý tới hoa hồng được trồng ở hai bên không phải là khô héo sắp chết, chính là ủ rũ. Ngược lại là nhiều thứ cây tiên nhân chưởng, bộ dạng lại rất phì nhiêu.

Chương Gia Phân châm chọc nói:“Nhiều chỗ thật lãng mạn, anh nhìn một cái, hoa hồng đều bởi vì chúng ta kết hôn mà khóc [ khô ], thật thích hợp với chúng ta.”

“Cũng không phải là……” Cao Ân Dương chỉ vào bên cạnh.“Em xem, bên kia có ruồi bọ đang bâu.”

“Đúng vậy,” Chương Gia Phân nhăn lại cái mũi nói:“Em còn ngửi được mùi rác, anh tìm chỗ thật đúng là không phải tốt bình thường.”

“Vì kết hôn với em, anh thật sự suy nghĩ rất kĩ, em xem loại địa phương thế này, tuyệt sẽ không có chó săn.” (ý nói phóng viên)

Ngô Tiểu Hoa cười bọn họ:“Hai người nhất định phải độc đến độc đi như vậy sao? Có thể đình chiến một chút!”

Mục sư đã ở nhà thờ chờ.

Mục sư năm mươi bảy tuổi, béo, mắt đỏ hồng, mùi rượu cả người, say khướt, dùng tiếng Anh lưu loát mắng ba người đến muộn, thúc giục bọn họ nhanh chút. Bên cạnh, một cậu bé chường mười tuổi đi theo, níu tay áo của ba ba có mùi tây trang.

Người mới vào chỗ.

Mục sư khẩn cấp đọc hết lời thề, đọc đúng theo chuẩn hoá thệ ước, sau đó hỏi Cao Ân Dương:“wiltthehavethiswomantobethyweddedwife?[ con nguyện ý cưới cô gái này làm vợ sao?]”

Cao Ân Dương đáp:“I will.[ con nguyện ý.]”

Mục sư cũng hỏi Chương Gia Phân như vậy, mục sư còn không có đọc xong lời thề, nàng đã không kiên nhẫn đáp:“I will. [ con nguyện ý].” Chấm dứt đi, nàng bôn ba một ngày, mệt chết.

Mục sư muốn hai người trao đổi nhẫn.

Cậu bé chỉ đến một cái bàn, mặt trên một đống nhẫn plastic.

Chương Gia Phân bỗng nhiên bướng bỉnh, hưng trí bừng bừng chọn nhẫn.

“Để em chọn một cái thích hợp nhất cho anh đi……” Nàng muốn chọn một cái xấu nhất cho hắn.

Cao Ân Dương nhìn ngón tay xinh đẹp của nàng lật tới lật lui mấy cái nhẫn, phát ra thanh âm tươi cười, lại nhìn về phía sườn mặt xinh đẹp của nàng, nhìn nàng mỉm cười, thay hắn chọn lựa nhẫn kết hôn, tươi cười bướng bỉnh kia, khiến cho hắn nhìn đến thất thần.

Hắn thật hy vọng đây là hôn lễ thật sự, hắn thật hy vọng thời gian dừng ở thời điểm này. Hắn thực nguyện ý cưới nàng, đây là tiếng lòng chân thực của hắn, nhưng mà cuối cùng hắn chỉ có thể có được đến chính là một kết hôn giả buồn cười này, cho dù là giả, cho dù tất cả hoa hồng héo khô, cho dù ruồi bọ khắp nơi, không khí không mới mẻ, nhưng đứng ở bên cạnh Chương Gia Phân, nghe mục sư tuyên thệ, nội tâm của hắn cảm động vô cùng chân thật, hắn thế nhưng phi thường cảm tạ bản ái thần laptop kia, làm cho hắn một nam nhân khổ sở vì tình có thể có một đoạn trí nhớ đẹp như vậy, một mộng đẹp gần như trở thành sự thật, đây sẽ là kí ức tuyệt nhất khi nhớ lại trong kiếp này của hắn.

“Cái này!” Chương Gia Phân hưng phấn mà giơ cao chiếc nhẫn đã lựa chọn.

Ở trên không trung, cái nhẫn kia, tương đương với năm mươi xu, màu đen, ở giữa là hình đuôi rắn chuông phát ra tín hiệu thật khủng bố.

Chương Gia Phân bắt lấy tay hắn, đeo nhẫn lên.“Cái này đủ tà ác, thích hợp với anh, thân ái, trăm ngàn lần không cần tháo xuống nha.” Còn bướng bỉnh đối hắn nháy mắt mấy cái.

“Nha, anh thật sự rất cao hứng, thê tử của anh cỡ nào hiểu biết mọi thưởng thức của anh a.” Hắn hôn nhẫn một chút, dùng sức ôm ôm bả vai nàng, rất phối hợp với vui đùa của nàng, làm đủ loại biểu tình, toàn thắng thấy được lúm đồng tiền của Chương Gia Phân.

Cao Ân Dương đối với mục sư cười, khoe ra nhẫn.

Mục sư mắt trợn trắng, chỉ chỉ đồng hồ thúc giục hắn.

Ngô Tiểu Hoa nhìn bọn họ, ở bên cạnh cười trộm.

Hiện tại đổi lại là Cao Ân Dương chọn nhẫn, hắn còn thật sự chọn lựa, trong miệng lẩm bẩm:“Anh tìm xem nha, anh nhất định phải chọn cái thích hợp nhất cho em…… Là cái gì đây?”

Chương Gia Phân vươn tay chờ, biết hắn muốn báo thù.

Hắn cầm lấy chiếc nhẫn đỏ thẫm, gợi cảm hỏi:“Này?”

Chương Gia Phân mắt trợn trắng.

Hắn buông ra, lại khơi mào một cái, ánh sáng trên chiếc nhẫn léo sáng, bên trên thật đáng sợ.“Oa, cái này đủ quý phái, thực thích hợp với ái thê của anh.”

Chương Gia Phân thưởng hắn một ánh mắt rõ ràng.

“Không xong!” Cao Ân Dương bỏ lại chiếc nhẫn.“Bảo bối yêu quí của anh tựa hồ cũng không vừa lòng, làm sao bây giờ? Anh tìm xem nha, nhìn xem bên này có nhẫn khác hay không……”

Chương Gia Phân nhìn hắn đưa tay vào túi quần chính mình, lấy nhẫn ra, nàng còn không có thấy rõ ràng, đã bị hắn bắt lấy tay, đeo nhẫn vào. Nàng cúi đầu, chớp mắt một cái thấy ngân quang. Càng chú ý nhìn, là nhẫn kim cương, ở trong nhà thờ lóe ánh sáng hào quang.

Mục sư ngây người, nhìn ra được nhẫn kim cương giá trị xa xỉ.

Cậu bé cũng giương miệng, bị nhẫn kim cương xinh đẹp khuất phục.

“Đây là…… Anh mua?” Chương Gia Phân nhìn nhẫn, ngây ngốc.

“Thật khá.” Ngô Tiểu Hoa kinh hô.

Cao Ân Dương cầm tay Gia Phân, kéo đến gần, ở bên tai nàng nói:“Chỉ có nhẫn này, mới đúng quy cách đeo trên tay lão bà của anh, có phải hay không?”

Chương Gia Phân nhìn lăng lăng, nhẫn kim cương này, hoàn mĩ khiến người ta quên luôn ngôn ngữ. Một viên đá nho nhỏ, lại tương đương hơn tất cả. Nhất thờ trong nhà thờ phế tích này, ruồi bọ hay không khí không mới mẻ cùng hoa hồng héo rũ đều biến mất, có được nhẫn kim cương xinh đẹp như vậy, nàng tin tưởng nữ nhân cũng sẽ không so đo kết hôn ở đâu.

Nàng không rõ, hỏi:“Chúng ta…… Là giả, anh còn thật sự mua cái gì?” Hắn đây là có ý tứ gì?

“Khó được kết hôn, lưu lại kỷ niệm tốt chút a, có phải hay không?”

“Vật kỷ niệm này thực quý đi, anh bỏ được?”

“Đương nhiên, bởi vì em rất cao quý.”

“Cao quý? Anh thực hiểu cách tổn thương em.” Nàng xem chính mình không dậy nổi.

“Anh là nói thật, Chương Gia Phân cao quý như một nữ vương, anh cũng không dám khi dễ cô ấy, vẫn đều là cô ấy khi dễ anh.”

Nàng nở nụ cười, hắn cũng cười.

Mục sư phát hiện người tới là hạng người không hời hợt, thái độ trở nên thực cung kính. Hắn thanh thanh yết hầu nói:“now, you can kiss each other [ bây giờ, hai người có thể hôn nhau.]”

Chương Gia Phân nhìn hắn.

Cao Ân Dương cũng chăm chú nhìn nàng thật sâu, bọn họ trong lúc đó tràn ngập tình cảm khác thường hoàn toàn không giống với dĩ vãng.

Ngô Tiểu Hoa thực khẩn trương, hôn môi? Bọn họ sẽ không thật sự muốn…… Hôn?

Chương Gia Phân do dự.

Cao Ân Dương chủ động tiến sát vào nàng, gần sát mặt của nàng, gần hơn một chút…… Hắn nhìn Gia Phân chậm rãi nhắm mắt lại……

Vì thế, hắn hôn nàng. Nhiệt liệt, cuồng dã.

Nàng tâm hoảng ý loạn, nam tính cực nóng dán miệng vào đôi môi mềm mại của chính mình, nàng hô hấp choáng váng, đứng không vững. Cao Ân Dương vòng tay ôm nàng, để nàng yếu đuối dựa vào ngực hắn……

Hành động này, đối với Chương Gia Phân từ lâu tịch mịch mà nói, rất kích thích ……

*****

Vì tránh người để ý, bọn họ vào ở trong khách sạn nhỏ hai tầng xa xôi, rời xa nội thành, kiến trúc màu trắng mộc mạc, mấy hình đứng ở đường cái.

“Thật giống a, ếch bị công chúa hôn liền biến thành vương tử.” Ngô Tiểu Hoa nâng quai hàm, dò xét sa mạc tối đen ngoài cửa sổ.“Lại giống như mỹ nhân say ngủ sau khi bị vương tử hôn, liền tỉnh lại. A, còn có công chúa bạch tuyết!”

“Em bị bệnh, đi nói chuyện với sa mạc.” Chương Gia Phân nói lạnh te.

“Ai……” Ngô Tiểu Hoa thở dài, quay người lại, nhìn Chương Gia Phân nói:“Nhưng chị không phải ếch cũng không phải công chúa bạch tuyết hay mỹ nhân say ngủ, chị căn bản là……”

“Là cái gì?” Chương Gia Phân ánh mắt lẫm lẫm, rất sát khí.

“Hắc hắc hắc.” Ngô Tiểu Hoa không dám nói ra.“Chị xem, kết hôn thật tốt, đầu chị không đau, bụng không đau, trên người tử ban cũng lui hết trơn”

Chương Gia Phân uống nước chanh, thực khát, bên ngoài thân thể đã tốt, nội tâm lại quật khởi một tai nạn khác, cái hôn kia, hại nàng cả người hốt hoảng, trong cơ thể giống như phát hỏa.

“Lão bản hôn chị thực nhiệt tình…… Nói không chừng anh ấy thích chị nha.” Ngô Tiểu Hoa lửa đã cháy còn đổ thêm dầu.“Hơn nữa vẻ mặt của chị cũng phi thường hưởng thụ, bộ dáng say mê, trời ạ, thấy hai người hôn môi thật đúng là giống đang xem phim truyền hình, nam suất, nữ mĩ, lúc ấy em thực khẩn trương, em nghĩ chị nhất định sẽ thưởng lão bản cái tát, nhưng là chị thế nhưng……”

“Câm miệng, đi ngủ đi, không đúng, lập tức biến mất, ta không muốn nhìn thấy ngươi.”

“Chúng ta cùng một phòng, em như thế nào biến mất?”

“Dùng chăn bông che mặt của ngươi lại!” Chương Gia Phân thực quẫn.

“Mỡ ở trên người em rất nhiều, em không lạnh, không cần chăn bông.”

“Vậy thì ta biến mất?” Chương Gia Phân rời đi, chịu không nổi chế nhạo của Ngô Tiểu Hoa.

Hơi nóng bốc lên mặt, Chương Gia Phân đến phòng khách lầu một, người phục vụ đứng một bên tưởng mua đồ uống.

“Uống này đi……” Có người đưa đến cái cốc có chân dài, bên trong là chất lỏng màu hổ phách.“Sâm banh.”

Cao Ân Dương cười, tuấn lãng tươi cười làm người ta hoa mắt mê mẩn, vì thế nàng lại nghĩ tới cái hôn cuồng dã kia, mặt nàng lại càng nóng.

“Em muốn uống nước.” Chương Gia Phân đẩy sâm banh về phía, lấy tiền mua nước khoáng.

“Tùy tiện.” Hắn nhún nhún vai, ỷ tường mà đứng.“Anh muốn nhắc em, tuyệt không nên uống nước khoáng lung tung, ai biết loại khách sạn rách nát này nước đã để bao nhiêu năm? Ký sinh trùng này nọ là……”

“Lấy đến!” Cướp đi ly sâm banh của hắn, Chương Gia Phân đi hướng sô pha, chọn vị trí dựa vào cửa sổ sát đất ngồi xuống.

Hắn mang bình sâm banh đi đến, ở bên cạnh nàng ngồi xuống.

Chương Gia Phân xem xét phong cảnh ngoài cửa sổ, uống một ngụm sâm banh.“Tôi có thể ở một mình sao?”

Hắn bỗng nhiên thân mật kêu nàng:“Lão bà……”

Chương Gia Phân thiếu chút nữa bị sặc.

Cao Ân Dương ha ha cười.“Kêu một câu lão bà, có kinh khủng như vậy?! Đến, chúc mừng đêm tân hôn của chúng ta.” Cầm lại ly rượu, giúp nàng rót đầy. Hắn uống trước một ngụm, mới đưa cho nàng.

Nàng hỏi:“Không có ly khác sao?” Không nghĩ cùng hắn xài chung.

“Sorry, anh chỉ mang một chai sâm banh, một ly.” Hắn nhếch miệng cười.“Dù sao buổi chiều chúng ta đều hôn môi qua, xài chung một cái ly thì tính cái gì? Có phải hay không? Mặt em thực hồng nha?”

Nàng nói nhanh sang chuyện khác:“Mua sâm banh khi nào?”

“Lúc ở Đài Loan thu hành lý thuận tay cầm theo.”

“Thật đúng là lãng mạn, đến làm việc còn muốn mang sâm banh.”

“Tận hưởng lạc thú trước mắt a, đi kết hôn làm sao có thể không có rượu?”

“Là kết hôn giả.” Nàng cường điệu.

“Em xem khí sắc hiện tại của em thật tốt, tử ban trên cổ cũng đã lui, không thể tưởng được laptop kia lại tà môn như vậy…… Nói thật, không nghĩ tới em nguyện ý để anh hôn môi…… Kỳ thật cùng anh hôn môi khá tốt đi? Có phải hay không thực cảm động?!”

“Ngày mai anh có thể làm thủ tục ly hôn.”

“Đó là chuyện của ngày mai, đêm nay, muốn hay không ngủ cùng lão công?”

“Cao Ân Dương!”

“Dừng lại vui đùa không đứng đắn.” Vừa mới bị Ngô Tiểu Hoa trêu, bây giờ còn không thể thanh tĩnh.

“Làm ơn, tới nơi này có thể thả lỏng, làm chi còn bày ra khuôn mặt kia?”

“Em không nghĩ nói chuyện với anh.” Chương Gia Phân chuyên tâm thưởng thức vô ngần trên sa mạc, ánh sáng trên không trung tinh quang như ngọc.

Bỗng nhiên Cao Ân Dương ẩn tình đưa tình, phúc trụ nàng tay trái, lòng bàn tay vỗ về nhẫn kim cương trên tay nàng.“Thật tốt, anh nghĩ em sẽ lập tức tháo nó xuống.”

“Cám ơn anh nhắc nhở.” Nàng lập tức động thủ muốn tháo nhẫn, hắn phản ứng nắm chặt tay nàng, gắt gao nắm.

“Một buổi tối thì tốt rồi, liền một buổi tối, quên em là Chương Gia Phân, quên anh là Cao Ân Dương. Chúng ta làm một đôi hảo bằng hữu xa lạ, như là lữ khách vừa vặn ở trong này gặp nhau, quên đi thân phận của chúng ta.”

Nàng tưởng rút tay lại, tưởng cùng dĩ vãng giống nhau luôn làm trái lại, không cho hắn có thể có cơ hội tới gần.

Nhưng là, có phải hay không người tha hương, sẽ đặc biệt không có chí khí? Vẫn là ma lực của sâm banh? Hoặc nguyên nhân căn bản là hắn rất vô lại? Chương Gia Phân không nghĩ tới chính mình sẽ bị thuyết phục, nàng không tránh né, cũng không đẩy hắn ra, nàng chính là cứng ngắc ngồi ở trước mặt hắn.

Hắn nhìn nàng.

Nàng nhìn sa mạc.

Hắn ngồi lại càng gần.

Nàng khẩn trương đứng lên, cảm giác được thân thể nóng hổi của hắn.

Hắn càng tới gần, hại lưng của nàng ấm áp dễ chịu.

Hắn vươn tay, đem nàng kéo vào trong lòng.

“Anh làm cái gì?” Nàng cả người cứng ngắc.

“Hư……” Mặt hắn gần sát, thô ráp cọ vào mặt mịn của nàng.“Chính là…… Nghĩ ôm em một chút…… Em biết không, ngươi rất hay cậy mạnh, em vẫn thực vất vả……”

Hốc mắt Chương Gia Phân ẩm ướt, yết hầu thực nhanh. Nàng vẫn là không đẩy hắn ra, nàng nghĩ, nàng nhất định là điên rồi…… Lòng tự trọng của nàng ở đâu? Nha, ai quản nó, hắn nói đúng, nàng thật sự mệt mỏi, cho tới bây giờ cũng không dám cho chính mình lơi lỏng, vẫn nghĩ phải biểu hiện kiên cường, biểu diễn hoàn mỹ, chứng minh chính mình là tốt nhất.

Nhưng là nàng không phải làm bằng sắt ……

Thật sự mệt chết đi.

Thực tịch mịch, thực cô độc.