Lăng Dạ Vũ có biểu hiện  thuận theo, suy nghĩ một lúc, ngẩng đầu lên nhìn Ly Yên rồi nhàn nhạt nói: "Ngươi đi cùng chúng ta."

Nghe vậy, thân thể nàng cứng đờ, từ trên ghế bật người đứng dậy, kinh ngạc hỏi: "Vì sao muốn ta đi cùng các ngươi?"

"Chúng ta cần sự bảo đảm, nếu mà ngươi lừa chúng ta, ít nhất có ngươi chôn cùng, nếu ngươi không gạt chúng ta, có lẽ Vân Mặc thần y cũng sẽ nể mặt ngươi mà giúp chúng ta."

Môi mỏng khêu gợi khẽ mở, như tiếng nước chảy róc rách êm tai, nhưng nghe vào trong tai Ly Yên, lại như ma âm quấn quanh thật lâu.

Trong lòng rủa thầm, Lăng Dạ Vũ này thật đúng là không dễ lừa, sao lại khó lừa như vậy chứ, lần này tự đẩy mình xuống hố luôn rồi. Nàng phát hiện từ lúc gặp được Lăng Dạ Vũ đến nay nàng làm việc gì cũng không được thuận lợi, là hắn quá thông minh hay là chỉ số thông minh của mình bị suy giảm rồi hả?

Nghiêng đầu, nở nụ cười gượng gạo nói: "Cái kia... một nữ nhân yếu đuối như ta không thể tự bảo vệ mình, các ngươi mang ta theo không phải các người sẽ bị ta liên luỵ sao?"

Khoé miệng Mộc Hi Cẩn giật giật, tỷ tỷ là nữ nhân yếu đuối? Có nữ nhân yếu đuối nào có võ nghệ cao cường như tỷ, khuya khoắt đi tìm kích thích, một khúc nhạc có thể giết một đám người trong vô hình? Ai nha, hiện tại ngẫm lại mới phát hiện tỷ tỷ này khủng bố như vậy a? Lúc nãy mình quá mức khẩn trương lo lắng cho tỷ rồi.

Lăng Dạ Vũ thu hết biểu tình của Mộc Hi Cẩn vào đáy mắt, khóe miệng  thoáng hiện nụ cười nhàn nhạt.

"Sẽ không, ngươi chỉ cần đi theo chúng ta là được."

"Hô hô, Thất hoàng huynh, chúng ta nếu là gặp nguy hiểm còn có thể lấy nàng làm lá chắn." Lăng Dạ Phong cười xấu xa nói ra ý kiến.

Ly Yên hung hăng liếc mắt như muốn khoét một cái lỗ lên người hắn, độc ác nói: "Ngươi không cần nói gì, nếu không người khác sẽ nghĩ rằng Vương gia giấu niềm vui mới a." ( ý là chứa cái a.... ấy ấy  )

Lăng Dạ Phong vỗ bàn, nhảy dựng lên: "Nữ nhân này, còn không phải là do ngươi làm hại, mau đưa giải dược cho ta."

Xoè tay ra, Ly Yên vô tội nói: "Ngươi không hỏi ta lấy giải dược ta còn tưởng rằng người không cần a."

"Ai nói ta không cần, mau đưa đây." Lăng Dạ Phong khẩn trương nói.

"Được." Từ trong người Ly Yên lấy ra một lọ dược đổ ra một viên thuốc màu đỏ đưa cho hắn.

Vừa định ăn lại bị Lăng Dạ Vũ ngăn cản: "Từ từ."

"Làm sao vậy Thất hoàng huynh?" Lăng Dạ Phong hoang mang hỏi.

"Ngươi ăn trước một nửa."Hắn lấy viên thuốc từ trên tay Lăng Dạ Phong đưa cho Ly yên.

Nam nhân này, thật đúng là cẩn thận! Bất quá thì sao chứ, người mà nàng muốn hạ dược trừ hắn ra chưa từng có người nào tránh thoát. Một ngày nào đó nàng sẽ thành công hạ độc hắn, hai lần trước thất bại đều là ngoài ý muốn, ngoài ý muốn a!

Ly Yên cười tít mắt tiếp nhận viên thuốc: "Như thế nào? Sợ ta đưa độc dược cho hắn sao?"

Lăng Dạ Vũ không nói chuyện, nhưng trầm mặc là câu trả lời tốt nhất. ở trước mặt hai người nàng đem viên thuốc tách ra làm hai sau đó không có một tý do dự nào, ăn hết.

"Trước tiên ta nói một chút, nửa viên thuốc thì hiệu quả sẽ không tốt cho lắm." Nàng đem nửa viên thuốc còn lại giao cho Lăng Dạ Phong,ôm tay yếu ớt nói. 

Lăng Dạ Phong nhìn Lăng Dạ Vũ, sau khi thấy hắn gật đầu liền uống.

"Tới, uống chén trà." Ly Yên ân cần dâng một chén trà, Lăng Dạ Phong khó hiểu nhìn nàng, nhưng cuối cùng vẫn là uống vào.

Ai cũng không chú ý đến ý cười ở trên môi Ly Yên.

Mộc Hi Cẩn nhìn Lăng Dạ Phong uống xong chén trà liền cười thầm, thì ra tỷ tỷ có cái chủ ý này a! Ăn giải dược của Ly Âm không thể dùng trà, nếu không trong ba ngày sẽ nói không ra lời, mà hiệu dược thì một lúc lâu sau mới có tác dụng.

"Trước tiên đệ nói chuyện thử xem" Lăng Dạ Vũ âm thầm liếc Ly Yên một cái, nói với Lăng Dạ Phong.

"Ài, còn chưa được a, phải đợi một lúc lâu sau thuốc mới có tác dụng nha." Ly Yên "Nhắc nhở" nói.

"Ngươi chuẩn bị quần áo, ngày mai chúng ta liền đi Mê Hồn Sơn." Đột nhiên Lăng Dạ Vũ vứt những lời này cho Ly Yên.

"Không được, nếu ta đi mà các người không để ý tới ta, ta chết ở nơi đó chẳng phải là vô cùng thiệt thòi sao?" Nàng khó lắm mới ngăn đề tài này lại, làm sao Lăng Dạ Vũ lại tiếp tục nói đến chứ.

"Yên tâm, chúng ta sẽ bảo vệ ngươi, sáng mai giờ Thìn sẽ xuất phát." Ngữ khí chân thật đáng tin, khiến Ly Yên không có cách nào cự tuyệt.

Phồng má hừ lạnh với hắn, nàng liền kéo Mộc Hi Cẩn ra khỏi thư phòng.

Nhìn bóng lưng màu lam nhạt  kia rời đi, trong không khí vẫn còn lưu lại hương hoa lài  nhàn nhạt của nàng, Lăng Dạ Vũ có vẻ đăm chiêu.

@[email protected]

Trở lại Huân Yên Các, Mộc Hi Cẩn lo lắng hỏi han: "Tỷ tỷ, tỷ thật sự muốn đi Mê Hồn Sơn sao?"

"Cái gì? Muội muốn đi Mê Hồn Sơn?" Ngoài cửa truyền đến tiếng rống đầy kinh ngạc, Lạc Y Cầm khẩn trương cất bước mà đến.

"Sư tỷ, bình tĩnh chút." Ly yên bất đắc dĩ nói.

“Tỷ còn có thể bình tĩnh sao? Vì sao muốn đi Mê Hồn Sơn? Muội có biết Mê Hồn Sơn rất nguy hiểm hay không? Có mạng đi không mạng về muội biết không?" Lạc Y Cầm miệng không ngừng hỏi một đống vấn đề, một chút cũng không để ý đến hình tượng.

Sư tỷ a! Tỷ chính là công chúa a, cần phải có hình tượng tốt a?

Ở trong lòng Ly Yên hò hét, sau đó đem chuyện tình nói ra hết.

"Muội nên nói với tỷ giúp muội đi hạ độc a, sao muội lại chính mình đi hạ?" Giọng điệu có chút nén giận.

Chậm rãi nhấp một ngụm trà, nói: "Muội chỉ là muốn tự mình xuống tay thôi! Được rồi sư tỷ, muội có chừng mực, hiện tại muội đâm lao phải theo lao, hơn nữa muội đã sớm muốn đi Mê Hồn Sơn mạo hiểm một lần, chỉ là vẫn không cơ hội đi thôi, hiện tại cũng rất tiện a."

"Ly Yên, ta biết muội thích kích thích, nhưng mà quá mức nguy hiểm vẫn là không nên đi." Lạc Y Cầm thở dài, khuyên nhủ.

"Đúng vậy a tỷ tỷ, không cần đi." Mộc Hi Cẩn hai mắt đẫm lệ mù mịt nói.

"Hai người yên tâm đi, bất kể như thế nào muội cũng sẽ không để cho chính mình có việc gì." Ly Yên tự tin cười nói.

Lạc Y Cầm bất đắc dĩ thở dài, nàng cũng biết khuyên không được Ly yên, muội ấy quyết định chuyện gì chưa bao giờ có thể thay đổi, nàng đành phải đem phần lo lắng kia dấu ở trong lòng, khẩn cầu nàng có thể bình an trở về.

Ly Yên cười cười, nàng biết sư tỷ thỏa hiệp rồi.

Mộc Hi Cẩn thấy thế đành phải cắn cắn môi, cũng âm thầm thỏa hiệp. Ly Yên nhẹ nhàng vuốt ve đầu của hắn, toàn bộ đều ở không nói gì.

Hôm sau giờ Thìn, Ly Yên đang ôm chăn chìm trong mộng đẹp, ngoài cửa lại truyền đến từng trận ầm ỹ.

"Ngươi không gọi nàng rời giường, bổn vương đi gọi."Giọng nói lạnh lùng chậm rãi truyền tới

"Vương gia, ta nói ngài không thể vào." Lạc Y Cầm thản nhiên nói.

"Đây là vương phủ của bổn vương, vì sao bổn vương không thể vào đi?"

"Nơi này là Yên Huân các, vương gia xông vào khuê phòng nữ tử thì không tốt lắm đâu?"

"Nàng là vương phi của bổn vương, dựa vào cái gì mà khuê phòng của nàng Bổn vương không thể đi vào?"

"A, Vương gia cũng biết nàng là Vương phi của ngài a?" Ngữ khí mang theo nhàn nhạt trào phúng.

Ngủ ở trên giường, Ly Yên rốt cục cũng không chịu nổi, hướng về phía ngoài cửa hét to một tiếng: "Đừng ầm ĩ, ta ra ngoài ngay."

Ngữ khí tràn ngập khó chịu, Lạc Y Cầm biết, người nào đánh thức Ly Yên, Ly Yên tuyệt đối sẽ không cho người đó dễ chịu, bởi vì đối với Ly Yên mà nói, đi ngủ lớn hơn trời, cho nên nàng mới không vào đánh thức.

Thật lâu sau, nàng từ từ mở cửa ra.

Hôm nay Ly Yên mặc một kiện váy lưu tiên thuần trắng, cái khăn che trắng tinh phủ lên mặt, vật trang sức đơn giản. Búi tóc Lưu Vân, chỉ cắm lên một cây trâm hình bông hoa, mang theo một chút màu vàng nhàn nhạt, tư thái tao nhã, có tồn tại mà như có như không. 

Lăng Dạ Vũ rất nhanh liền khôi phục từ trong kinh diễm, giả bộ ho khan một tiếng: "Khụ khụ, đã chuẩn bị tốt thì đi thôi!"

Mắt buồn ngủ mờ mịt đuổi kịp bước chân của Lăng Dạ Vũ, trong lòng đã nguyền rủa hắn nghìn vạn lần.

Ra đến cửa vương phủ, Lăng Dạ Phong đang đứng chờ, hắn vừa thấy lăng Dạ Vũ liền vội bước lên phía trước khoa tay múa chân, thần tình tức giận chỉ chỉ Ly Yên sau đó lại chỉ yết hầu chính mình.

Tuấn mi nhăn nhó, mở miệng hỏi: "Đệ nói là đệ câm rồi hả?"

Lăng Dạ Phong mạnh mẽ gật đầu, tức giận chỉ vào Ly Yên.

Lăng Dạ Vũ đi đến trước mặt Ly Yên, vươn tay thản nhiên nói: "Giải dược."

Ngáp một cái, nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, nói: "Không phải ta đã sớm nói qua nửa viên thuốc thì tác dụng không tốt lắm sao? Là các ngươi muốn ta thử thuốc, đâu có liên quan tới ta."

Một câu liền đem tất cả trách nhiệm vứt đi.

Lăng Dạ Vũ nhìn nàng rất lâu, cuối cùng lại chỉ nói một chữ: "Đi."

Tình hình này thì..... Vũ Ca chính là khắc tinh của Yên Tỷ =))) hắc hắc