Tuy việc nàng là một Thiên Thuật khá là bất ngờ nhưng như vậy cũng tốt, ít nhất nàng không phải vô dụng có thể tự bảo vệ bản thân mình trong thế giới này.

Tiểu Điệp quỳ xuống làm dáng điệu thục nữ giống trong phim, nàng cố gắng nhẹ giọng nói: "Đa tạ bà bà đã cứu tiểu nữ một mạng, hôm qua tiểu nữ đã thất lễ, mong bà bà bỏ qua cho"

Chân mày bà bà giãn ra, bà huơ huơ tay tỏ ý không chấp nhặt, sảng khoái nói: "Không có gì, ta không để tâm"

"Vậy bà bà có thể hay không nhận tiểu nữ làm đồ đệ của người?" Lúc nãy nàng có để ý, chỉ cần một cái phất tay lại có thể khiến cho một nơi như địa ngục trở lại như cũ, người này nhất định rất cường đại nha, nếu nàng bái người làm sư phụ nhất định sẽ không thiệt thòi. Nghĩ đến đây bất giác trên mặt nàng tăng thêm vài phần khẩn thiết.

Bà bà nghiêm nghị từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt dò xét nàng, hỏi: "Ta trước giờ không nhận đệ tử nhưng nay gặp ngươi tại nơi này xem ra cũng là duyên số. Ta chỉ muốn nói một điều, ngươi chắc chắn sẽ không bỏ cuộc giữa chừng?"

Tiểu Điệp ánh mắt kiên định đáp trả: "Tiểu nữ nhất định sẽ không"

Lão bà bà hài lòng gật đầu: "Tốt lắm, từ bây giờ ta sẽ là sư phụ của ngươi, ta nói gì nhất định phải làm theo không được cãi lại, không được than vãn"

Tiểu Điệp không giấu vẻ mừng rỡ vội đáp: "Đồ đệ xin hứa"

“Vậy bây giờ xuống núi xách lên đây cho ta 20 thùng nước, ta muốn tắm”

“Sao?” Tiểu Điệp trợn to mắt.

Lão bà bà nhướn mày: “Không muốn làm?”

“Không không đồ đệ xách liền”

Tiểu Điệp cười hề hề xoay người định rời khỏi thì bà bà lại tiếp: “Nhớ là không được sử dụng thuật”

Nàng đáp “ân” một tiếng sau đó chạy mất hút. Bà bà nhoẽn miệng cười. Nha đầu này xem ra chân tay cũng nhanh nhẹn.

Nhìn dòng nước trong vắt trước mặt, Tiểu Điệp cúi xuống vén tay áo lên lấy xô lần lượt hứng đầy nước. Hai xô sau khi chứa đầy nước cũng tầm mỗi bên năm kí, hai bên tổng cộng mười kí. Nàng dùng sức xách hai xô lên chuẩn bị di chuyển, vì quá nặng hai bàn tay Tiểu Điệp không ngừng run run, dấu chân bị lún sâu như sa vào vũng lầy. Nhìn hai xô nước trong tay, nàng hít sâu một hơi bắt đầu dồn hết sức vào đôi chân và chạy.

Lên lại được trên núi, nàng như muốn vật ra thở không ra hơi, bên cạnh lão bà bà vừa đổ nước vào thùng vừa nói: “Tốt lắm! Còn 18 xô nữa, tiếp tục.”

Cứ thế hai xô rồi lại hai xô lần lượt được mang lên. Đến xô thứ mười chín hai mươi, đôi chân không còn là của nàng nữa, chúng dần nhũn ra lảo đảo. Tiểu Điệp không ngừng động viên bản thân, cố lên cố lên còn hai xô nữa thôi. Nhưng cho dù tinh thần có rắn rỏi đến đâu thì cơ thể nàng cũng đã đến giới hạn, Tiểu Điệp vấp phải vài cọng cỏ vắt ngang chân, nàng cứ thế đổ ầm xuống, nước văng tung tóe, hai xô văng ra hai nơi, nàng như xác chết nằm im không thể cử động.

Bất chợt từ phía sườn dốc một quả trứng từ đâu lăn xuống ngưng lại ngay tay nàng. Tiểu Điệp đầu tiên là sững sờ, sau đó là kinh ngạc bởi quả trứng vô cùng kì lạ, nó có màu trắng, đặc biệt còn tỏa ra hơi ấm. Cầm quả trứng lên tay Tiểu Điệp tự hỏi quả trứng này có sự sống? Ngay lúc đó quả trứng trong tay nàng bỗng dưng lắc nhẹ, từ tay nàng ánh sáng màu đỏ bỗng phát ra sau đó đều bị quả trứng hấp thụ vào hết. Nhìn một màn trước mắt, Tiểu Điệp liền ngớ người ra.

Cái quả trứng này hình như nó vừa mới hấp thụ sức mạnh của nàng...

Theo bản năng Tiểu Điệp vội ném quả trứng ra chỗ khác, thế nhưng sau khi bị ném, quả trứng lại động đậy lăn về phía nàng. Tiểu Điệp lại lần nữa cầm quả trứng dùng hết sức ném đi thật xa. Quả trứng vẫn như cũ lăn về phía nàng. Lần này nàng quyết định không ném quả trứng trên cỏ nữa mà ném xuống nước. Tiếng “Ủm” vang lên, kéo theo sau đó là tiếng “xèo xèo”, quả nhiên quả trứng bị ném xuống nước không động đậy nữa, nhưng xung không ngừng thoát ra hơi nước. Tiểu Điệp thoáng giật mình.

Không phải là nó chết rồi chứ...

Một cõi áy náy nổi lên, nhìn quả trứng không động đậy nàng cảm thấy mình vô cùng nhẫn tâm. Nàng tự hỏi rốt cuộc quả trứng đól à gì, tại sao nó lại bám theo nàng? Sau một hồi đấu tranh tư tưởng kịch liệt cuối cùng Tiểu Điệp chính là nhảy ùm xuống sông vớt quả trứng kia lên. Quả trứng vẫn còn hơi ấm nhưng lại yếu vô cùng, nàng hối hả tức tốc chạy lên núi mà bỏ quên hai xô nước ở lại.

Về đến nhà bà bà, nàng lấy chăn quấn quả trứng lại. Bà bà nhìn sàn nhà ướt sũng thì không khỏi nhíu mày hỏi: “Nha đầu, làm gì mà cả người ngươi ướt nhẹp thế”

Tiểu Điệp đáp mà không xoay đầu lại: “Cháu vừa nhảy xuống sông nên mới ướt như thế”

“Nhảy xuống sông?”

Nhìn quả trứng ổn ổn trong chăn, bà dường như hiểu ra phần nào.

“Đưa quả trứng kia cho ta xem”

Tiểu Điệp vội nâng quả trứng đặt trong tay lão bà bà. Nhìn quả trứng tỏa nhiệt yếu ớt lão bà bà chân mày đã nhíu lại càng nhíu chặt hơn, bà nhàn nhạt hỏi: “Ngươi vừa ném quả trứng xuống nước?”

Tiểu Điệp gật đầu một cái rụp mà không suy nghĩ, ngay sau đó liền bị giáng một cốc thấu xương lên trên đầu.

“Nha đầu ngốc, quả trứng này thuộc tính hỏa ngươi ném xuống nước khác gì tiêu diệt sinh mệnh trong quả trứng này”

Tiểu Điệp hối hận nhìn lão bà bà: “Vậy đệ tử phải làm sao?”

“Dùng hỏa cầu của ngươi sưởi ấm cho quả trứng một ngày là sẽ khỏi”

“Hả?” Như vậy không phải quả trứng sẽ lại bám theo nàng nữa hay sao, nàng không muốn. Tiểu Điệp miếu máo hỏi: “Sư phụ có thể dùng hỏa cầu của người không?”

Lời nói vừa dứt Tiểu Điệp lại lãnh thêm một cú trời giáng lên đầu. Bà bà mất kiên nhẫn lườm nàng: “Ta bảo làm thì cứ làm, nếu không muốn ngươi có thể ném lại quả trứng đó xuống nước”

Tiểu Điệp ão não, mặt dù không muốn nhưng vẫn phải làm theo, ai bảo người ném quả trứng xuống nước là nàng kia chứ.