Trước cửa sổ sát đất của khu nghỉ ngơi, Đào Nhiên nhìn về phía ven hồ dưới lầu, một mảng đen kịt, tuy có ánh sáng nhưng vì thị lực không tốt cô cũng chẳng nhìn rõ mọi thứ bên đó.

Quay đầu nhìn Tưởng Mộ Thừa, anh ta đang dựa vào ghế ngồi chéo chân im lặng quan sát cô, nói chung đã sớm nhìn thấu ý đồ kia của cô.

Cô nắm chặt điện thoại trong túi áo, đấu tranh cả nửa ngày, cuối cùng vẫn coi như không có chuyện gì.

Thở dài một hơi rồi xoay người, “ Cậu ơi, chúng ta về phòng đi.”

“ Không ngắm cảnh đêm nữa à?” 

“ …” Biết rõ là cô không nhìn thấy được bất kỳ màu sắc nào, lại còn nói là cảnh đêm nữa chứ.

Anh ta đứng lên, đưa tay ra đỡ cô, “ Về nghỉ ngơi sớm thôi.”

Cô nghiêng mặt nhìn Tưởng Mộ Thừa, rất nhiều thắc mắc đều đã đến bên miệng, nhưng vẫn đem toàn bộ nuốt xuống, anh ta quá xảo quyệt, chắc chắn sẽ không trả lời thật lòng.

Bỗng nhiên Tưởng Mộ Thừa mở miệng nói: “ Có chuyện muốn nói thì  nói đi.”

Chỉ một động tác nhỏ như vậy cũng bị anh ta trong nháy mắt nhìn ra được, vậy lúc nảy im lặng giao chiến với Mộ Thời Phong ở dưới lầu, anh ta nhất định đã nhìn thấu tất cả rồi, chắc hẳn là đang đợi cô ngoan ngoãn khai báo đây mà.

Cô phân vân mãi, cuối cùng quyết định nói thật để được khoan hồng: “ Cậu ơi, cái người lúc trưa kia là học sinh lớp 12 của trường con, cũng là em trai của quen từ nhỏ của Thẩm Lăng, bọn con đã quen biết từ lâu rồi ạ.”

Tưởng Mộ Thừa thản nhiên đáp một tiếng, “ Ừm.” Không nghe ra là vui hay giận.

Cô len lén liếc nhìn, anh cũng không có bất kỳ biểu hiện ngạc nhiên nào, xem ra đều như cô dự đoán, anh đã biết tất cả từ lâu rồi.

“ Lúc nảy không nói thật với cậu, là sợ cậu hiểu lầm. Con xin lỗi cậu.” Cô giỏi nhất chính là giả vờ ngoan ngoãn nghe lời, tất cả biểu hiện nhìn thế nào cũng là một đứa trẻ ngoan.

Tưởng Mộ Thừa hỏi ngược lại: “ Cậu hiểu lầm chuyện gì?”

“…”

Anh ta hỏi tiếp: “ Tiểu tử kia thích con?”

Cô sững sốt, vội vàng trả lời: “ Không biết ạ.” Lại bổ sung thêm một câu: “ Thật sự không biết ạ.”

Tưởng Mộ Thừa như có điều suy nghĩ gật đầu, “ Con thích cậu ta?”

“…” Câu này cô phải trả lời thế nào đây? Không phải từ nhỏ đã dạy cô phải dè dặt e thẹn sao.

Trong hàng lang của phòng bệnh vốn yên tĩnh, lúc này ngoại trừ tiếng bước chân của họ, thì chỉ còn lại tiếng tim đập hoảng loạn trong lòng cô, không nghĩ tới anh ta sẽ hỏi trắng trợn như thế, sau khi hỏi xong anh ta sẽ đối phó với cô thế nào đây?

Trong một lúc rất lâu, cô không dám nói chuyện, Tưởng Mộ Thừa cũng im lặng không nói, nhưng anh ta vẫn đứng cạnh cô, áp lực vô hình khiến cho cô không thở nổi, bây giờ anh ta nghiêm nghị như một người cha nghiêm khắc còn cô chính là không cẩn thận yêu sớm bị phụ huynh bắt gặp.

Mãi cho đến khi về đến phòng bệnh, Tưởng Mộ Thừa cũng không có ý lên tiếng chất vấn cô nữa, cô thoáng thở phào nhẹ nhõm, xem ra cậu muốn tạm cử lý chuyện này thôi, dù sao cô cũng còn nhỏ, trong thời gian thanh xuân chuyện như thế cũng không thể áp chế được.

Sau khi rửa mặt đơn giản cô nằm lên giường, trong lòng vẫn luôn lo lắng Mộ Thời Phong không đợi được tin nhắn của cô có phải sẽ không vui hay không, có phải sẽ cứ như vậy mà rời đi không?

Tưởng Mộ Thừa cầm quần áo vào toilet, cô lập tức lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Mộ Thời Phong, [ Cậu của em vẫn đang ở cạnh em, em không có cách nào nhắn tin cho anh, tạm thời e là em không thể ra ngoài được rồi, xin lỗi anh.”

Anh trả lời: [ Không sao, vậy thì đợi thôi.]

Cô đọc tin nhắn có chút áy náy, [ Nhưng khi nào em mới có thể lén chạy ra ngoài, em cũng không chắc nữa...]

Mộ Thời Phong, [ Vậy thì đợi sau khi anh ta ngủ rồi hẳn ra ngoài.]

Không ngờ anh sẽ nói như vậy, trong lòng cô ấm áp, [ Dạ.] Sau khi tin nhắn gửi đi xong thì cô tắt màn hình, đặt điện thoại lên tủ đầu giường, cầm lấy một cuốn tập chí giả vờ đọc.

Khi kim đồng hồ chậm rãi chạy từ 9h đến 10h, 11h, cũng sắp 1h sáng rồi, Tưởng Mộ Thừa vẫn chưa có dấu hiệu nghỉ ngơi.

Đèn lớn trong phòng đều tắt hết, chỉ có một ánh đèn sáng yếu ớt trên bàn trà trước mặt Tưởng Mộ Thừa, Đào Nhiên giả vờ ngủ, đôi mắt thỉnh thoảng hé ra nhìn lén, nhưng anh ta vẫn đang xử lý công việc, cà phê bên tay cũng đã pha đến ly thứ 3 rồi, tối nay anh ta định thức suốt đêm sao?

Đào Nhiên không chịu được nữa, giả vờ vừa mới tỉnh giấc, giọng nói rất khẽ: “ Cậu ơi, cậu vẫn chưa ngủ sao?”

Tưởng Mộ Thừa ngước mắt: “ Cần chút thời gian nữa mới có thể làm xong, con ngủ đi.”

Cô nói dối: “ Con cũng ngủ được một giấc rồi.”

Anh ta tiếp tục cuối đầu xem máy tính, giọng trầm có chút lạnh lùng: “ Ngủ tiếp đi.”

Đợi khi cô mở mắt ra lần nữa, căn phòng đã rơi vào bóng tối, xem ra Tưởng Mộ Thừa đã nghỉ ngơi rồi, nhưng vấn đề là lúc nảy cô thật sự đã ngủ được một giấc, lúc nảy vẫn luôn nhắm mắt giả vờ ngủ say, không ngờ chỉ híp mắt một chút thì đã vào mộng đẹp, chuyện đến chỗ hẹn cũng quên mất tiêu.

Cô vội vàng đưa tay mò về phía tủ đầu giường, khó khăn lắm mới sờ được điện thoại, vừa mở ra xem, chết tiệt, đã là 3h30 sáng rồi, chết mất thôi.

Cảm nhận được trong bóng tối Tưởng Mộ Thừa hình như đang trở mình, cô bị dọa đến mức vội vã tắt màn hình, đợi một lúc thấy anh ta không có động tĩnh, cô mới lần mò xuống giường, dựa vào ký ức ban ngày về căn phòng này, từng chút di chuyển về phia cửa.

Khi cuối cùng cô cũng trốn ra khỏi phòng bệnh, sau lưng đã đổ đầy mồ hôi, điều chỉnh lại hơi thở, đi về phía khu nghỉ ngơi, vừa đi vừa gửi tin nhắn cho Mộ Thời Phong, [ Em vừa mới ra ngoài, anh còn ở đó không?]

 Mộ Thời Phong trả lời: [ Đại tỷ à, nhân viên làm vệ sinh đều đã bắt đầu dọn dẹp rồi, em còn không đến thì tôi sẽ bị nhân viên làm vệ sinh ném vào thùng rác đấy!]

Đào Nhiên đọc tin nhắn, thở phào một hơi, nhất thời trong lòng cảm động vui mừng, ngọt ngào còn có áy náy tất cả đều tuôn trào, trộn lẫn với vị chua xót.

Cô đang đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn màn đêm vắng vẻ yên tĩnh, không biết anh ở trong đêm tối cho cô kinh hỉ gì. Điện thoại của cô run lên, [ Ngẩng đầu nhìn tòa cao ốc đối diện bệnh viện.]

Cô làm theo, cô nhớ tòa cao ốc trước mặt có một màn hình led rất lớn, lẽ nào muốn dùng màn hình led đó tỏ tình với cô sao? Nhưng lại không thích hợp với tính cách kiêu ngạo của anh. Hai phút sau, trước mặt vẫn là một mảng màu đen, chẳng có gì cả.

Không bao lâu, trước mặt có một đường ánh sáng, giống như là sao băng xẹt qua, kế tiếp lại là một viên, cô xác định là hình dáng của ngôi sao, ngôi sao rất dễ thương, trên màn hình led còn có một mặt cười, sau đó càng lúc càng nhiều, giống như mưa sao băng, ánh sáng rực rỡ.

Lúc này cô có chút ảo giác, bản thân giống như đang đứng trên đỉnh núi cao nào đó, dưới màn đêm đầy sao vô tận của đỉnh núi, sao băng dọc theo đường chân trời màu đen chậm rãi xẹt qua.

Sự nở rộ ngắn ngủi, màn hình led lại trở về một mảng màu đen, giống như màn vừa rồi chỉ là ảo giác. Trên vai bỗng có thêm một chiếc áo, cô kinh ngạc quay đầu, gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị kia của Tưởng Mộ Thừa đang ở ngay trước mặt.

Anh ta không nói gì, chỉ lấy một điếu thuốc ra đốt rồi nhìn ra ngoài cửa sổ: “ Vận may của cậu thật sự không tệ, nửa đêm thức dậy cũng có thể nhìn thấy mưa sao băng.”

Đào Nhiên cắn môi dưới, lẳng lặng chờ anh ta xử lý.

Giọng nói của Tưởng Mộ Thừa nghe ra sự lạnh lùng xa cách: “ Lúc nảy vẫn chưa xác định được cậu ta có thích con hay không, bây giờ thì xác định được rồi chứ.”

Đào Nhiên, “ …” Cô nghi ngờ nhìn anh ta, đây lại là chiêu bài gì nữa đây? Bắt được cô yêu sớm, không phải một hỏi hai thẩm ba cắt đứt sao?

Điếu thuốc của anh ta mới hút được mấy hơi, dụi tắt, chậm rãi nói: “ Trước đây Thẩm Lăng đã gửi trong vòng bạn bè một stt kì lạ, nói là ‘ Tình yêu không có sớm hay muộn, chỉ có vừa đúng lúc thôi’.”

 Tưởng Mộ Thừa nhìn về phía cô: “ Cảm giác của mối tình đầu đển rối, câu không phản đối.” Dừng lại bổ sung thêm một câu, “ Nhưng con vẫn còn nhỏ, phải có con đường của chính mình.”

Hai tay của anh ta đút vào túi, tầm mắt một lần nữa nhìn về phía màn đêm vô tận, “ Mối tình đầu sở dĩ tươi đẹp, đó là vì nó có sự gửi gắm về mặt tinh thần thuần khiết nhất mà trong tình yêu sau này không có được.”

Sau đó lại là một khoảng lặng rất lâu, cô nghĩ cô đã hiểu rồi, “ Cậu ơi, nếu con và anh ấy thật sự có duyên phận, trước khi trưởng thành, con chỉ yêu đương bình thường thôi.”

Tưởng Mộ Thừa cũng không trả lời, chỉ một lát sau anh ta đi đến bên cạnh cô, nhẹ nhàng ôm lấy cô, xoa xoa đỉnh đầu của cô: “ Cô gái nhỏ của cậu lớn rồi.”

Cô biết anh ta không khéo ăn nói, nhưng chỉ mấy chữ này thôi, cũng đã làm cho đáy mắt của cô ươn ướt, cô nằm mơ cũng không ngờ bình thường cậu của cô nghiêm khắc cũng biết thấu tình đạt lý như vậy, có thể hiểu được suy nghĩ của bọn trẻ như cô đây.

Anh ta vỗ vỗ đầu của cô: “ Sáng rồi về phòng thôi.” Rồi xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng cao lớn thẳng tấp của anh ta từ từ xa dần, cô giống như nhìn thấy một tia cô đơn trong bóng lưng ấm áp kia, loại cô đơn này làm cho cô nghĩ đến hôn lễ của chị họ mà cô từng tham gia. Lúc ấy sau khi chú cả giao cho họ cho anh rể, khi xoay người đi, cũng là sự mất mát này.

Hôm qua ở trong phòng, anh ta nói cô giống như con gái của anh ta.

Tưởng Mộ Thừa đã đi đến chỗ khúc cua, cô không khỏi gọi một tiếng: “ Cậu ơi.”

Tưởng Mộ Thừa dừng bước xoay người lại, trầm ngâm nhìn cô.

Cô bỗng nhiên không biết phải làm sao biểu đạt được tất cả suy nghĩ trong lòng của mình lúc này, cuộc sống của cô và Tưởng Mộ Thừa chính là hậu bối và trưởng bối tiêu chuẩn, không giống giữa cô và Thẩm Lăng, câu nói “ Em nhớ anh”, “ Em yêu anh” gì gì đó thì cứ nói thẳng ra, chẳng cần do dự chút nào.

Còn đối với Tưởng Mộ Thừa, hằng ngày ngay cả nói đùa cô cũng rất ít khi dám nói, còn những câu nói buồn nôn cô lại càng chưa từng nói.

Cô cười khanh khách đối mặt với anh ta, mười ngón tay luống cuống nắm lấy nhau, vốn muốn nói với anh ta cô vẫn luôn rất yêu thích anh ta, cũng sẽ mãi mãi yêu thích anh ta, nhưng lại nói không nên lời.

Tưởng Mộ Thừa đại khái cũng đoán được mấy phần suy nghĩ trong lòng của cô lúc này, cuối cùng nửa đùa nửa thật nói một câu: “ Kỳ thi ngữ văn của con đạt tiêu chuẩn có thể sẽ càng làm cho cậu vui hơn những lời buồn nôn bình thường con nói đấy.” Nói xong thì liền rời đi.

Đào Nhiên đứng đo, “ …”

Tin nhắn của Tưởng Mộ Thừa lại gửi đến, [ Về phòng bệnh đi, tôi cũng về nhà ngay đây.]

Cũng đã hơn 4h sáng rồi, chỉ vì làm tròn nguyện vọng được nhìn thấy sao băng của cô, anh đã thức cả đêm không ngủ, lần đầu tiên cô thành kính nói với anh một câu, [ Cám ơn anh.]

Hơn 10 phút sau anh mới trả lời: [ Đào đại tỷ, tôi cũng ra sức như vậy rồi, 3 gói thuốc kia khi nào trả đây nhỉ?]

Sau khi đọc xong tin nhắn cô mỉm cười, chống cằm lên kính thủy tinh của cửa sổ sát đất, nhìn về phía hồ nhân tạo, không biết anh đang đứng ở nơi nào, có phải đã rời đi rồi không.