Ái Châu trên người vận một bộ y phục màu đen, núp ở trên nóc của Dưỡng Tâm Điện. Từ đầu chí cuối, nàng ta vẫn dõi theo từng cử động của Tương Tịch. Khi nhìn thấy nàng vừa rời khỏi, cánh môi nàng ta khẽ nhếch lên.

"Tương Tịch, ngươi quả nhiên vẫn ngu ngốc như vậy." - Tự nói với bản thân như thế, nàng ta lựa lúc đám thị vệ không chú tâm, liền dùng khinh công rời khỏi. Hướng đi của nàng ta là Phượng Hoan Cung, tay lăm lăm thủy chủ.

Hậu cung đã bị màn đêm bao vây, chỉ có ánh trăng tròn soi rọi. Các vị phi tần kẻ cười đùa vui vẻ, kẻ lại mang sự nhung nhớ khôn nguôi. Đêm nay vẫn như bao ngày, nhưng lại khiến lòng người có chút bất an kì lạ.

Các cung nhân của Phượng Hoan Cung cùng nhau làm xong các công việc, liền rủ nhau ngồi ở một góc để chuyện trò. Chỉ có các thị vệ thì vẫn giữ một phong thái nghiêm nghị, tay vẫn nắm chặt trường kiếm bên hông. Chỉ trong vài ngày, thích khách đột nhập vào cung đến mấy lần, khiến cho người người sợ hãi. Hoàng hậu nương nương cũng vì vậy mà lôi các thị vệ ra trách phạt mỗi người hai mươi trượng làm gương vì không làm tròn chức vụ. Điều đó càng khiến họ cẩn trọng và nghiêm ngặt hơn.

Ái Châu đã thay bộ y phục của cung nữ, mặt che khăn kín, hai tay bưng một thau nước. Từng bước của nàng ta bước dần đến trước cửa phòng của đại hoàng tử. Tâm nàng ta thôi thúc nàng ta mau đi thật nhanh, nhưng vừa bước đến thì bị thị vệ chặn lại:"Ngươi đang định đi đâu?"

"Nô tỳ là theo lệnh của ma ma tổng quản, vào lau tay cho đại hoàng tử." - Có chút khó chịu vì bị ngăn lại, nhưng Ái Châu vẫn cố giữ giọng ôn hòa. Hai tay nàng ta bấu chặt lấy chiếc thau, mặt cúi gầm xuống. Thị vệ cẩn trọng nhìn nàng ta từ trên xuống dưới, sau đó liền phất tay ra hiệu cho đi. Môi nàng ta khẽ nhếch lên tàn độc, nhưng rất nhanh đã giấu đi:"Đa tạ đại nhân."

Sau khi vượt qua cửa ải, Ái Châu liền nhanh chân đẩy cửa bước vào trong gian phòng. Ông trời lại giúp nàng ta, cả một gian phòng rộng lớn lại chẳng có một ai. Đặt chiếc thau nước kia trên bàn, từ tay áo nàng ta rút ra một thanh thủy chủ. Lưỡi thủy chủ sắc nhọn, lạnh lẽo đến đáng sợ.

Phía bên chiếc nôi bằng vàng của đại hoàng tử đã được màn nhung phủ xuống, dường như đứa nhỏ này ngủ rất an ổn. Giơ thanh thủy chủ lên cao, Ái Châu tiến từng bước lại gần. Tâm nàng ta bây giờ chỉ có một cỗ lạnh lẽo, bên tai chỉ vang lên một chữ:"Sát!"

Vì ân nghĩa của Ninh gia với nàng ta

Vì năm trăm mạng người của Ninh gia

Vì tiểu thư, tình yêu duy nhất của nàng ta.

Hôm nay chính là thời khắc Ái Châu đem vong linh con của kẻ thù đến tế họ.

Một nhát hạ xuống và lại một nhát nữa. Vừa đâm, Ái Châu vừa kêu gào lên. Như giải phóng đi uất hận, căm hờn trong lòng, tất cả sẽ biến mất trong hôm nay.

"Bắt giữ thích khách!" - Bên ngoài vang lên tiếng của Chung Quân, vang đến tận trời. Cửa cung bị đạp đổ, từ tứ phương, hơn trăm thị vệ tay lăm lăm trường kiếm xông ra. Ái Châu phát hiện bị động, định dùng khinh công chạy thoát. Nhưng thời khắc nàng ta vừa xoay lưng, đã bị trăm mũi kiếm bủa vây, khiến cho nàng ta tiến thoái lưỡng nan.

Từ bên ngoài, Tương Tịch thân mang phượng bào, nhàn nhã bước vào. Ái Châu nhìn thấy, cũng không lấy làm sợ hãi, điệu bộ còn ra chiều hả hê vô cùng. Vương công công sai người mang ghế đến cho Tương Tịch ngồi, sau đó liền tiến đến trước mặt nàng ta, giật mạnh khăn che mặt xuống:"Dám mưu sát đại hoàng tử, ngươi quả nhiên to gan bằng trời."

Dung mạo của nàng ta hiện ra rõ ràng, khiến những người ở gần đó có chút ngạc nhiên. Thuở trước, Hoàng quý phi cực kì được sủng ái trong cung, nên cung nữ cận thân cũng được không ít người biết đến. Cái ngày Ninh gia bị đồ sát, người người đều nghĩ nàng ta đã chết chung rồi. Nào ngờ lại ở đây, còn ở ngay trong cung hoàng hậu.

"Hoàng hậu nương nương, là cung nữ cận thân của hoàng quý phi nương nương lúc còn tại vị." - Vương công công nhìn Ái Châu có chút giật mình, sau đó liền quay sang bẩm tấu Tương Tịch. Dường như nàng chẳng có chút lo sợ, những ngón tay ngọc gõ lên thành ghế. Cánh môi anh đào của nàng cong lên, có đôi chút lạnh lẽo mà nói:"Nói, bổn cung và ngươi không thù không oán, hà cớ gì lại năm lần bảy lượt muốn xuống tay với đại hoàng tử?"

Nghe nàng hỏi, Ái Châu chỉ giữ đúng một khuôn mặt lạnh nhạt, ánh mắt căm hận nhìn nàng. Lúc này Vương công công thấy thế liền tức giận nói:"Hoàng hậu nương nương đang hỏi ngươi, mau trả lời."

Đáp lại chỉ là sự khinh thường của nàng ta dành cho nàng. Tương Tịch nâng phượng nhãn, đối mặt với nàng ta. Thanh âm nàng nhẹ nhàng hỏi Vương công công, nhưng lại như đánh vào tâm Ái Châu:"Mộ phần của Ninh hoàng quý phi hiện đang ở đâu?"

"Bẩm hoàng hậu nương nương, do lúc băng thệ hoàng quý phi không giữ nổi tiết hạnh của nữ nhi nên hoàng thượng không cho an táng vào phi lăng, mà cho xây mộ phần ở Thịnh Xuân Viên." - Từng lời, từng lời của Vương công công càng kích động Ái Châu. Phi tần trong hậu cung, mà ngay cả mộ phần cũng không thể danh chính ngôn thuận ở phi lăng, cuối đời chỉ cô độc ở bên một góc núi. Nó chính là sự sỉ nhục lớn nhất, là thứ khiến kẻ đó bị người trong nhân gian chê cười. Ái Châu vừa nghe đến chuyện này, sắc mặt liền trở nên tức giận mà hét lên:"Câm miệng! Nương nương lúc nào không giữ tròn tiết hạnh? Các ngươi không được sỉ nhục nương nương."

Quả nhiên nữ nhân này vì chủ báo thù, một nô tài trung thành biết bao nhiêu. Vương công công định nói gì đó, liền bị Tương Tịch gia tay kêu ngừng lại nên lui xuống. Xung quanh đám thị vệ vẫn cằm chặt trường kiếm, mọi thứ xung quanh chìm xuống sự lạnh lẽo đáng kinh sợ.

"Nói, có phải ngươi vì cố hoàng quý phi mà đem lòng thù hận nên muốn mưu sát đại hoàng tử?" - Chung Quân từ đầu chí cuối chỉ im lặng, nhưng cuối cùng cũng chịu mở lời. Mũi kiếm sắc bén kề ngay cổ của nàng ta, như chỉ cần nàng ta cử động một chút liên có thể chém đứt đầu. Nhưng Ái Châu chẳng có chút lo sợ, ngược lại còn cười đầy nhạt nhẽo:"Đã biết thì còn hỏi ta làm gì? Nó cũng đâu khiến đứa con của ngươi sống lại?"

Ngữ khí của Ái Châu như đang muốn chọc giận Tương Tịch, nhưng cơ hồ chỉ đổi lại được cái cười khẽ của nàng. Tay ngọc khẽ vươn ra nâng lấy cằm nàng ta, không nhanh không chậm đáp:"Sao ngươi không tự nhìn cho rõ, thứ ngươi vừa giết là thứ gì?"

Vừa nghe nàng nói, sắc mặt Ái Châu liền hiện ra một mảng mịt mù. Đôi mắt nhìn về phía chiếc nôi, trong lòng liền dấy lên sự cuồng nộ. Ở đó không phải chỉ là một hình nhân bằng vải lớn sao? Không đúng, chỉ vừa khi nãy lúc nàng ta đâm xuống, chính là đại hoàng tử mà. Xâu chuỗi tất cả, hai tay nàng ta liền siết chặt lại, toàn thân run rẩy lên.

"Sao? Có cần bổn cung cho ngươi nhìn rõ hơn hay không?" - Tương Tịch nắm lấy búi tóc của Ái Châu, lực không biết từ đâu lại mạnh mẽ kéo nàng ta lại gần chiếc nôi. Chung Quân, Vương công công và hơn trăm thị vệ thấy như vậy, trên trán bất giác đổ một tầng mồ hôi lạnh. Hoàng hậu trước nay nổi tiếng ôn hòa, ít khi động thủ với ai. Nhưng những hành động trước mắt, đủ hiểu trong lòng nàng có bao nhiêu phẫn uất và căm giận.

Ái Châu bị động, giãy giụa để thoát khỏi cái ghì chặt của nàng. Hai chân mày nàng ta nhíu lại, những sợi tóc mềm mại bị Tương Tịch kéo căng về phía sau, đau đớn khôn nguôi. Vì vùng vẫy quá mạnh mà lại bị nàng giữ chặt lại, khiến đầu nàng ta bị đập xuống đất. Một dòng máu đỏ tươi chảy xuống từ vết thương trên trán, khiến Ái Châu một phen choáng váng.

Trong lúc nàng ta còn chưa kịp hồi hồn, Tương Tịch liền nhanh chóng kéo nàng ta dậy, xô ngã về phía cái nôi. Cánh môi anh đào nở nụ cười đầy ý vị, dung mạo xinh đẹp của nàng trở nên tàn độc:"Hãy mở cẩu nhãn của ngươi ra nhìn cho kĩ. Ở đây dám dương dương tự đắc với bổn cung, còn không coi xem bản thân vốn dĩ ngu ngốc thế nào?"

Đôi mắt Ái Châu chầm chậm mở ra, nhìn hình nhân trong chiếc nôi đó. Bất chợt, nàng ta bật cười, cười đến điên dại. Những người xung quanh nhìn nàng ta, như nhìn một kẻ điên.

Ái Châu không biết vì sao bản thân lại cười, chỉ biết hiện tại không thể làm gì được nữa. Thù còn chưa trả được, giờ lại bị bao vây trùng trùng. Tự cho mình thông minh để rồi bị đối phương giằng bẫy tóm được. Không, nàng ta không thể bỏ cuộc như vậy.

Hình bóng tiểu thư ở trong biển lửa ngày đó, nàng ta không thể nào quên. Hơn năm trăm con người của Ninh gia bị hạ sát không thương tiếc, nàng ta càng không thể quên. Ánh mắt nàng ta khẽ nhìn đến thanh kiếm của tay thị vệ trước mặt, cánh môi nàng ta cong lên tàn nhẫn.

"Hộ giá! Hộ giá!" - Thanh âm Vương công công vang lên khắp cung. Chỉ bằng hai cước đơn giản, Ái Châu đã đoạt được thanh kiếm từ chỗ tay thị vệ. Tay siết chặt lấy cán kiếm,mặc cho máu từ trên trán chảy ra không ngừng, đôi mắt nàng ta vẫn rực lửa hận:"Tương Tịch, tiện nhân nhà người mau đền mạng."

Sau đó liền dùng khinh công lao đến, mũi kiếm hướng ngay Tương Tịch. Nở nụ cười nhẹ nhàng, nàng xoay gót sen, trong một khắc liền né được mũi kiếm của nàng ta. Sau đó liền dùng chân hạ thủ vào bụng, khiến nàng ta không kịp trở tay. Lúc gục xuống chỉ có thể ôm lấy bụng, thổ ra một ngụm huyết đỏ tươi.

Chung Quân và đám thị vệ xung quanh bị dọa đến ngây ra, nhìn nhau không chớp mắt. Hoàng hậu biết võ công? Tại sao trước giờ chưa từng thấy qua? Hôm nay nhìn thấy, quả thật khiến người khác sợ hãi.