Tương Tịch đặt cành huyết mai cạnh mộ Tiểu Ái, dùng tay lau đi những bông tuyết trắng còn vương trên đó. Bàn tay xinh đẹp của nàng vì lúc nãy hái mai mà xuất hiện những vết xước. Phụng nhãn phủ một tầng sương đầy buồn bã.

" Tiểu Ái, bản cung phải làm thế nào bây giờ?" - Tiếng thở dài của Tương Tịch mang theo cả sự bất lực. Nàng không muốn ở lại cạnh hắn, kẻ chỉ biết đến quyền lực. Sở Định Long hắn đã từng làm gì với những nữ nhân khác khi đạt được mục đích? Ninh Nghi chết thảm dưới tay hắn khiền nàng có chút sợ hãi. Nếu không phải Hoa Nhĩ kể cho nàng tường tận lại sau khi khôi phục ký ức, có thể nàng đã tha thứ cho hắn. Làm sao có thể chắc chắn sau này hắn sẽ mãi mãi yêu thương nàng mà không mưu tính tư lợi?

" Tịch nhi?" - Thanh âm trầm ấm quen thuộc kéo Tương Tịch ra khỏi mớ tâm tư hỗn độn sâu thẳm bên trong. Nàng xoay lưng, phụng nhãn có chút nhòa đi vì rơi lệ khi nhìn thấy nam nhân trước mặt:" Hưng ca..."

Như vỡ òa, Khánh Hưng chạy đến ôm chặt nàng vào lòng. Tương Tịch có chút khó chịu, tay cố đẩy hắn ra xa:" Hưng ca, nam nữ thụ thụ bất tương thân. Để người ngoài nhìn thấy sẽ phát sinh ra nhiều chuyện."

" Tịch nhi, muội có biết ta muốn gặp lại muội đến mức nào không?" - Đôi tay của Khánh Hưng viết lấy bờ vai bé nhỏ của Tương Tịch lay liền tục. Môi anh đào cười gượng, nàng cố gỡ tay hắn ra khỏi:" Gặp lại muội thì có ích gì?"

Sự buồn bã ánh lên nơi phụng nhãn của nàng khiến hắn như bị đông cứng lại. Nhưng sâu thẳm bên trong không cho phép hắn để nàng rời khỏi hắn lần nào nữa. Bàn tay Khánh Hưng siết chặt lấy Tương Tịch, từ đáy mắt cơ hồ càng lúc càng bi thương:" Ta muốn đưa muội trở về Định quốc. Phụ hoàng và mẫu hậu của muội đã đồng ý, chỉ cần muội trở về, họ sẽ giúp chúng ta thay danh đổi tánh, cho chúng ta đến nơi không ai biết. Như vậy Sở Định Long không thể tìm thấy, muội cũng không cần lo hắn sẽ làm khó Định quốc."

" Khánh Hưng, muội không thể trở về được nữa rồi." - Một lần nữa, Tương Tịch bài xích mà đẩy hắn ra. Nàng đứng nhích ra phía xa, dùng tâm thế của một vị hoàng hậu mà nói với hắn:" Năm xưa, khi bá quan trong triều dâng sớ muốn đưa bản cung sang Sở Nguyên cầu thân, không phải huynh cũng đồng tình sao? Vậy thì bây giờ ở đây, nói những lời này để làm gì?"

" Tịch nhi, Khánh Hưng ta lúc đầu ngu muội mà buông tay để muội đi cầu thân. Bây giờ và cả sau này, ta sẽ không phạm phải sai lầm ấy nữa. Đi cùng ta, có được không?" - Tuyết bắt đầu rơi mỗi lúc một nhiều, cô đọng lại trên vai hai kẻ cô độc thành một mảng trắng xóa. Khung cảnh lạnh lẽo nhưng tâm người còn lạnh hơn nữa. Tương Tịch khẽ ngẩng mặt lên nhìn trời, bật cười, cười đến đau lòng:"Muội còn có Tịch Thiên, muội không thể ích kỷ bỏ nó mà trở về được. Trong người nó không chỉ mang dòng máu của Sở Định Long mà còn đang mang dòng máu của muội. Thật xin lỗi..."

Câu nói của Tương Tịch nhẹ nhàng đến kỳ lạ nhưng trong sâu thẳm lại mang chút bi thương. Khánh Hưng nhìn nàng như đang tìm kiếm gì đó. Từ lúc gặp lại, hắn vẫn luôn cảm thấy nàng chính là khác xưa quá nhiều. Mỗi lời nói ra đã rất tiết chế, ánh mắt của nàng cũng không còn trong veo nữa.

" Bản cung phải hồi cung rồi, xin phép cáo lui!" - Tương Tịch cười khẽ, xoay lưng bước khỏi nơi đây. Bỏ lại Khánh Hưng cứ mãi đứng dưới làn tuyết trắng, ánh mắt dõi theo bóng lưng cô độc của nàng.

*******

"Hoàng hậu nương nương, hoàng thượng đến từ lúc nãy, vẫn đang đợi người ở trong." - Hoa Nhĩ vừa nhìn thấy bóng dáng Tương Tịch nơi cửa Phượng Hoan Cung, liền hốt hoảng chạy ra bẩm báo. Khẽ nhíu mày, nàng nhìn về phía gian chính cung, liền nhìn thấy nến được thắp sáng cả một vùng, khiến bóng hắn từ bên trong hắt ra, cô liêu tịch mịch.

"Cạch!" - Nàng khẽ đẩy cửa bước vào, liền nhìn thấy tấm lưng cao cao tại thượng của Sở Định Long. Hoa Nhĩ giúp nàng cởi chiếc áo lông cừu đã vương tuyết, sau đó cũng đóng cửa mà lui ra. Cẩn trọng bước từng bước đến phía sau hắn, nàng theo quy củ mà cúi đầu hành lễ:" Thần thiếp tham kiến hoàng thượng."

" Hoàng hậu về rồi sao?" - Sở Định Long lúc này đã quay lại, nhưng không đỡ nàng đứng dậy, chỉ dùng ánh mắt âm trầm như muốn nhìn thấu nàng. Tương Tịch vẫn giữ nguyên thế cúi đầu, thanh âm nhẹ nhàng:" Để hoàng thượng đợi lâu như vậy, là tội của thần thiếp."

" Nàng thà để trẫm đợi, cũng không để Chung Quân kia đợi!" - Ngữ khí Sở Định Long thoáng chốc trở nên giận dữ, tiến đến nâng cằm nàng để ngước nhìn hắn. Nhưng ánh mắt nàng dùng để nhìn hắn, lại không chút gợn sóng, chỉ còn lại sự phẳng lặng đến đáng sợ. Khẽ mỉm cười, Tương Tịch hỏi lại hắn:" Hoàng thượng, người nói vậy khác nào nói thần thiếp tư thông với Chung đại nhân?"

Gian phòng rực sáng bởi ánh sáng của nến, soi sáng hai kẻ mặt đối mặt nhau. Sở Định Long nới lỏng bàn tay đang siết chặt lấy cằm nàng, bi thương mà nói:" Tịch Tịch, nàng có biết trẫm rất sợ nàng nhớ lại, vì như vậy nàng sẽ bỏ trẫm mà đi. Bốn tháng nay, trẫm không dám bước tới Phượng Hoan Cung này, trẫm biết nàng khôi phục ký ức, càng sợ phải đối mặt với nàng, đối mặt với những thương tổn mà trẫm đã gây ra..."

Ngón tay Sở Định Long khẽ miết nhẹ lên vết sẹo của nàng, mân mê như một bảo vật quý giá:" Trẫm và nàng đã có hoàng tử rồi. Tịch Tịch, ở lại với trẫm đi, được không?"

" Ninh Nghi, Lạc Thái Ngân,.... những nữ nhân trong hậu cung này, bao nhiêu người đã nghe được câu thật lòng của người đây hoàng thượng?" - Tương Tịch giương to phụng nhãn đã nhòe đi vì lệ nhìn hắn, bật cười:" Họ từng tin, thiếp cũng từng tin. Nhưng hiện tại thiếp không dám tin liệu sau này khi thần thiếp không còn là con cờ của người nữa, thì có phải như là một con chim nhốt trong cái lồng son, bị người giam hãm nơi hậu cung nguy nga này hay không?"

Cả cơ thể bé nhỏ của Tương Tịch bị Sở Định Long ôm chặt vào lòng. Hắn hôn lên mái tóc đen tuyền của nàng, để mặc nàng rơi lệ ướt cả long bào của hắn:" Nhưng những lời trẫm nói với nàng là thật lòng..."

" Thiếp không tin nổi..." - Lời nói của Tương Tịch còn chưa dứt, đã bị cánh môi của hắn áp chế. Sở Định Long tham lam mút lấy bờ môi anh đào ấy của nàng, dùng lưỡi thâm nhập sâu vào bên trong. Hai cánh tay Tương Tịch đặt trước vòm ngực rắn chắc của hắn cố đẩy hắn ra, dùng lưỡi mà ngăn chặn hắn lại. Nhưng hành động của nàng càng khiến hắn cuồng bạo hơn, cắn mạnh vào môi nàng khiến nó bật máu.

"Um...thiếp không muốn..."- Hơi thở của Tương Tịch mỗi lúc một nóng bỏng, nàng có thể cảm nhận được mùi tanh của máu nơi khóe miệng. Cơ thể cao lớn của hắn áp chế nàng, hai cánh tay bị hắn khóa chặt nơi đỉnh đầu. Sở Định Long như phát điên vậy, khiến nữ nhân dưới sắp mất hết hơi thở mới luyến tiếc buông tha.

" Tịch Tịch..." -Thanh âm trầm khàn của hắn kêu tên nàng một tiếng, sau đó không nhịn được mà cắn lên cổ nàng. Bàn tay còn lại không an phận liền cởi bỏ xiêm y của Tương Tịch, vuốt ve nhẹ nhàng như trân quý một bảo vật:"Những lời của trẫm nói với kẻ khác, nàng có thể không tin. Nhưng lời của trẫm nói với nàng là lời thật lòng..."

Từng câu từng chữ như đánh thẳng vào sâu bên trong Tương Tịch. Làm sao nàng có thể tin hắn đây? Làm sao có thể tin một kẻ bất chấp tất cả để có quyền lực trong tay là hắn? Làm sao có thể tin một kẻ đang tâm giết hại những nữ nhân một thời đầu ấp tay gối đây? Làm sao....Bao nhiêu câu hỏi cứ quẩn quanh trong tâm trí nàng, khiến ánh mắt nàng mông lung nhìn hắn.

Sở Định Long khẽ nhìn nữ nhân trước mắt, nở một nụ cười dịu dàng. Thân thể trắng nõn bị hắn kích tình mà ửng lên những mảng hồng, hơi thở cũng gấp gáp đến mê hoặc lòng người. Ngón tay hắn khẽ thăm dò xuống nơi tư mật của nàng, liền phát hiện nơi đó đã ướt đẫm tự lúc nào.

"Um...đừng..." - Thời khắc Sở Định Long chạm vào, Tương Tịch liền bị kéo về thực tại mà phản kháng, cố đẩy tay hắn ra. Nhưng ngón tay của hắn không chịu ngừng lại, còn không ngừng trêu đùa viên trân châu phía dưới. Cả cơ thể nàng mềm nhũn ra, phụng nhãn hướng về phía hắn van xin:" Hoàng thượng...."

"Gọi tên trẫm!" - Vừa nói ngón tay hắn liền nhấn mạnh vào xem như là trừng phạt nàng. Nữ nhân dưới thân lập tức cắn môi bày ra bộ dạng của một tiểu yêu nữ mà cầu xin hắn:" Long....tha cho thiếp..."

" Được, như nàng muốn..." - Long bào của Sở Định Long không biết đã cởi ra tự lúc nào, đem cả cơ thể nằm lên phía trên nàng. Cự long tìm đến đúng nơi tư mật của nàng, không nói không rằng, nhẹ nhàng mà tiến vào.

" Đau...." - Phụng nhãn Tương Tịch uất hận nhìn nam nhân phía trên, bên dưới cơ hồ đau đớn vô cùng. Một giọt lệ rơi dài xuống, chạm phải mặt đất mà vỡ tan. Sở Định Long hôn lên cánh môi đã sưng mọng, dỗ dành:" Ngoan, thả lỏng một chút, sắp kẹp chết trẫm rồi..."

Mất một lúc lâu, Tương Tịch mới có thể thích ứng mà buông lỏng một chút. Sở Định Long sợ nàng đau, liền ôn nhu mà vuốt ve để làm dịu bớt chút sợ hãi bên trong nàng. Nhưng quả thật hắn chịu không nổi, trên trán đầy mồ hôi, ánh mắt khổ sở nhìn nàng. Đến lúc nhận ra nàng đã không còn khó chịu, Sở Định Long liền động thân.

Nơi tư mật của Tương Tịch bị hắn ra vào liên tục, tuy là nhẹ nhàng nhưng cơ hồ vẫn có chút đau đớn. Ánh mắt Sở Định Long càng lúc càng cuồng dại, đưa hai tay nàng ôm lấy cổ hắn, sau đó đặt nàng ngồi trên đùi hắn, khiến cả hai mặt đối mặt nhau.

Gò má ửng lên một mảng đỏ, ánh nến càng làm cho dung mạo của nàng thêm phần ma mị. Sở Định Long hôn lên cánh môi ấy lần nữa, dây dưa không dứt. Bên dưới không ngừng động thân, mỗi lần đều đi vào nơi sâu thẳm nhất của nàng.

Thần trí Tương Tịch càng lúc càng mơ hồ, cơ thể bé nhỏ bị hắn khiêu khích đến mềm nhũn ra. Hai người dưới ánh nến, tạo nên một mĩ cảnh đẹp đến kỳ lạ.

Sở Định Long ôm chặt lấy eo nàng, gầm lên một tiếng, đem toàn bộ tinh hoa đưa vào bên trong nàng. Bàn tay nàng ở cổ hắn cũng siết lại, gồng mình đón nhận.

"Nàng không sao chứ..." -Thanh âm Sở Định Long khó khăn hỏi Tương Tịch, nhưng cuối cùng lại phát hiện nàng vì mệt quá mà ngủ gục trên người hắn tự bao giờ. Khẽ vuốt lọn tóc mai vương trên trán nàng, ánh mắt nhìn vào nữ nhân ấy mà mỉm cười. Dịu dàng hôn lên cánh môi mềm mại ấy, hắn ôn nhu nói khẽ vào tai nàng:" Trẫm yêu nàng...."