Edit: Halina

Beta: Nhược Vy

Tần Diễn không tìm thấy người ám toán mình nên nhìn đám hộ vệ đang nằm sấp trên tường vây, nói: "Các ngươi nhanh mở cửa cho ta vào!"

"Lục hoàng tử, ngài chờ một lát đi. Những người đó không có ý tốt, bây giờ chúng ta không thể mở cửa." Hộ vệ ôn tồn nói, người đi báo quan đã xuất phát được một lúc rồi, chắc không bao lâu nữa nha dịch sẽ đến đây.

"Chỉ là một ít hộ nông dân muốn tìm nhi nữ bị bắt cóc về thôi, sao lại trở thành không có ý tốt chứ?" Tần Diễn cau mày nhìn đám người trên tường vây.

"Lục hoàng tử, chúng ta không có bắt cóc nhi nữ của bọn họ." Hộ vệ kia nói, vẻ mặt vẫn cung kính như trước nhưng trong lòng đã có chút mất hứng, cảm thấy rất bất mãn với Tần Diễn——Rốt cục đã có chuyện gì xảy ra với vị Lục hoàng tử này vậy? Sao vừa đến đã định tội bọn họ chứ?

"Nếu không bắt cóc nhi nữ bọn họ thì sao các ngươi không ra ngoài nói rõ ràng?" Tần Diễn lớn tiếng nói: "Còn nữa, ta phụng mệnh phụ hoàng đến xem xưởng in ấn, các ngươi để cho ta vào..."

Nói được một nửa thì Tần Diễn sợ hãi kêu một tiếng —— hắn lại bị thứ gì đó đánh.

Là Tần Dục sắp xếp người núp ở đâu đó đánh hắn sao? Khuôn mặt Tần Diễn lập tức đen lại.

Tần Diễn vẫn luôn không thích Tần Dục.

Lúc hắn còn nhỏ, ở chỗ Triệu hoàng hậu bao giờ cũng giống như người trong suốt, luôn bị người ta xem nhẹ, Tần Dục thì ngược lại, luôn là trung tâm của mọi người.

Ngay cả người hầu hạ bên cạnh hắn cũng khuyên hắn đi lấy lòng Tần Dục, đối xử với Tần Dục còn nhiệt tình hơn đối xử với hắn.

Đều là Hoàng tử, dựa vào cái gì mà muốn hắn phải đi lấy lòng Tần Dục?

Khi đó, hắn chỉ có thể nhìn ba người Triệu hoàng hậu, Tần Dục, Tần Nhạc ấm áp ngồi chung một chỗ trò chuyện, còn hắn thì lại không thể tham gia vào, vừa lúng túng vừa đau lòng.

Có trời mới biết hắn hâm mộ Tần Dục cỡ nào, thậm chí còn ghen tị, cho nên sau khi Tần Dục xảy ra chuyện, thật ra hắn không hề quá đau lòng, ngược lại còn có chút cao hứng.

Tần Dục xảy ra chuyện, về sau ánh mắt của mọi người sẽ đặt trên người hắn đúng không?

Hắn nghĩ không sai, sau khi Tần Dục xảy ra chuyện, đúng là ánh mắt mọi người đều đặt trên người hắn, nhưng tất cả lại không giống như hắn tưởng tượng.

Tần Dục và Triệu Hoàng hậu đối xử thân thiết với hắn, nhưng hai người họ lại bắt hắn làm thế này thế kia, đúng là sai khiến hắn không chút khách sáo, giống như hắn là con chó mà bọn họ nuôi dưỡng ra vậy, bọn họ muốn hắn làm thế nào thì hắn phải làm thế ấy.

Tần Dục còn tỏ vẻ cao cao tại thượng răn dạy hắn.

Rõ ràng Tần Dục đã là phế nhân, dựa vào cái gìmà suốt ngày ra vẻ tự cao tự đại trước mặt hắn?

Trong lòng Tần Diễn vẫn luôn cảm thấy bất mãn, mà sau khi thái độ của Tần Dục đối với hắn thay đổi thì cảm xúc này lập tức bạo phát ra. Nhưng hắn hề không ngẫm lại, hắn không phải con ruột của Triệu hoàng hậu, dựa vào cái gì muốn Triệu hoàng hậu đối xử tốt với hắn giống như con ruột của mình?

Sau đó dù cho Tần Dục là phế nhân thì cũng là huynh trưởng của hắn, sao lại không thể sai bảo hắn?

Tần Diễn đứng bên ngoài bức tường vây tức giận đến giơ chân, Tần Dục lại không rảnh quan tâm đến hắn mà chỉ kinh ngạc nhìn thê tử của mình: "Di Ninh, chuyện này là nàng làm sao?"

Lực đạo và độ chính xác của thê tử hắn hình như rất không tệ?

"Ừ." Lục Di Ninh có chút lo lắng liếc nhìn Tần Dục.

"Làm không tệ." Tần Dục cười, vươn tay sờ đầu Lục Di Ninh.

Lục Di Ninh lập tức trở nên đắc ý, cao hứng nheo mắt lại.

Ngô Thiên Dương đứng bên cạnh lại không biết nói gì... Không ngờ Đoan vương lại còn có một mặt như vậy! Nhưng quả thật Lục hoàng tử kia không biết gì cả.

Những người sinh sự thấy Tần Diễn kêu người bên trong mở cửa, kết quả bên trong vẫn không ai đi ra nên ánh mắt nhìn Tần Diễn không được tốt lắm.

Lúc nãy bọn họ còn tưởng tượng người này ra lệnh mở cửa, sau đó bọn họ xông vào thì sẽ để mấy tên "Bán mạng " bỏ mạng ở bên trong, nhưng hiện tại...

Hai thủ lĩnh nhìn nhau, đột nhiên có chủ ý.

Lúc Trưởng công chúa kêu bọn họ đến náo loạn nói tốt nhất là phải biết rõ xem bên trong thôn trang có cái gì, nếu không biết được rõ tình huống trong thôn trang thì gây phiền phức cho Đoan vương, hiện tại bọn họ không vào được thôn trang, người của Đoan vương lại không đi ra, mọi chuyện rơi vào cục diện bế tắc, vậy có phải là nên đổi một cách khác hay không?

"Các ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ kêu Hoàng huynh cho các ngươi công đạo." Tần Diễn nói với đám người đến gây sự.

"Điện hạ, quan hệ giữa ngài và Đoan vương rất tốt ư?" Thủ lĩnh trung niên nói.

"Tất nhiên." Tần Diễn đáp.

Hai thủ lĩnh là người của phủ Trưởng công chúa nên cũng hiểu tình hình Hoàng gia.

Lục hoàng tử được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của Hoàng hậu, xác thực là gắn bó với Đoan vương, nếu đã như vậy...

"Đoan vương bắt nữ nhi của chúng ta, cũng không biết cho các nàng đi làm cái gì, ngươi là đệ đệ hắn thì cũng không phải là thứ tốt đẹp!" Một thủ lĩnh đột nhiên hô lên, bi phẫn nhìn Tần Diễn.

"Chư vị, ta sẽ cho các ngươi một cái công đạo, các ngươi đừng kích động." Tần Diễn nói, bất mãn nhíu mày, vừa rồi hắn đã nhìn ra đám người này đến tìm Tần Dục gây phiền phức, nhưng không ngờ bọn họ còn kéo cả hắn vào.

"Các ngươi tránh ra!" Vài Cấm vệ quân nói, vây quanh người Tần Diễn để bảo vệ hắn.

"Các ngươi muốn bức tử chúng ta! Bắt cóc nữ nhi chúng ta còn muốn giết người!" Một tên thủ lĩnh hô lên, mà hai chữ "giết người" của hắn vừa ra khỏi miệng thì đã có vài lão già hoặc người bệnh tật khóc lóc nhào về phía Tần Diễn.

"Các ngươi muốn làm gì?!" Tần Diễn hoảng sợ, vội vàng kêu lên, sau đó liền nhìn thấy mấy tên lúc nãy vọt tới bên cạnh hắn bị Cấm Vệ quân chém chết trong cơn kinh hoảng.

Cấm Vệ quân chém người dùng sức không nhỏ, trong lúc nhất thời máu tanh văng ra khắp nơi, nhưng cũng không thật sự chém chết ai, những người không nhào về phía Tần Diễn lại hô to: "Giết người! Giết người!"

Trong lúc vô ý Tần Diễn cũng bị dính một ít máu, đang cảm thấy sợ hãi thì nhìn thấy vài tên gây chuyện hô to "giết người" rồi chạy đi, sắc mặt hắn nhất thời âm trầm hẳn. 

Đến lúc này hắn còn có gì không rõ nữa? Hiển nhiên là đám người gây sự này đang đẩy hết mọi toan tính đối với Tần Dục lên trên người hắn.

Hắn muốn giúp đỡ đám người này nhưng bọn họ lại lấy oán trả ơn!

Tần Diễn tức không chịu được, đúng lúc này, cách đó không xa lại có một đám nha dịch cưỡi ngựa chạy tới bên này.

Lúc này Tần Dục nắm chặt tay thành quyền, hắn cho người đi báo quan, quan viên Kinh thành lập tức phái nha dịch ra roi thúc ngựa đến đây giúp bắt người, kết quả lại thấy một màn như vậy.

Mọi chuyện nhanh chóng chấm dứt.

Có vài người trong đám người đến gây sự nhất định phải chết, nhưng cũng có vài người "thật lòng" muốn tìm nữ nhi về, sau khi gây chuyện thì hai tên thủ lĩnh kia lập tức chạy trốn.

Đại Tần lớn như vậy, bọn họ gây sự xong liền cầm tiền chạy trốn, ai có thể bắt được bọn họ?

Nhưng bọn họ không ngờ khi muốn thừa dịp đám Cấm Vệ quân đang lơ mơ để chạy trốn thì nha dịch lại đến đây, mấy tên nha dịch cưỡi ngựa bắt được tất cả bọn họ.

Tần Dục ở trên lầu nhìn rõ ràng tất cả mọi chuyện, không nhịn được nở nụ cười rồi nói với quản sự: "Ngươi phái người đi tìm mấy tên nha dịch đó, nói là chúng ta tình nguyện phối hợp với bọn họ để tra án, về phần đám nữ hài ở thôn trang... Đối với đám người ồn ào muốn tìm nữ nhi thì hãy nói rõ ràng tình huống của nữ nhi bọn họ, những hài tử còn nhỏ tuổi thì cho bọn họ nhận nhau, còn những hài tử trưởng thành rồi thì... Ngươi đi nói tốt với đám nữ hài tử đó, kêu chúng ký khế ước rồi để chúng ở lại thôn trang làm việc."

Đối với Tần Dục, việc đưa đám nữ hài tử kia trở về là tuyệt đối không có khả năng, hắn muốn giữ các nàng ở lại, so với việc che che lấp lấp thì không bằng thoải mái mở rộng cửa ra cho người khác xem.

Gần đây Kinh thành có chuyện rất ồn ào.

Một đám người tung tin Đoan vương bắt cóc nữ nhi bọn họ, bọn họ đi đến thôn trang của Đoan vương náo loạn thì kết quả không cẩn thận bị Lục hoàng tử Tần Diễn giết chết...

Sau khi nha môn bắt được đám người này còn điều tra ra là Vinh Dương Trưởng công chúa kêu bọn họ làm như vậy... 

Mọi chuyện rất phức tạp, Tần Dục và Tần Diễn cũng bị ảnh hưởng ít nhiều, nhưng so với Tần Diễn và Vinh Dương Trưởng công chúa thì Tần Dục chịu ảnh hưởng ít nhất, bởi vì Tần Dục đã làm vài chuyện.

Chuyện đầu tiên hắn làm là kêu quản sự dẫn theo bảy tám nữ hài tử ba bốn tuổi đến cửa nha môn, sau đó đứng giữa vòng vây của dân chúng trong Kinh thành gọi người đã tố cáo Đoan vương bắt nữ nhi mình ra nhận diện xem đâu là nữ nhi của hắn.

Người kia... Không nhận ra.

Tiểu hài tử vốn trưởng thành rất nhanh, nữ hài kia ở trong thôn trang của Tần Dục hơn nửa năm đã sớm thay đổi nhiều, hơn nữa cách ăn mặc cũng không giống với trước kia nên càng khó nhận ra.

Đương nhiên, nếu để cho đám nữ hài này đến nhận mẫu thân thì không chừng vẫn sẽ nhận ra được, nhưng mấu chốt là mẫu thân của mấy nữ hài này không đến.

Vì thế mọi người liền nhìn ra mấy tên nam nhân vẫn nói mình nhớ thương nữ nhi vốn không nhận ra được đâu là nữ nhi của mình, mấy hài tử kia cũng không hề thân cận với bọn họ.

Quản sự thôn trang của Đoan vương còn đứng bên cạnh nói: "Dựa theo manh mối ngươi cung cấp, thôn trang đã dẫn những nữ hài tử phù hợp đến đây, xin hỏi rốt cục đâu là nữ nhi của ngươi?"

Người kia nói không nên lời.

Một tên khác đến tìm nữ nhi, lúc trước cũng đến thôn trang tìm quản sự và Tần Dục nói là nữ hài tử đó giờ đã mười lăm tuổi.

Nữ nhân này đến cửa nha môn, nàng nhận người kia là phụ thân mình, sau đó liền khóc sướt mướt, lúc trước nàng sinh bệnh nặng, người trong nhà không muốn nàng ở lại nên nàng đã ký khế ước để làm việc ở thôn trang của Đoan vương, bạc bán mình thì đã dùng để chữa bệnh.

Đoan vương tuyệt đối không có bắt nàng, nàng chỉ ở trong thôn trang làm công mà thôi.

Hiện tại phụ mẫu nàng như vậy...

Nữ nhân này khóc lóc cầu xin quan viên bỏ qua cho phụ thân mình, sau đó đưa hết tất cả tiền công của mình cho phụ thân trước mặt mọi người, làm đủ trách nhiệm hiếu thảo của một nữ nhi đối với phụ thân nên không thể trách nàng.

Nữ nhân này sinh ra ở hộ nông dân, tướng mạo bình thường, Đoan vương không hề ép nàng, mà nhìn cách ăn mặc của nàng thì liền biết bây giờ nàng sống không tệ, hiển nhiên Đoan vương không hề bạc đãi nàng. Nếu đã như thế thì hơn phân nửa điều nàng nói đều là sự thật.

Mọi người vốn tin tưởng lời nữ nhân này nói, nàng cũng cho thấy mình biết chữ ngay tại đây, sau khi nói là do Chiêu Dương công chúa dạy thì mọi người càng cảm thấy lời nói của nàng có thể tin.

Đoan vương... Không đến mức phải đi bắt nữ nhi trong thôn đến thôn trang của mình để cho ăn cho uống, còn dạy nàng biết chữ đi?

Huống chi sau đó quản sự thôn trang của Đoan vương còn nói rằng bọn họ hoan nghênh học trò trong Kinh đến thôn trang để nhìn tình hình cụ thể, bởi vì bên trong thôn trang không chỉ dưỡng một ít hài tử mà còn có xưởng in ấn của Đoan vương.