Tô tổng quản lấy ra một loạt sách và tranh vẽ, bắt đầu chỉ dạy cho Ninh Nhược Đình.

Ha ha, không uổng phí bao nhiêu năm nghiện phim cổ trang nha!

“ Ngươi học rất nhanh.” Tô tổng quản gật gật đầu.

Tập đi tập lại hết các nghi thức cho thật thành thạo, chân Nhược Đình mỏi muốn nhũn ra.

Không tính thời gian học chung với các tú nữ khác, ngay cả lúc ăn cơm nàng cũng vội vội vàng vàng, ăn xong liền luyện tập.

Ngày thứ hai, nàng đã thành thục gần hết các cung nghi, cung quy cũng đã thuộc.

Ngày thứ ba, Tô tổng quản lấy ra hai tranh vẽ.

“ Những vật dụng chạm hình kim long là của hoàng thượng, kim phượng là của thái hậu hoàng hậu, khi chạm đến phải hết sức lưu ý.”

Ninh Nhược Đình chuyên chú nhìn hai hình vẽ, đến lúc thật ghi nhớ mới thôi.

“ Trang phục trong cung, như ngươi đã gặp qua Vương tổng quản, trang phục của tổng quản các công công là màu xanh lá thẫm, của các công công là xanh lá nhạt; trang phục của ta ngươi đang thấy, là tím đậm, còn của các cô cô là tím nhạt...”

Ninh Nhược Đình lẩm nhẩm đọc lại lời của Tô tổng quản.

Sau đó, Tô tổng quản còn dạy cho nàng trang phục của tất cả người trong cung, nàng đều chú tâm ghi nhớ.

“ Cung nghi cung qui đều đã dạy cho ngươi, ta xác nhận một tiếng, ngươi liền có thể chuyển tới Ninh Vân Các, nhưng những chuyện sau đó tự ngươi biết chừng mực, đừng gây ra hoạ!”

“ Tạ ơn tổng quản quan tâm”

Thái hậu nghe lời Tô tổng quản nói, có đôi phần ngạc nhiên, liền cho gọi nàng đến hỏi mấy câu, Ninh Nhược Đình đều trả lời lưu loát.

Ngay hôm đó được chuyển đi Ninh Vân Các.

Thoả mãn trong lòng vì phải sống với ác nữ Triệu Uyển Nhi mà giảm đi tám phần!

Ngày hôm nay phải học múa a!

Ninh Nhược Đình ngồi trên giường, co chân lên tháo giày ra xoa bóp bàn chân một chút.

Ngồi chưa ấm chỗ, đã nghe tiếng gọi.

Ninh Nhược Đình vội xỏ giày, bước ra ngoài sân.

Bên ngoài đã có một phụ nữ mặc trang phục tím nhạt, hẳn là một cô cô rồi. Trên tay còn vắt hai dải lụa hồng đào mềm mại, nhẹ nhàng bay bay trong gió.

Triệu Uyển Nhi liếc xéo nàng một cái, nàng ta hôm nay mặc trang phục màu cam chói mắt, Nhược Đình cười thầm trong lòng, nếu nàng nói “ ngươi thật giống củ cà rốt nha!” nàng ta hẳn lại cho nàng một tát đi?

“ Hôm nay ta sẽ dạy cho các ngươi “ đào hoa vũ khúc”- điệu múa này giống như hoa đào uyển chuyển mềm mại, luyện không dễ mà thành, các ngươi phải thật chăm chỉ.”

Cô cô ra hiệu, nhạc réo rắt vang lên, tự mình dùng một dải lụa khéo léo bên mình, nhịp nhàng di chuyển.

Dải lụa hồng đào bay phất phơ, thuận thế theo từng động tác của cô cô mà linh hoạt.

Ninh Nhược Đình nhìn xem rất tập trung.

Cô cô thu dải lụa lại, bắt đầu làm mẫu cho hai người.

Hồi nhỏ Nhược Đình có học múa, nhưng đến khi học cấp ba liền bỏ, thỉnh thoảng chỉ hoa tay múa chân một chút, cũng không luyện tập nghiêm túc.

Để xem bảy năm học múa có giúp nàng không!

Cô cô chỉ dẫn rất tỉ mỉ, mỗi bước chân đều bắt họ tập đi tập lại nhiều lần.

Nhược Đình không hề lúng túng, chỉ có điều tự biết bản thân làm chưa được tốt.

Triệu Uyển Nhi rất ung dung, cũng phải, điệu múa này đối với người có thân phận như nàng ta mà nói, chỉ nhẹ tựa lông hồng mà thôi.

Cô cô rời đi rồi, Triệu Uyển Nhi khinh thường nhìn Ninh Nhược Đình “ Dáng điệu ngươi thô kệch như vậy, còn nói là múa sao? Làm một con vịt sẽ hợp hơn!”

Nô tì theo sau nàng ta khúc khích cười.

Đúng là cáo mượn oai hùm mà!

Tiểu Thanh đứng phía sau nhỏ giọng “ Tiểu thư, bọn họ quá mức khinh người!”

Ninh Nhược Đình không giận mà cười, tiến lại gần, giọng nói có chút châm chọc.

“ Tỷ tỷ, tỷ nói xem, nếu như nô tì dám vô lễ với tỷ, tỷ xử phạt thế nào?”

“ Nhẹ phạt vả miệng, nặng phạt đánh trượng!”

“ Tạ tỷ tỷ chỉ giáo.” Ninh Nhược Đình nói dứt câu, lướt qua người Triệu Uyển Nhi.

Chát!

Tì nữ của Triệu Uyển Nhi hoảng sợ ngước mắt, trên má còn in hằn năm ngón tay của Nhược Đình.

“ Ngươi...sao ngươi dám?” Triệu Uyển Nhi mặt lúc đỏ lúc trắng, giận dữ chỉ vào Nhược Đình.

“ Muội chỉ là thay tỷ tỷ dạy dỗ nô tì một chút, tránh ra ngoài gây chuyện mang tiếng xấu cho tỷ.”

Triệu Uyển Nhi cứng họng không nói được lời nào, đành ngậm bồ hòn làm ngọt bỏ đi.