Độc Sủng Manh Phi

Chương 85: Đừng nhúc nhích, Vũ nhi

Edit: Skye

“sự khác biệt một cái rãnh đáng sợ, mà giữa chúng ta có đến ba cái rãnh như vậy.” Tử Lạc Vũ bắt đầu nói lời vô nghĩa, giọng điệu phù phiếm, nét mặt sinh động.

“Có gì đáng sợ chứ? Rãnh ở đâu? Bản tôn gọi người đem mấy cái rãnh kia lấp thành bình địa.” Bất quá cũng chỉ là rãnh mà thôi, cho dù là sông, hắn cũng có thể san thành bình địa.

“Phốc! Hô hô…” Tử Lạc Vũ trước cười sau bái phục, trâu bò hò hét, còn có thể đem sựkhác nhau giữa hai thế hệ san phẳng? Vậy ngươi có thể giết “máy bay” như giết “gà bay” không?

“Rất buồn cười sao?” Nam tử ngọc diện nâng cằm nhỏ của nàng, con ngươi đen nguy hiểm khẽ nheo lại, tiểu oa nhi, đừng tưởng rằng vừa rồi ta không biết ngươi nói hươunói vượn, bất quá là vì phối hợp với ngươi một phen, ngươi trái lại còn cười nhạo ta?

“Ừ, tôn tôn, ta cực kỳ chờ mong ngươi san phẳng sự khác nhau nha…!” Nàng khôngchút nào che dấu thừa nhận buồn cười, thằng nhãi chỉ nghĩ lừa người, không thể coi như thật.

Nguy hiểm trong mắt nam tử ngọc diện biến mất không còn một mảnh, ngón trỏ điểm lên môi đỏ của nàng, thấp giọng nói: “Cần phải nhớ kỹ lời ngươi nói hôm nay, đợi tôn tôn san phẳng sự khác nhau giữa ta và ngươi, đó là lúc ngươi và ta thành thân.”

Quá vô nghĩa, Tử Lạc Vũ định há miệng cắn ngón tay hắn, tay thằng nhãi này rụt lại rất nhanh, một miệng đầy khí lạnh, ngón tay không cắn được, răng nhỏ của nàng lại sinh đau.

“Cắn người đúng là một thói quen xấu, cần thay đổi.” May mà hắn lui nhanh, vừa rồi thiếu chút nữa đã bị nàng cắn được.

Mỗ tiểu nữ oa nhe răng trợn mắt, trong lòng thầm mắng hắn n lần.

“Dừng xe, ta muốn ngồi phía sau,” Nàng hiện tại không muốn ở cùng người này, mở miệng ngậm miệng đều là cùng nàng thành thân, nhất định là bộ dáng ngươi thật xin lỗi người nhìn, cho nên tìm không được vợ, nghĩ nàng mới 5 tuổi nên dễ bị lừa đúngkhông? Nàng sẽ không để hắn như ý.

“Ừm, theo giúp ta có thể tích lũy thời gian một năm, ngày hôm qua tính một ngày, hôm nay nếu người ngồi cùng ta cũng coi như một ngày.” hắn chậm rãi mở miệng, tuyệt không lo lắng nàng sẽ chọn ngồi trong xe ngựa.

Quả thật, một tiểu nữ oa tham tài nào đó bắt đầu do dự, có thể tích lũy mà nói, trái lại nàng có thể suy xét cân nhắc, dù sao nàng muốn đi Tây Sở quốc cùng Nam Việt quốc, có hắn làm bảo tiêu cũng được nha! Chỉ là đến lúc đó thân phận tiểu hồ ly nên làm thế mới có thể không bị phát hiện đây? Ừm! Vấn đều này đáng giá nghiên cứu kỹ.

Do dự cho đến mãi về sau…

“Tôn tôn, ngươi nói chuyện không cho lừa gạt tiểu hài tử đâu đấy…!” Tử Lạc Vũ ngẩng đầu, hướng hắn mỉm cười ngọt ngào, má lúm đồng tiền nhạt phi thường đáng yêu, đặc biệt là chiếc răng khểnh nhọn hoắt kia, so với tuyết còn trắng hơn.

“Đương nhiên, làm sao ta có thể lừa gạt tiểu hài tử chứ? Ngươi lại là đứa nhỏ thông tuệ như vậy, ta còn có thể lừa được sao?” Bé gái này mang vẻ mặt lừa gạt ngườikhông đền mạng, cho dù là chuyện tốt thì có thể để hắn lừa được sao?

“Ái chà! Biết Ngân gia thông tuệ cũng đâu cần trực tiếp khen ngợi ta như vậy! Ngân gia sẽ kiêu ngạo đấy!” Tay nhỏ của nàng đấm trước ngực hắn, lộ ra khuôn mặt nhỏnhắn đắc ý.

“Ôm chặt ta.” Nam tử ngọc diện bỗng nhiên nói.

Cái gì? Mỗ tiểu nữ oa ngã trái ngã phải ngửa đầu trừng to mắt, ôm chặt hắn làm gì?

Nam tử ngọc diện thấy thân thể nàng sắp ngã, vươn tay chụp tới đem nàng cố định trong ngực, giơ roi ngực, quát lớn: “Giá.”

Mông ngựa bị ăn đau, tốc độ lao nhanh hơn gấp đôi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tử Lạc Vũ đập vào ngực hắn, một mùi hương thanh trúc thoang thoảng dưới mũi, thanh nhã mà vui vẻ, một tay hắn giữ đầu nàng trong ngực mình, tiếng tim đập mãnh mẽ vững vàng của hắn vang bên tai nàng.

không biết vì sao, bỗng nhiên Tử Lạc Vũ cảm thấy an tâm, dường như chỉ cần có hắnở đây, nàng sẽ không cần thay đổi để che giấu bản thân, chỉ cần có hắn ở đây, nàng có thể không cần lo lắng, lắc đầu, loại cảm giác này không tốt. Tâm càng an, càng dễ dàng rơi vào cạm bẫy, nam nhân này mặt ngoài nhìn hiền lành nhưng trên thực tế hắncũng là một người vô cùng nguy hiểm.

Dọc theo đường đi, hắn và nàng không ai nói gì, gió trên đường thổi qua lỗ tai mát lạnh, bọn họ ôm nhau, hơi ấm hòa tan giá lạnh vắng lặng, giữa hai người là ấm áp nóikhông nên lời.

Đương nhiên, ấm áp này chỉ có nam tử ngọc diện cảm nhận được, còn mỗ tiểu nữ oa, từ lúc ở trong ngực hắn đã mộng Chu Công rồi, bên miệng còn chảy nước miếng có thể thổi bong bóng, thanh sam trên người nam tử sớm che trên người tiểu nữ oa, áo trắng nho nhã phối mặt ngọc, khiến hắn tao nhã đến cực hạn, phảng phất như nho tiên giữa trời mây.

Thần y cốc.

Ngày kế, sắc mặt hai người đã không còn tốt như vừa mới tới, Hiên Viên Lưu Trần nét mặt tái nhợt, môi khô nứt như đất khô cằn, con ngươi đen trong suốt không tỳ vết mơ hồ, mấy ngày chưa ăn, thân thể hắn gần như sụp đổ.

Thí Hồn tốt hơn nhiều so với Hiên Viên Lưu Trần, dù sao cũng là người tập võ, mấy ngày chưa ăn cơm nên cũng không quá mức suy yếu, chỉ là đôi chân đã tê liệt.

“Chủ tử, thuộc hạ khẩn cầu ngài, không cần cầu thầy trị bệnh, chúng ta hồi hoàng cung có được hay không?” Thấy đôi má gầy yếu của chủ tử, bệnh trạng sắp đói chết, Thí Hồn nóng lòng, hắn sợ kiên trì của chủ tử không đổi được kết quả.

Hiên Viên Lưu Trần hai mắt mơ hồ từ từ nhìn, bắt tay hắn nắm chặt vịn tay cầm xe lăn, yếu hơi nói: “Đôi chân không thể đi lại, ta sống trên đời còn tác dụng gì nữa?”

“Chủ tử, thân thể người…”

“Im miệng, thân thể của bản hoàng tử không cần ngươi lắm miệng.” hắn quát.

Sau khi biết tâm ý của mình với Tiểu Vũ nhi, hắn liền muốn cho nàng một tương lai, hai chân này không thể đứng lên, hắn lấy cái gì cho tương lai? Bất quá cũng chỉ là phế nhân liên lụy đến nàng mà thôi, khi không biết yêu, hắn chỉ muốn cùng thanh phong nhã trúc làm bạn, khi biết yêu, hắn mới hy vọng xa vời, có chờ đợi, có ham muốn.

Bây giờ đi tới thần y cốc, hắn đã sớm tính toán tốt, nếu không thể chữa khỏi hai chân này, cho dù chết ở thần y cốc thì có ngại gì? Tuyệt vọng lớn nhất của đời người là tâmđã chết, không thể cùng nữ hài nhi hắn thích tay nắm tay đến già, chính là tuyệt vọng lớn nhất của hắn, cả đời hắn không cầu gì, chỉ duy nhất cầu được cùng nàng chungmột chỗ.

Thí Hồn khó thở, lòng đau như cắt, cả đời hắn chưa từng sợ như vậy, bởi vì có hắn ở đây, không ai có thể xúc phạm tới chủ tử, mà bây giờ, chủ tử như đi vào một ngõ cụtkhông ra được, cho dù hắn cố gắng thế nào, cũng không thể cứu được ngài, vận mệnh chủ tử tựa hồ đã bị Văn Nhân thần y nắm trong tay, hắn không trị liệu, chủ tử sẽ chết.

“Văn Nhân thần y, cầu ngài cứu chủ tử của ta, cả đời này Thí Hồn nguyện làm trâu ngựa cho ngài, chỉ cầu ngài cứu chủ tử ta, nếu không chủ tử thật sự sẽ chết.” Thí Hồn dùng hết tất cả khí lực cất cao giọng nói hùng hậu, khẩn cầu, pha lẫn kiềm chế khóc nức nở.

Phòng luyện đan.

“Quỷ kêu quỷ kêu, gọi hồn à? Có chết hay không thì có liên quan cái rắm gì đến bản thần y ta chứ?” Văn Nhân Khanh tâm tình tốt mở lò luyện đan, mùi thơm ngát bay tới,hắn cúi đầu vừa thấy.

“Hô hô, tổng cộng có 30 đan dược cực phẩm, không sai không sai, cứ giữ tốc độ như vậy, không cần mấy tháng, bản thần y liền đi tìm yêu nữ đổi ngọc bội rồi, ha ha, nhìn xem nào, chính xác là muốn luyện đan dược gì đây?” một tờ giấy nhàu nát xuất hiệntrên tay Văn Nhân Khanh, nhìn nửa ngày, thì thào nhớ kỹ: “Thực cốt mất hồn tán, độc này hung tàn, sớm đã thất truyền, quả nhiên yêu nữ xấu tâm, cư nhiên muốn bản thần y chế cho nàng ta loại dược hại người ác độc này, không được, không được, đại gia ngươi, thật đúng là không thể không được, nhưng dù thế, người bị hại cũng khôngphải bản thần y nha, vẫn là ngọc bội của bản thần y quan trọng hơn, nếu luyện độc dược như vậy, cần phải thí nghiệm trên người nếm dược, ai chịu nếm loại dược này đây? Có rồi, bên ngoài không phải có một thiếu niên thích hợp đấy sao?”

Văn Nhân Khanh như một trận cuồng phong bay ra khỏi phòng luyện đan, trong rừng cây bóng trắng thoắt hiện, hắn liền đứng trước mặt hiện Viên Lưu Trần.

Hiên Viên Lưu Trần cũng Thí Hồn vừa nhìn thấy Văn Nhân Khanh liền cả kinh, sau đó lại vạn phần kinh ngạc vui mừng.

“Văn Nhân thần y, cần ngài đại phát từ bi, cứu hai chân chủ tử nhà ta.” Thí Hồn khẩn cầu nói.

“Có thể cứu.” Văn Nhân Khanh nhìn từ trên xuống dưới thiếu niên trước mắt rồi đánh giá một phen, đứa con thứ bảy của lão già Hiên Viên, quả nhiên là bình độc dược tự nhiên, ngay từ trong phôi thai của mẫu thân đã trúng kịch độc, nếu đổi thành người khác, đã sớm chết mấy trăm lần, hắn lại có thể sống cho tới bây giờ, thật sự là một kỳ tích, dùng hắn để thử độc thực cốt mất hồn tán là thích hợp nhất, có điều loại độc dược này, người bình thường đụng chạm là chết, thiếu niên này không biết có thể chống đỡ được đến lúc hắn luyện ra giải dược hay không.

“Thần y từ bi, thần y từ bi.” Thí Hồn dập đầu trên mặt đất.

“Đừng nói đùa, bản thần y không từ bi, ngươi cút đi cho bản thần y, bản thần ý chỉ nóichuyện với chủ tử nhà ngươi.” Văn Nhân Khanh biết nam nhân quỳ trên mặt đất kia sẽgây trở ngại cho hắn lấy thiếu niên này làm vật thí nghiệm, cho nên, đuổi người này đimới có thể tiếp tục vấn đề trọng tâm phía sau.

“Nhưng…này….”

Thí Hồn lời còn chưa dứt, Hiên Viên Lưu Trần nói chen: “Thí Hồn nghe lệnh, lập tức hồi cung, không chậm trễ.”

Thí Hồ có dự cảm không tốt, Văn Nhân thần y tựa hồ không có ý tốt, nhưng chủ tử hạ lệnh, hắn không thể không nghe.

Văn Nhân Khanh thấy Thí Hồn đi khỏi, nói trắng ra: “Cứu hai chân ngươi không thành vấn đề, nhưng ngươi tất phải trở thành người thử nghiệm dược của bản thần y.”

Hiên Viên Lưu Trần lúc lệnh cho Thí Hồn rời đi, cũng đã đoán được, Văn Nhân thần y nhất định có yêu cầu, hắn cũng đã chuẩn bị tư tưởng đầy đủ.

“Được.” hắn nhàn nhạt gật đầu, trên mặt trắng xanh không có kinh ngạc, không có khủng hoảng, nét mặt đạm mạc như tượng ngọc, dường như người làm vật thí nghiệm thuốc không phải là hắn.

Lúc này đến phiên Văn Nhân Khanh kinh ngạc, tiểu tử này có phải là người không đấy?hắn muốn bắt hắn ta làm người thử nghiệm thuốc, hắn ta nửa điểm phản ứng cũng chẳng có? Hay là nói hắn ta căn bản không biết người thử nghiệm thuốc có bao nhiêu thống khổ?

Được rồi! Lương tâm hắn bỗng nhiên trỗi dậy, đành nói cho thiếu niên này biết, miễn cho hắn đến lúc đó đau đớn chết đi sống lại.

“Lần này thuốc thử trên người ngươi là kịch độc thiên hạ đệ nhất thực cốt mất hồn tán, người thí nghiệm thuốc này cần mỗi ngày nhận độc dược ăn mòn xương cốt, thống khổ đau đớn mất hồn phách, độc dược này, nếu ngươi không thể chịu đựng được đến ngày ta chế ra giải dược, chết là không thể nghi ngờ, hơn nửa lúc chết, khắp người ngươi sẽ biến thành một đống thịt nhão, không xương cốt, bởi vì xương cốt mỗi ngày đều bị độc dược từng chút một ăn mòn.”

Hiên Viên Lưu Trần trong mắt hiện lên kinh ngạc, trên đời này lại có loại độc dược ác độc như vậy? hắn lập tức khôi phục sắc mặt bình thường, bình tĩnh mở miệng. “Được.”

Văn Nhân Khanh sờ sờ cái mũi, thiếu niên này thật sự không sợ chết, hắn ta đã nóiđược, hắn còn lý do gì để từ chối chứ? Người mang đi, chế thuốc thôi…

Thời điểm Tử Lạc Vũ tỉnh lại, trời đã hoàng hôn, ngửi được mùi thịt nướng, miệng nhỏchẹp chẹp hai tiếng, nàng theo mùi thơm nhìn lại, oa! Tôn tôn đang nướng gà rừng,thật thơm ngon nha!

Thân nhỏ nhanh chóng đứng lên, thiếu chút nữa trượt chân vì y phục dưới chân, cúi đầu vừa thấy, nguyên lai là áo thanh sam của tôn tôn, nàng nhặt lên, đi đến chỗ gà mỹ vị.

“đã dậy rồi?” hắn nhìn tiểu cô nương tham ăn, từ từ xoay hai chân gà trong tay.

“Tôn tôn, gà béo này trông rất ngon, khi nào mới có thể ăn đây?” nói xong, ngón tay của nàng nhét vào trong miệng mút, ánh mắt nhìn chằm chằm đùi gà béo.

Lưu Ly núp ở một bên thân cây, ai oán nhìn Tử Lạc Vũ, Tiểu quận chúa nàng chỉ nhìn thấy đùi gà béo kia, mà không thấy nàng lẻ loi thật lâu sao? Nam tử mặt ngọc kia quá bá đạo, cũng không cho phép nàng tiếp cận Tiểu quận chúa…

“Nhanh, tới đây, chúng ta cùng nướng.” hắn vẫy tay, ý bảo nàng ngồi trong lòng hắn.

Mỗ tiểu nữ oa do dự trong chốc lát, sau cùng hớn hở chạy vào trong lòng hắn, một khi nàng đã đói bụng, dụ dỗ gì đó nàng chịu không nổi nha! một cái chân gà có thể lừa nàng buông tha các loại không muốn.

Thời điểm chân gà nhanh chín, phát ra tiếng xèo xèo của dầu mỡ, tay mỗ tiểu nữ oa bị bàn tay lớn của hắn bao chặt, nàng không hề để ý, đôi mắt tràn đầy hình ảnh đùi gà thơm mỡ đáng yêu kia.

Nuốt một ngụm nước bọt, cái mũi dùng lực hít ngửi hương vị đang bay tới, ngon quá….

hắn đem bộ dáng tham ăn của nàng đặt trong mắt, nhếch môi cười, đem đùi gà chuyển tới trước mặt nàng, nói. “Đùi gà đã chín.”

Mỗ tiểu nữ oa nhanh chóng duỗi tay nhỏ, chuẩn bị ăn, đôi mắt linh động lấp lánh hưng phấn.

“Từ từ, cẩn thận nóng.” hắn bắt lấy tay nhỏ của nàng, bên tai nàng nói.

Tử Lạc Vũ vặn vẹo thân thể, tay nhỏ rút khỏi tay hắn, nói: “Ta không sợ nóng.”

nói xong, tay nhỏ lấy đùi gà, vừa đụng tới miếng đùi liền rụt trở về vì nóng, ngón tay nhét vào trong miệng liếm liếm, nóng quá…!

“nói ngươi không nghe, cứ muốn ăn thiệt thòi mới thông minh được một chút.” hắncầm cổ tay trắng nõn của nàng, đem ngón tay ra khỏi miệng, nhìn ngón tay phỏng hồng, hắn cầm lấy tay nhỏ đưa tới bên môi mình, nhớ ra mình đang đeo mặt nạ, hắncũng buông tha cách giúp nàng thổi thổi.

“Ngoan ngoãn ngồi, ta cầm cho ngươi ăn.” nói xong, hắn xé một miếng đùi gà rồi nhét vào trong miệng nàng.

Món gà thôn quê, hương vị tự nhiên tốt hơn nhiều so với nuôi trong nhà, miệng nhỏmỗ tiểu nữ oa ăn từng miếng thịt hắn đưa tới, ăn quên trời đất.

Ăn được một nửa, đột nhiên nhìn thấy ánh mắt ai oán từ Lưu Ly phóng tới, mỗ tiểu nữ oa xấu hổ cười cười, nói: “Tôn tôn, cho Lưu Ly một chân gà.”

Nam tử mặt ngọc ôm Tử Lạc Vũ đi đến một bên, không hề có ý đưa cho Lưu Ly mộtchân gà nào.

“Lưu Ly, muốn ăn, tự mình nướng đi.” hắn chỉ còn bồ câu đã chết quắc bên cạnh đống lửa.

“Bản tôn nướng gà, chỉ cho mèo nhỏ tham ăn này ăn thôi.” nói xong, hắn lại bắt đầu xé một miếng thịt từ một cái đùi gà khác xuống, nhét vào trong miệng nàng.

Lưu Ly động thân nhỏ, xem xét con bồ câu gầy chết trên đất, nam tử mặt ngọc kia đãi ngộ đối với nàng cùng Tiểu quận chúa thật đúng là khác nhau, bất quá, chỉ cần hắnđối tốt với Tiểu quận chúa là được.

Có ăn, Tử Lạc Vũ cũng không so đo với hắn, hắn nói thế nào cũng xong, ăn tới no, nàng sờ sờ bụng nhỏ tròn trịa, nhìn cái khung xương con gà đã bị nàng ăn hơn phân nửa, nàng quét miệng nhỏ, nằm trong ngực hắn nghỉ ngơi.

Nguyên nhân nàng không đi, là muốn nhìn hắn làm thế nào ăn thịt gà, đem mặt nạ kéo xuống? Hay là…

“Oa oa dựa vào trong lòng ta, là muốn nhìn xem bộ dáng tôn tôn sao?” hắn làm saokhông biết tâm tư của tiểu nữ oa này chứ?

Bị nhìn thấu, mỗ tiểu nữ oa xoay mông, từ trong lòng hắn chui ra ngoài, tựa vào bêntrên cây, ngủ gà ngủ gật.

Nam tử mặt ngọc nhếch môi cười, đứng lên, đi về hướng rừng cây tối đen, mãi đến khi Tử Lạc Vũ sắp ngủ, hắn mới trở về.

Tử Lạc Vũ mơ màng nhìn hắn, trong lòng nhớ lại, nam nhân nay ăn uống cũng thậtgiống như mấy nàng tiểu thư khuê các, có cần lâu như vậy sao?

thật sự không chống được mệt mỏi đột kích, không nghĩ nhiều, nàng liền cùng Chu công đánh cờ.

Ngày kế thứ nhất, mỗ tiểu nữ oa còn đang ngáy o o, đã bị ẵm lên xe ngựa, chờ nàng tỉnh lại, mặt trời đã lên cao ba sào, xe ngựa cũng chạy được một đoạn dài.

Mỗi ngày tỉnh lại, bao tử tuyệt đối sẽ kêu đói, nam tử mặt ngọc cùng nàng ở chung, cũng biết rõ nàng không chịu nổi đói, xe ngựa đi qua một thành trấn, ven đường cái mua đồ ăn nóng hổi, cùng các loại điểm tâm cho nàng mang trên đường ăn.

Đoạn đường này, người bị bức khổ nhất vẫn là Lưu Ly, đều là oa nhi 5 tuổi, nàng mộtchút cũng không có người hỏi thăm, duy nhất khiến nàng cảm thấy ấm áp, là may mắn Tiểu quận chúa vẫn nhớ đến nàng, biết để lại chút rau dưa cho nàng, chứ trông cậy vào nam tử mặt ngọc kia, nàng đại khái chỉ có đói chết.

Thời gian trong chớp mắt, bất tri bất giác đã đến ngày thứ ba.

Tử Lạc Vũ dọc đường đi có chút không bình tĩnh, ngày mai nếu không thể đến quân doanh mỹ nam Vương gia, nàng nên làm cái gì bây giờ? Nàng biến thành tiểu hồ ly, mà nam nhân này, nàng thủy chung không thể nhìn thấu hắn, thời điểm này, người duy nhất nàng tin tưởng chỉ có Tiêu Diệc Nhiên, bởi vì sau khi hắn biết nàng là tiểu hồ ly, không coi nàng là yêu tinh, vẫn trước sau như một đối xử tốt với nàng.

“Làm sao vậy? Ngươi có tâm sự gì sao?” hắn cúi đầu vừa hay nhìn thấy tiểu nữ oa trong lòng bộ dáng bất an, ngón tay lướt qua cái mũi nhỏ vểnh cao của nàng.

“Khi nào chúng ta mới có thể đến quân doanh của phụ thân?” Miệng cười méo mó như sắp khóc.

“Oa oa muốn tách khỏi ta sao?” hắn cười hỏi, con ngươi đen chớp lóe lên ảm đạm rồi biến mất không người nhìn thấy.

“không phải, Ngân gia chỉ là… Chỉ là muốn phụ thân thôi… hu hu… Ngân gia chưa từng cùng phụ thân tách ra lâu như vậy… Hu hu…” Nàng khóc trong ngực hắn, như mộtđứa nhỏ chưa dứt sữa không thể tách rời phụ thân.

Nam tử mặt ngọc đau lòng một trận không lý do, tay vỗ bả vai nhỏ đang run run, thở dài một hơi, giọng nói ôn nhu dỗ dành: “không khóc, không khóc, ngày mai là có thể thấy phụ thân, có được không?”

Tử Lạc Vũ hít hít cái mũi, thanh âm nghẹn ngào, hốc mắt hồng hồng nghiêng đầu hỏi: “Ngày mai thật sự có thể thấy phụ thân sao?”

“Ừm, ta đáp ứng ngươi, ngày mai ngươi mau chóng có thể nhìn thấy phụ thân, có được hay không?” hắn lau nước mặt trên mặt nàng, nhìn nàng nói.

“Được,” Mỗ tiểu nữ oa gật đầu, khuôn mặt không cười không khóc chôn trước ngựchắn, tại nơi nam tử mặt ngọc nhìn không thấy, nàng nhếch miệng cười gian.

Dọc đường đi theo phía sau bọn họ, bạn nhỏ Nguyệt Sắc hai ngày nay mệt sắp chết, nam tử mặt ngọc cướp đi tiểu chủ tử của hắn có phải là con người không đây? Tốc độ đánh xe ngựa cũng quá nhanh, hắn liều mạng điên cuồng, cũng không thể vượt qua.

Đuổi theo, đuổi theo, bạn nhỏ Nguyệt Sắc mới phát hiện, phương hướng nam nhân mặt ngọc mang theo tiểu chủ tử đi có vẻ như là nơi Vương gia chinh chiến, chẳng lẽ người nọ là bạn không phải địch? Lập tức, Nguyệt Sắc lắc đầu, làm sao có thể chứ? Nam nhân cướp đi tiểu quận chúa làm sao có thể là bạn? hắn là một người xấu.

Ngày thứ ba, trước giờ ngọ, xe ngựa bọn họ đã dừng bên ngoài một nơi treo quân kỳ “Đông Phong”, Tử Lạc Vũ bị hắn ôm vào trong ngực, phóng tầm mắt nhìn, mơ hồ có thể thấy doanh địa nơi xa, còn có tiếng vó ngựa thấp thoáng cùng quân nhân chờ xuất phát bắt đầu khởi động.

Đây là muốn khai chiến sao? Tử Lạc Vũ nhớ lại, như chứng thật lời nàng nói, từ phương xa truyền đến âm thanh khí phách tuyên dương quen thuộc.

“Đất man di, bản tướng quân chỉ cần 5000 kị binh, tam quân tướng sĩ nghe lệnh: Lần này chinh chiến, theo ta tấn công bắt tù binh, chiếm lại Tắc Vân, dẹp Tây Nhung, rạng danh Đông Phong quốc hùng mạnh.”

Đại tướng quân vừa dứt lời, liền truyền đến thanh âm rung động chỉnh tề.

“Chiếm lại Tắc Vân, dẹp Tây Nhung, rạng danh Đông Phong quốc hùng mạnh.”

Tiếng kêu hô liền mấy tiếng, các tướng sĩ oai phong hùng dũng khí phách hiên ngang theo Đại tướng quân rời khỏi doanh trại.

Tử Lạc Vũ nghiêng đầu, đắc ý dương dương hỏi nam nhân ôm nàng: “Phụ thân ta uy phong không?”

Nam tử mặt ngọc thu hồi tầm mắt phương xa, con ngươi đen tán thưởng khôn che giấu, nam nhân như vậy làm sao có thể không uy phong? một câu của hắn, có thể khiến tướng sĩ nhiệt huyết sôi trào, vì hắn đầu rơi máu chảy, nam nhân như vậy mới là vương giả chân chính, Đông Phong quốc có Tiêu Diệc Nhiên một ngày, liền có thể bảo vệ cơ nghiệp Đông Phong quốc một ngày.

“Cực kỳ uy phong.” hắn gật đầu nói.

Mỗ tiểu nữ oa cười càng sung sướng, vùng vẫy muốn từ trong lòng hắn nhảy xuống.

“Bất quá, nếu ngươi bị tướng sĩ Tắc Vân chộp được, phụ thân ngươi cũng không uy phong nổi, ta thấy oa oa vẫn nên hồi phủ đi!” hắn mỉm cười nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn phẫn nộ.

“Ta đi, ngươi cứ như vậy khinh thường ta à? Ta mới không trở thành gánh nặng cho phụ thân, nói không chừng ta còn có thể bày mưu tính kế giúp phụ thân chinh phục đất man di đấy.” Nàng hướng hắn gạt tay, hung dữ nói.

hắn chống cằm nhỏ của nàng rồi nhìn trái nhìn phải, sau cùng thoải mái nở nụ cười: “Ngươi á? Ha ha, hay là thôi đi!”

Tử Lạc Vũ vừa nghe lời này, khí nóng bốc thẳng lên đầu, quá khinh thường người, tốt xấu ta cũng là người hiện đại đã xem qua binh pháp Tôn tử, nếu Tiêu Diệc Nhiên vừa lúc gặp vấn đề khó, nàng nói không chính xác còn có thể giúp được hắn, dù khônggiúp được, cũng không cần khinh người như vậy?

Đẩy bàn tay hắn ra, mỗ tiểu nữ oa nhảy xuống, bỗng nhiên, đầu có chút hôn mê, chuông báo động vang lớn trong đầu, chết tiệt, sắp biến thành tiểu hồ ly rồi.

“Ta đi quân doanh của phụ thân, tôn tôn, ngươi đưa Lưu Ly về Tiêu vương phủ.” nóixong, nàng cũng không chờ hắn đáp lời, thần tốc chạy.

Nam tử mặt ngọc tựa hồ cảm giác Tử Lạc Vũ có chút không thích hợp, hắn đang định đuổi theo, đã bị Lưu Ly túm chặt.

“Buông ra.” Sắc mặt hắn lạnh xuống.

“Tiểu quận chúa kêu ngươi đưa ta trở về, cho nên ngươi nhất định phải đưa ta trở về.” Ánh mắt Lưu Ly có bảy phần tương tự Tử Lạc Vũ, vô tội nhìn nam tử ngọc diện, nét mặt này, rất giống Tử Lạc Vũ.

Nam tử mặt ngọc vốn định dùng một chưởng đánh Lưu Ly, nhưng nhìn thấy đôi mắt này liền động lòng trắc ẩn, cánh tay vung lên, rút ra từ trong tay nàng.

Trong lúc khẽ lôi kéo, Tử Lạc Vũ cũng mất tung tích, nam tử mặt ngọc chau mày, cúi đầu nhìn Lưu Ly, ánh mắt thâm trầm, dọc đường đi nàng ta không can thiệp chuyện của hắn cùng oa oa, nàng ta sợ hắn là không thể nghi ngờ, bây giờ vì sao lại đánh bạo tới bám chặt hắn? Hay là nói, trên người oa oa có bí mật gì?

đang lúc hắn muốn hỏi, một con ngựa màu rám nắng phi tới, trên thân ngựa là Nguyệt Sắc.

Nguyệt Sắc vừa nhìn thấy nam nhân mặt ngọc cùng Lưu Ly, hắn xuống ngựa vội vã hỏi: “Tiểu chủ tử đâu?”

Lưu Ly trả lời ngay: “đã đi quân doanh Vương gia.”

Nguyệt Sắc nóng nảy, này chết dở? Vương gia nhìn thấy tiểu chủ tử đến quân doanh,không lột da hắn mới là lạ? Vừa thấy nam nhân mặt ngọc, trong nháy mắt hắn trở nên phẫn nộ, nam nhân chết tiệt này, vì sự trong sạch của tiểu chủ tử hắn muốn giết chếthắn ta báo thù.

không đợi hắn rút kiếm, một cỗ hàn khí phóng tới hướng Nguyệt Sắc, hắn khẩn trương nâng tay tiếp được, đây chính là Phá Băng kiếm của Vương gia.

“Bản tôn không có thời gian cùng các ngươi làm trò.” nói xong, bóng dáng nam tử mặt ngọc lướt đi, biến mất trước mắt Nguyệt Sắc.

Khinh công thật nhanh, sắc mặt Nguyệt Sắc có chút khó coi, hắn đã xem như võ lâm cao thủ, trước mặt nam tử mặt ngọc kia, hắn tựa hồ kém một mảng lớn.

Tử Lạc Vũ liều mạng chạy, tay nhỏ gắt gao nắm chặt, không cho mình té xỉu, đầu càng choáng váng lợi hại, ánh mắt không tiêu cự bắt đầu hoa mắt, mơ hồ phía trước trắng xóa một mảnh, nàng lập tức phanh chân lại, cũng không quản nhiều như vậy, ôm lấymột gốc cây, bò lên.

Có lẽ chính mình gượng chống đã đến chỗ cực hạn, sau khi nàng leo lên, liền lâm vào hôn mê sâu, cũng không rất nhanh tỉnh lại giống lần trước.

Trăng treo đầu ngọn cây, côn trùng, ếch kêu vang, mỗ tiểu hồ ly từ từ mở mắt, từ trong quần áo chui ra.

Mắt nhìn chung quanh, nó mới phát hiện mình đã ghé trên một cây đại thụ, phía dưới mà chạc cây, là mặt hồ rọi sáng, bóng trăng khuyết hắt trên mặt hồ, u tĩnh mà thần bí.

Nó leo lên đỉnh cây, hướng quân doanh mỹ nam vương gia nhìn lại, chỉ thấy nơi đó ánh lửa sáng trưng, mẹ khiếp! Đánh giặc nhanh như vậy liền trở lại rồi hả? Giờ ngọ bọn họ mới đi, chẳng lẽ ban ngày đánh, buổi tối nghỉ ngơi?

Bất quá như vậy cũng được, nó vừa lúc có thể đi tìm Tiêu Diệc Nhiên, thời gian thậtdài không gặp hắn, thật đúng là nhớ hắn, nhếch miệng cười, mỗ tiểu hồ ly chuẩn bị trèo xuống.

Đúng lúc này, nó chợt thấy một bóng đen đi tới nới này, mỗ tiểu hồ ly lập tức nằm sấptrên tàng cây, bất động thanh sắc, nó phải đợi người nọ rời khỏi, lại đi tìm mỹ nam vương gia. 

Khi bóng đen kia càng đến gần, mỗ tiểu hồ ly càng nhìn càng quen thuộc.

Ta lau! Nguyên lai là mỹ nam vương gia, bộ dáng hắn toàn thân quân trang rất tuấn tú, bất quá, trễ như vậy hắn tới nơi này làm gì? Chẳng lẽ là cùng người khác yêuđương vụng trộm? Mỗ tiểu hồ ly trong lòng có chút không thoải mái, nó nằm úp sấp bất động, lẳng lặng nhìn, liền xem có phải chờ một lúc nữa là có nữ nhân nào đó chạy đến hay không.

Lúc này lông nhung trên mặt và cổ hồ ly đè nén, tựa như muốn bắt gian trượng phu cùng tiểu tam yêu đương vụng trộm.

Nhìn thấy Tiêu Diệc Nhiên chậm rãi cởi chiến bào, mỗ tiểu hồ ly hừ lạnh trong lòng, hừ! Là thích sạch sẽ hay tắm rửa rồi vụng trộm?

Trong bóng tối, ánh mắt nó không chớp nhìn hắn cởi từng y phục trên người, phần lưng bóng loáng như ngọc, tóc đen rối tung thả phía sau lưng, giống như bức họa khỏa thân trần cực đẹp, ánh mắt mỗ tiểu hồ ly nhìn thẳng, thấy hắn bắt đầu cởi quần, mỗ tiểu hồ ly liếm nước miếng bên miệng, oa a…! Phúc được thấy tới rồi! Rình coi thủy chung không có kết quả, không nghĩ tới, đêm nay hắn đưa tới cửa cho nó xem, ha ha….

Phù phù! Mỹ nam mạnh mẽ bơi vào trong nước, tạo nên một vòng nước đẹp choáng váng.

Có lầm không? không cởi quần đùi bên trong sao? Tắm như vậy không thoải mái! Nhanh cởi đi!

Nha, không tin ngươi lên bờ mà mặc tiếp quần đùi ẩm ướt, ta không tin chuyện khôngbình thường này.

Sau khi Tiêu Diệc Nhiên ở trong nước bơi một vòng, phá nước mà ra, tựa vào một tảng đá sạch sẽ, phần lớn thân thể ngâm trong hồ, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt trong veo mà lạnh lùng của hắn, giống như một tầng sáng trong vầng sáng, con ngươi đen tựa hồ sâu như ngàn năm tuyết đọng, liếc mắt một cái liền khiến người ta cảm giác lạnh băng, tuy hắn cực đẹp nhưng lại ít đi một phần nhu hòa khi cùng nàng ở chung, vừa thấy, đã biết là bộ dáng muốn sống thì đừng lại gần.

Mỗ tiểu hồ ly ngây ngất nở nụ cười, nguyên lai là hắn tới tắm rửa, không phải lén lút gặp người, con ngươi hồ ly tối đen chuyển động, hướng xương quai xanh xinh đẹp củahắn nhìn xuống, màu da tuyết trắng như bạch ngọc, tựa hồ vô cùng mịn màng, đắm chìm dưới ánh trăng, giống như phủ một tầng tiên sương mơ hồ, khiến người ta cảm giác một loại mỹ cảm không chân thực.

Nhìn xuống chút nữa, mỗ tiểu hồ ly nhất thời phun máu mũi, hai quả nhỏ đỏ hồng xinh đẹp kia thật dụ hồ mà!

một giọt máu mũi nhỏ nhánh cây, mỗ tiểu hồ ly thầm kêu không ổn, đã tới không kịp…

“Người nào?” Con ngươi Tiêu Diệc Nhiên phát lạnh, cột nước cuồn cuộn nổi lên trong tay bay vút tới tiểu hồ ly trên cây.

Tử Lạc Vũ trong lòng khẩn trương, mắt thấy cột nước hướng nàng đánh tới, nàng khom lưng nhảy lên, né tránh rồi nhảy vào trong hồ.

Tiêu Diệc Nhiên nhìn vật nhỏ lông trắng từ trên cây nhảy xuống, sát khí trong mắt tản mất một chút.

Sau khi vật nhỏ kia rơi vào trong nước, vẫn chưa bơi lên, hắn suy đoán đại khái động vật này chỉ không biết bơi, kỳ quái là, nếu không bơi thì tại sao không thấy nó vùng vẫy?

đang lúc hắn hết sức nghĩ không ra, bụng bị cái gì đó chà nhẹ, đợi hắn cúi đầu nhìn lại, một tiểu sắc hồ ly bốn móng đã ôm thân hắn, đầu lộ ra mặt nước, nhe răng cười với hắn.

Thân thể Tiêu Diệc Nhiên run lên, nó làm sao có thể tới nơi này? Vừa rồi, thiếu chút nữa hắn giết nó.

Mỗ tiểu hồ ly thừa dịp Tiêu Diệc Nhiên thất thần, thân nhỏ nổi lên mặt nước, đầu cọtrên bộ ngực trần, đôi má lông mềm như nhung xoa trên hai quả nhỏ đỏ hồng trước ngực hắn, trêu chọc Tiêu Diệc Nhiên toàn thân run rẩy.

Có béo bở, móng vuốt của nó cũng không nhàn rỗi, lần mò trên người hắn, bò như rùanhỏ, đuôi lông nhung khoát hoạt loạng choạng.

Xúc cảm khác thường khiến hắn hô hấp nhanh hơn, rung động quen thuộc như thủy triều mênh mông kích thích thân thể hắn, đôi con ngươi đen hắc sắc trở nên sâu thẳm.

Bỗng nhiên, ngực hắn trở nên ẩm ướt, một trái cây mẫn cảm nào đấy bị tiểu hồ ly ngậm trong miệng, thân thể Tiêu Diệc Nhiên thiếu chút nữa ngã trong nước.

hắn một tay ôm tiểu hồ ly, ánh mắt chứa dục hỏa đen tối không rõ nhìn miệng nhọn hoắt của hồ ly.

Bốn móng của Tử Lạc Vũ quơ trên không, thời điểm nàng đối diện mỹ nam vương gia, bị ánh lửa nóng cháy trong mắt hắn hù sợ, tình huống gì đây?

đang lúc nàng có chút hốt hoảng, khuôn mặt tuấn tú phóng đại bỗng nhiên áp trênmặt nàng, môi mỹ nam vương gia dán lên miệng hồ ly của nàng, nàng có thể cảm nhận được tiếng hít thở nặng nề hắn đang cố gắng áp chế.

Tựa hồ cảm thấy có gì đó thay đổi, đầu nó giật giật, ý đồ muốn chạy trốn.

“Đừng nhúc nhích, Vũ nhi.” hắn khàn khàn nói, toàn thân nóng đến lợi hại, bị nàng đốt lửa nóng cháy lan ra đồng cỏ, mà nàng lại một thân thú này, Tiêu Diệc Nhiên trong lòng cười khổ.

Tử Lạc Vũ nghe được tiếng hắn khàn khàn, cũng thật sự không dám động, nghĩ lại mà sợ! hắn sẽ không làm gì với thân hồ ly nó đấy chứ?

Môi mỏng của hắn nhẹ nhàng hôn bên môi nó, nụ hôn nhỏ vụn như lông chim phiêu linh, ôn nhu khiến người tâm động, đại khái là ánh trăng quá ấm, nụ hôn quá say mê hoặc hồ, đầu lưỡi nó vươn ra, va chạm môi mỏng của hắn.

Tiêu Diệc Nhiên thân thể căng cứng, nửa ngày không nhúc nhích, cũng không hôn nàng, tiểu hồ ly kìm nén không được, nó muốn một nụ hôn nồng nhiệt đúng tiêu chuẩn, đầu lưỡi khẽ chuyển, đem môi mỏng của hắn nếm mấy lần.

Hương vị ngọt ngào đặc hữu trên người nàng, kích động trong lòng hắn gợn sóng mộtvòng lại một vòng, con ngươi đen càng lúc càng thâm trầm, môi mỏng cũng có dấu hiệu mở ra.

không được, hắn làm sao có thể làm như thế? Nàng bây giờ chỉ là đứa trẻ, trong mắthiện lên bối rối cùng chật vật, không do dự đặt hồ ly bên mặt, hắn mới cảm nhậnkhông khí chẳng phải nóng cháy.

Tử Lạc Vũ vặn vẹo thân thể, từ trên tay hắn trượt xuống, phù phù một tiếng nhảy vào trong nước.

Vẻ mặt Tiêu Diệc Nhiên khẩn trương, khi tay đang lao theo tiểu hồ ly, nó đã vặn vẹo cái đuôi thần tốc bơi hướng ven hồ.

Làm một tiểu hồ ly thông minh, nhất định phải chuyển biến tốt liền thu tay, hôm nay béo bở quá nhiều, còn tiếp tục kéo dài, khả năng là “gặp chuyện không may” rồi, nó cũng không hy vọng mỹ nam vương gia “gặp chuyện không may”, hay chỗ mông đít của nó “gặp chuyện không may”.

Lên bờ, thân thể tiểu hồ ly run rẩy bỏ lại nước lạnh toàn thân phía sau, ngồi chồm hổm bên hồ, chờ đợi mỗ vương gia, hôm nay nó liền nhìn hắn mặc quần áo, hô hô…

Tiêu Diệc Nhiên ở trong nước lạnh ngâm một lát, dục hỏa trong con ngươi đen tán đi, dư lưu thanh minh.

Nhìn thấy tiểu hồ ly hứng trí nhìn thân thể hắn, mang tai Tiêu Diệc Nhiên ửng hồng.

“Xèo xèo.” Mỗ tiểu hồ ly chỉ vào quần áo của hắn, ý bảo hắn nhanh đi lên.

Nhắc tới tiểu hồ ly sắc tâm, Tiêu Diệc Nhiên rõ ràng hơn bất luận kẻ nào, muốn nhìn toàn bộ thân thể bổn vương sao? Ừ hừ, bây giờ còn không phải lúc.

Thân thể hắn bơi hướng về bên này, khi hắn phá nước bơi tới, hồ nước tựa như thiên nữ tán hoa đem tiểu hồ ly cuốn vào trong hồ, lưu lại nó đá móng vuốt mắng Tiêu Diệc Nhiên đê tiện, đầu lông lá xù xì thoát khỏi mặt nước.

Má nó! Y phục mặc nhanh như vậy?

“Còn chưa lên sao?” Tiêu Diệc Nhiên đối tiểu hồ ly nói.

Bà cô nó! Tức chết ta, không thèm đi lên, mỗ tiểu hồ ly bơi trên mặt nước, ngửa đầu hai mắt nhìn sao chằng chịt trên trời đêm.

“Xem ra, ngươi là muốn phụ thân ôm ấp ngươi.” hắn dưới chân khẽ điểm, bóng dáng bay lên xẹt qua mặt nước, dễ dàng đem tiểu hồ ly ôm vào trong lòng.

Tiểu hồ ly toàn thân ướt đẫm, bộ lông trơn dính, bàn tay to xuôi qua trên bộ lông, từng giọt nước chảy xuống hổ.

Trải qua một lần xuôi tay, bộ lông nó dần dần khô thoáng, bước đi vào quân doanh, trở lại lều trại, hắn cầm một vải bông sạch, lại giúp nó lau khô nước còn đọng trênlông.

Tử Lạc Vũ thoải mái hưởng thụ, mặc kệ ban ngày ngủ bao nhiêu, trời vừa tối nàng đặc biệt dễ dàng mệt rã rời, mí mắt bắt đầu đánh nhau, nàng cho rằng mỹ nam vương gia sau khi đem nàng lau khô sẽ đặt nàng trên giường đi ngủ, lại không nghĩ rằng, mỹ nam vương gia đặt nàng trên một án kỷ nhỏ, mỹ nam vương gia đây là chuẩn bị để tiểu hồ ly ngủ án kỷ sao?

Bỏ đi chiến bào đổi cẩm bào, Tiêu Diệc Nhiên nghiêm mặt đi đến trước mặt tiểu hồ ly,nói: “Vì sao chạy tới đây?”

Tiểu hồ ly rụt cổ, bà cô nó! Nguyên lai là tính sổ sau…

“nói.” một chữ lạnh lùng, dọa Tử Lạc Vũ thiếu chút nữa bật lên, đào tẩu.

“Xèo xèo.” Nhớ ngươi, nó ủy khuất chảy hai giọt nước mắt, mỹ nam vương gia đối với nó cho tới bây giờ không hung dữ như vậy.

Tiêu Diệc Nhiên nhìn tiểu hồ ly lệ quang lấp lánh, tâm băng lãnh cũng nhu hạ vài phần, hắn làm sao không nhớ nàng chứ? Nhưng không thể để nàng không để ý nguy hiểm tìm đến hắn.

“Bổn vương lúc gần đi đã cảnh cáo, ngươi coi như gió thoảng bên tai rồi hả?” Nghĩ đến đoạn đường vạn nhất thụ thương, trong con ngươi đen của hắn không thể không đầy tức giận.

Tiểu hồ ly lắc đầu, không có, tuyệt đối không có.

“Người còn nói không?” Chết tiệt, thật sự không có biện pháp giữ tiểu hồ ly này, loại cảm giác không thể nắm nàng trong tay, thật sự là không tốt chết tiệt.

Mỗ tiểu hồ ly tiếp tục lắc đầu, tuyệt đối không nghe vào nửa câu nói…

Tiêu Diệc Nhiên nhịn không ném nó ra ngoài, hoặc là kích thích đánh một trận, làm vài lần hít sâu, tim đập mạnh vì phẫn nộ mới bị hắn áp chế xuống.

Tử Lạc Vũ vừa thấy vẻ mặt mỹ nam vương gia không tốt, tiểu tâm can hơi sợ nhanh chân chuẩn bị.

Vốn không định đánh nó, Tiêu Diệc Nhiên vừa thấy tiểu hồ ly muốn tách khỏi hắn tựa như thoáng qua chạy ra ngoài, tức giận vừa áp xuống lại vì nó chạy trốn mà bốc lên.

Tử Lạc Vũ chạy khỏi lều trại bắt đầu trốn đông trốn tây, binh sĩ gác đêm nhìn thấy tiểu hồ ly trốn tới trốn lui, đều hiếm lạ mở to hai mắt, vốn định đi bắt tiểu hồ ly hiến cho đại tướng quân vương, đã bị không khí lạnh đánh úp lại dọa sợ.

“Đại tướng quân vương.” Binh lĩnh dẫn theo lá gan cùng Tiêu Diệc Nhiên toàn thân lãnh ý chào hỏi.

“Ừ” Tiêu Diệc Nhiên lạnh lùng lên tiếng, đi nhanh tiến lên, bắt được tiểu hồ ly đangkhông biết nên chạy đi đâu.

Bọn lính nhìn tiểu hồ ly bị đại tướng quân vương nâng niu trong tay, cảm giác có chút bất khả tư nghị, đại tướng quân vương cho tới bây giờ chỉ biết giết động vật, khi nàosẽ ôm động vật? Này không giống với tác phong của đại tướng quân vương a?

“Còn dám rời khỏi bổn vương, cắt ngang chân của ngươi,” một vương gia nào đấy nộ hỏa công tâm, bắt đầu hù dọa tiểu hồ ly, ngoan độc nói.

Mỗ tiểu hồ ly ủy khuất vặn vẹo thân thể, thế nhưng bàn tay hắn quá chặt, nó cơ hồkhông thể nhúc nhích.

Bọn lính kinh hãi thiếu chút nữa cằm rơi trên mặt đất, tiểu hồ ly này nguyên lai là tiểu sủng đại tướng quân vương nâng niu trong tay a? May mà năm tướng quân đã đem chuyện này truyền tới các huynh đệ, làm cho bọn họ rời xa hồ ly, không cần giết hồ, vạn nhất có một ngày không có mắt, giết lầm tiểu sủng của đại tướng quân vương, bọn họ dù có mười cái đầu cũng không đủ chặt, lúc ấy bọn hắn còn chưa tin, hiện tại ánh mắt thấy được, sự thật không thể không tin.

Tử Lạc Vũ lại bị Tiêu Diệc Nhiên ôm chặt đi về lều trại, hắn bắt nó án tại trong lòng, bắt nó mở lòng bàn chân trước, bàn tay to lập tức đánh xuống.

“Về sau còn muốn trốn bổn vương hay không?”

Má nó! thật sự đánh ta sao? Mỗ tiểu hồ ly ghi sổ, mạnh gật đầu, chân mọc trên thân ta, cứ chạy đấy.

Tiêu Diệc Nhiên đánh mấy cái vào tâm móng của nó, tiếp tục hỏi: “Còn dám chạy trốn khỏi bổn vương hay không?”

Tâm móng mỗ tiểu hồ ly lần này thật sự ăn đau, nó chớp đôi mắt mờ mịt, tiếp tục gật đầu.

“Ngươi thật sự tính toán trốn khỏi bổn vương?” Mấy bàn tay tiếp xuống, đối với nó tựa hồ không có tác dụng gì. Tiêu Diệc Nhiên bi thương, thật không biết nên làm sao với nàng?