“Thánh chỉ đến” một giọng nói trầm bỗng vang lên.

Dựa vào những lễ tiết học được từ TV, tôi quỳ xuống trên mặt đất.

Mặc dù, tôi không thích như vậy nhưng là vì không muốn làm cho sự việc thêm phiền toái và có thể sớm ngày cao bay xa chạy, nên tôi mới ép mình quỳ gối nơi đây.

Người đến truyền chỉ là Quế công công, vừa nhìn thấy tôi, ông ta liền hoảng sợ: “Nương nương, người sao có thể tự ý thay bỏ hỷ phục?”

“Không thay, chẳng lẽ muốn ta mệt chết sao, lão khờ…” đương nhiên đây chỉ là oán giận trong lòng

“Phụng thiên thừa vận…” tôi cũng không có tâm tình cẩn thận nghe, khẳng định không sai khác gì so với trên TV, chỉ là……

Cái gì? Thôi kệ, cũng tốt, xem ra Hoàng thượng thật là không thích tôi …

“Sắc phong nữ nhi của đại tướng quân Lãnh Phong, Lãnh Tâm Nguyệt là Băng phi, Loan Phượng cung đổi tên thành Lãnh Thu cung…”

Tên đó nói cái gì là … bởi vì tôi họ Lãnh, nên mới ban thưởng tên Băng phi

Người sáng suốt ai chẳng biết, Hoàng thượng thật ra có ý muốn đem tôi đá vào lãnh cung, nên mới cho tôi một cái danh hiệu như vậy, cái gì mà lãnh khốc, lạnh lùng… Có thể từ một cái tên mà tôi đã hình dung ra trong đầu tâm ý sâu xa của tên đó, vậy mà lại không có ai khen ngợi tôi chút nào …

Cũng tốt, nếu như vậy tôi cũng không bị rước lấy phiền phức từ chuyện hậu cung tranh sủng, dù phải ở tại nơi lạnh lẽo này thì có sao đâu, đây cũng là điều mà tôi mong muốn.

Bạn bè của tôi trước đây đều nói tôi kỳ quái. Khi vui thích náo nhiệt thì chỉ cần có cơ hội sẽ bất chấp tất cả để đi quậy phá, hoàn toàn không có điểm gì giống thục nữ. Nhưng là lúc yên tĩnh thì tôi có thể đem tất cả bỏ ngoài thân, tịnh tâm tuyệt đối. Lúc không thể nói lý thì liền khóc lóc, mười người hợp lại so ra vẫn còn kém. Nếu nói nhẫn nại, tôi có thể đem tất cả hoàn toàn không lưu tâm kiên định đến cùng ……. Thật không nhớ nổi còn bộ dạng nào nữa hay không …

Trong người tôi thật sự không biết là sự dung hợp của bao nhiêu tính cách …..

“Tiểu thư, Hoàng thượng sao có thể, làm sao có thể ….” Lan nhi vừa khóc vừa nói “Tiểu thư, người đừng làm nô tì sợ, tiểu thư…”

Tất cả dùng ánh mắt khó tin chăm chú nhìn vẻ mặt bình tĩnh khi tiếp thánh chỉ của tôi “ Tạ ơn hoàng ân” có lẽ không ai có thể lý giải tại sao tôi có thể bình tĩnh như vậy …

“Ta không có việc gì. Lan nhi, như vậy không phải rất tốt sao ” tôi an ủi nàng

Đúng vậy, việc này đối với tôi mà nói không là gì cả, thật sự không có gì xảy ra.

Mặt kệ tất cả sau lưng, tôi đến nằm xuống giường nghĩ ngơi trong ánh mắt khó tin của mọi người. Tâm trạng đắc ý từ từ thiếp đi, bắt đầu giấc mộng đẹp nào …..

………………..

“Tiểu thư, nô tì hầu hạ người rửa mặt” sáng sớm hôm sau, tôi bị đánh thức khỏi mộng đẹp …

“Tham kiến Băng phi nương nương” bốn cung nữ, bốn thái giám quỳ gối trên mặt đất tung hô.

“Đứng lên, mau đứng lên” vừa nói tôi vừa vội đến bên nâng họ lên, nhưng rồi họ lại nhất nhất quỳ xuống

“Nương nương, nô tỳ, nô tài không dám”

Tôi sợ nhất là nhìn người khác quỳ xuống như vậy, có lẽ là do chịu sự giáo dục khác nhau nên tư tưởng của chúng tôi không giống nhau.

Tôi không còn biện pháp nào, đành phải …”Nghe lời ta đứng dậy hết đi, nếu không đừng trách ta không khách khí “

Nghe tôi uy hiếp họ mới chịu đứng dậy

“Sau này cũng không cho phép quỳ xuống trước mặt ta, ta không thích, có nghe thấy không “

“Nhưng mà nương nương…”

“Nương nương nói sao, các ngươi cứ như vậy mà làm…” nhìn sắc mặt biến xanh của tôi Lan nhi nói

Mặc dù mới theo tôi hai ngày, nhưng bây giờ nàng cũng có chút hiểu rõ tôi, cũng không có chút gì hoài nghi chỉ đơn giản nhìn tôi thật lâu rồi nói “Tiểu thư, ngừơi thay đổi thật nhiều…”

Tôi chỉ biết im lặng cười nhẹ …….

…………………

Nhìn vào gương đồng tôi dùng khăn che đi gương mặt của chính mình, trong thấy bộ dạng này, tên đó nhất định có thể để tôi bình an ra đí…

“Nương nương, có cần gì xin sai bảo?” một cung nữ áo xanh tiến vào bẩm báo

Mặc dù Hoàng thượng phong tôi là Băng phi, nhưng thật ra cũng không có hoàn toàn đem tôi đá vào lãnh cung. Vẫn phái mấy cung nữ cùng thái giám đến hầu hạ tôi, đồng thời cho tôi đãi ngộ cũng không khác so với các tần phi khác bao nhiêu. Duy nhất là tên đó không có sủng ái tôi, nhưng đối với tôi mà nói việc này hoàn toàn không quan trọng …