"Nàng biết không? Từ sau khi nàng rời đi ta mới biết được cuộc sống vô vị tới cỡ nào, ta mới hiểu được, hóa ra ta thực sự không thể sống thiếu nàng, vì nàng, ta cam tâm vứt bỏ mọi thứ, bởi vì trong lòng ta những thứ đó, đều không thể sánh được với nàng a!"

"Nhưng...."

"Đừng nhưng gì cả, ta chỉ cần một câu nói của nàng, trong lòng nàng có còn ta không?"

Mặc dù cảm động, thế nhưng, sao tôi có thể trở thành tội nhân thiên cổ đây "Không có!"

"Thực sự không có?" Trên mặt hắn nhìn không ra chút mất hứng nào, cũng nhìn không ra chút tức giận nào, tôi không biết hắn rốt cuộc đương suy nghĩ gì đây.

"Không có!" Đừng quá sức, tôi sợ rằng mình sẽ bán đứng chính mình.

"Được, nếu không có, vậy nàng hãy theo Trẫm hồi cung!"

"Hoàng thượng?" Tôi lộ rõ vẻ sửng sốt, không hiểu tại sao hắn lại nói như vậy.

"Nàng đã nói, nếu nàng không yêu ta, thì nàng có thể ở lại trong cung, bây giờ nàng nói trong lòng nàng không có ta, vậy nàng có thể theo ta hồi cung rồi!"

"Không, ta sẽ không hồi cung, xin Hoàng thượng hãy quên ta đi!" Hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, hiểu rõ dụng ý của hắn, tôi lạnh lùng đáp.

"Vậy ý của Nguyệt nhi chính là trong lòng nàng còn có ta? Cho nên mới không dám theo ta hồi cung?" Trên mặt Hoàng thượng lộ ra vẻ tươi cười khiến tôi có phần chán nản, không biết nên đối mặt như thế nào, chỉ mới ba ngày, sao tôi có thể chui vào lồng của hắn được.

"Được rồi, Nguyệt nhi, ta không tranh luận cùng nàng nữa, trong khoảng thời gian này ta sẽ ở lại đây chờ câu trả lời của nàng, nếu nàng bằng lòng theo ta hồi cung, vậy thì hậu cung của ta chỉ có duy nhất mình nàng mà thôi, còn nếu nàng nghĩ tới cuộc sống bình thường, thì ta cùng nàng ẩn cư, có điều, ta muốn nói với nàng rằng, nàng sẽ chỉ là của ta, cũng chỉ có thể là của ta!" Trong ngữ khí tràn đầy sự bá đạo cũng như chiếm hữu, lời nói như vậy của hắn chưa từng thấy qua, tôi biết hắn đã hạ quyết tâm rồi, thế nhưng, tôi nên lựa chọn như thế nào đây....

Hắn cất bước rời đi, tôi thẫn thờ ngồi bên cạnh bàn, đầu óc toàn nghĩ đến lời nói của hắn, đã quên hắn, sao có thể, nhưng, tôi đã từng có thể trải qua loại cuộc sống mà không có hắn. Song giờ đây, tôi nên đối mặt như thế nào, tôi tin hắn sẽ làm được, nhưng, nếu thực sự để hắn phế bỏ hậu cung này quả là việc đại sự, lại còn liên lụy ít nhiều tới... Và nếu, hắn thực sự theo tôi ẩn cư, vậy sau hôm nay sẽ.... Tôi mong muốn cuộc sống bình dị, mà nếu như phải trả giá bằng cả thiên hạ, liệu tôi có loại can đảm này sao? Liệu tôi không thấy thẹn với lương tâm sao?

"Hoàng tẩu, hoàng tẩu..... hoàng tẩu!"

"Yên nhi, sao vậy?" Tôi vội ngẩng đầu lên, đã thấy Yên nhi ló đầu ra trước mặt tôi, từ lúc thân phận thật của tôi bị vạch trần, lại một lần nữa nàng đổi giọng gọi tôi là hoàng tẩu, mặc cho tôi nói thế nào cũng không sửa.

"Không có gì, hoàng tẩu muội đã gọi tỷ vài tiếng rồi, tỷ đều không có chút phản ứng, đang suy nghĩ gì vậy?" Vẻ mặt Yên nhi rất hiếu kỳ và ngây thơ, đôi khi tôi ao ước được giống như nàng như vậy, không bị gò bó.

"Không có việc gì! Yên nhi tới đây phải chăng có chuyện gì a?" Tôi cười hỏi.

"Không có, chỉ là đã lâu rồi chưa đi đại trạch viện [nhà có sân lớn], định hỏi hoàng tẩu có muốn cùng đi xem thử hay không! Muội có phần nhớ những tiểu nha đầu ở đó!"

Đúng vậy, lâu rồi chưa đi, trong khoảng thời gian qua tôi vẫn ở trong tiểu viện này, cũng chưa từng gặp một ai, ngay cả với đám Tuyên Dương cũng khá lâu rồi chưa gặp, cũng không biết bọn họ giờ thế nào rồi, buồn bực lâu như vậy, đi ra ngoài một chút cũng tốt "Được, tỷ đi, khi nào khởi hành hãy báo cho tỷ!"

"Thật tốt quá, vậy muội..." Vẻ mặt Yên nhi phấn khởi, dáng vẻ muốn nói xong lại thôi, khiến tôi có chút hoài nghi, phải chăng nàng đương bày trò quỷ gì, nhưng tôi chưa kịp hỏi, thì đã bỏ chạy nhanh ra ngoài. Tuy thành hôn rồi, vậy mà chẳng có điểm nào giống cả, song cũng may mà Huyền Như (phu quân của Yên nhi, con trai Kiêu Kỵ hầu) yêu thích tính cách hồn nhiên của nàng.