"Xin nương nương cứ giao phó". Từ lúc ở Xuân Mãn Viên gặp tôi trở về sau này, ông ấy càng có phần coi trọng tôi hơn trước.

"Huyền đại nhân, ông phái một nghìn người theo ta tới cổng thành xoa dịu dân ở đó" Tôi quét mắt qua người đứng sau "Nhớ, bảo bọn họ đổi trang phục dân thường, thời gian đúng bằng một nén hương sẽ gặp nhau ở cổng thành! Ông cùng ta đi một chuyến!"

Thấy ông ấy nghi ngờ, nhưng vẫn cứ phân phó cho binh sĩ, tôi bèn quay người "Dương, người cứ xuất phát trước đi, ở đây có ta và Huyền đại nhân, người mau đi đi"

"Cũng được!" Biết thời gian gấp gáp, Dương cũng không dám chậm trễ thêm, quay sang Huyền Vũ Sơn chắp tay "Huyền đại nhân, nương nương xin giao cho ông! Ta đi trước"

"Vương gia yên tâm, vi thần nhất định sẽ chú ý tới nương nương"

"Được rồi, ở bên ngoài đừng có gọi nương nương, nương nương, cứ xưng hô ta là tiểu thư đi, Dương, mau đi thôi, càng nhanh càng tốt!"

"Ta đi trước, tẩu tẩu bảo trọng" Trong nháy mắt, bóng Dương đã mất dạng.

"Huyền đại nhân, ta ở đây có mấy việc muốn nói với ông, kinh thành bây giờ xem như giao cho ông.." Tôi không để cho ông ấy có lấy một chút thời gian kháng nghị, càng khôg để cho ông ấy có thời gian mở lời, bèn thì thầm phân phó. Xung quanh, Lục Ý và mấy người nữa xếp thành vòng tròn, cố ý khiến cho ngườ ta nghe không rõ chúng tôi đang nói gì. Thời gian bây giờ gấp gáp, có thể tranh thủ được phút nào hay phút đấy, tôi đã không kịp đến Xuân Mãn Viên rồi vậy chỉ có thể nhờ cậy ở ông ấy, tôi tin rằng ông ấy sẽ thành tâm giúp Hoàng thượng.

"Nương nương, người thật sự muốn làm như thế?" Huyền Vũ Sơn nghe xong kế hoạch của tôi, khuôn mặt lộ ra lo lắng. "Nhưng mà, sức khỏe của nương nương..."

Tôi sao lại không hiểu ý ông ấy chứ, tôi bây giờ, đã mang thai được mấy tháng rồi, vốn dĩ không được để cơ thể phải mệt mỏi như này, nhưng.....

"Huyền đại nhân, quốc sự quan trọng hơn, càng huống hồ...." Tôi thở dài một tiếng "Sinh mệnh ta vốn dĩ cũng khoông còn kéo dài được bao lâu nữa, có thể trước lúc chết giúp cho Hoàng thượng một việc cũng tốt, chỉ là, đại nhân tuyệt đối đừng cho Hoàng thượng biết, nếu không...."

Thấy tôi nghiêm túc và kèm theo ánh mắt khẩn cầu như vậy, Huyền Vũ Sơn trịnh trọng gật đầu "Nương nương yên tâm, vi thần nhất định sẽ bảo vệ kinh thành thật tốt!"

Không lâu sau, chúng tôi đã đến chỗ bác Vương, tôi để bọn họ đứng bên ngoài chờ rồi vào trong phân phó một chút, rồi lại cùng bọn họ đến cổng thành.

Lúc chờ tôi đến chỗ hẹn, một ngàn binh sĩ đã đứng một bên, sẵn sàng chờ lệnh. Thấy Huyền Sơn Vũ đến, một người vội vàng bước lên, nhìn tôi đứng cạnh ông ấy, lộ rõ vẻ nghi ngờ.

"Vị này là Lãnh phi nương nương, các ngươi hãy làm theo lệnh của nương nương!" Huyền Vũ Sơn cất giọng, khiến hắn ngạc nhiên.

"Bị chức tham kiến nương nương!" Nói xong bèn quỳ xuống, tôi vội vàng đỡ hắn "Không cần đa lễ, các ngươi cứ đứng đây chờ, ta ra ngoài thành xem sao!"

Không để ý tới ánh mắt xung quanh mình, Lục Ý đỡ tôi đi tới bức tường thành. Cổng thành đóng im ỉm. Tôi nhìn thấy ngoài thành một không khí hoảng loạn và thê lương vô cùng. Một đám người khố rách áo ôm, già, trẻ, trai,gái đứng đó bất lực than vắn thở dài. Người thì đập cổng, muốn vào thành, còn người trong thành lại muốn thoát ra khỏi nơi sắp có chiến tranh này, tất cả, tất cả, đều làm lòng tôi se lại...