"Tiểu thư, người thật sự muốn đi sao?" Sáng sớm ngày hôm sau, Lan nhi hỏi như muốn níu kéo sự việc.

"Uhm" Tôi gật gật đầu, kéo tay nàng lại. Hiện nay điều làm tôi không được yên tâm chính là bọn họ, không biết Hoàng thượng tức giận có đổ lên đầu bọn họ hay không. Cho nên, tôi nhất định phải mau chóng cứu được Yên nhi, chỉ có cô bé mới có thể đảm bảo được cho bọn họ.

"Lan nhi, mấy ngày này Hoàng thượng sẽ không qua đây đâu, nàng nói cho bên ngoài biết ta ngã bệnh, không cho phép bất cứ ai bước vào phòng này, rõ chưa?" Tôi tỉ mỉ nói, không phải không muốn đưa nàng đi cùng, chỉ là tôi...."Nếu như, có ngày nào đó Hoàng thượng đến, hãy nói với Hoàng thượng, ta để một phong thư ở cửa để hắn đi lấy, biết chưa?"

"Tiểu thư!" Lan nhi bổ nhào vào lòng tôi, nước mắt rơi đầy khuôn mặt, tôi nhẹ nhàng an ủi "Lan nhi đừng khóc, đừng để người khác phát hiện ra, ta đi rồi, Lan nhi phải chăm sóc tốt cho bản thân mình a!"

Không nỡ rời xa, nhưng, tôi còn cách nào khác. Hắn không còn tin tưởng, việc Yên nhi mất tích, sự chờ đợi của Dương, tôi đành....

"Uhm, tiểu thư, người nhất định phải cẩn thận, nhất định phải bảo trọng a!"

"Lục Ý, tiểu thư xin giao cho nàng, nàng nhất định phải chăm sóc tốt tiểu thư, đừng để tiểu thư bị thương!" Lan nhi khẩn cầu.

"Lan nhi, yên tâm đi, ta sẽ dùng hết sức mình để bảo vệ cho nương nương!" Lục Ý mặt đầy kiên định, làm tôi vô cùng xúc động.

"Được rồi, Lan nhi, chúng ta phải đi rồi, nếu muộn nữa sẽ bị người ta phát hiện!" Dù không nỡ, nhưng tôi vẫn phải chọn thôi.

Đem theo Lục Ý, len lén rời Lãnh Thu Cung, nhịn không được quay đầu nhìn lại lần nữa. Từ nay trở đi, tôi phải rời xa nơi này, nghĩ lại, nơi này đã lưu lại trong tôi biết bao vui buồn, đau khổ những ngày cùng với hắn, nhưng mà....

"Nương nương không sao chứ?" Quan sát thấy sắc thái của tôi, Lục Ý nhẹ nhàng đỡ lấy tôi hỏi.

"Ta không sao, chúng ta đi thôi!" Tôi lau đi nước mắt ở khóe mắt, cũng không ngoảnh đầu lại lần nữa.

Cho đến khi ra đến cửa lớn, thị vệ với tay tóm tôi lại "Là ai, xuất cung làm gì?"

"To gan, lẽ nào ngay cả Lãnh phi nương nương cũng không nhận ra?" Lục Ý tức giận.

Thị vệ sững lại, cơ hồ đang nghĩ tới việc gì, nghi ngờ nhìn tôi, nhưng thấy tôi vô cùng điềm tĩnh, mới quay sang tôi chắp tay vái "Tiểu Đích đáng tội chết, mong nương nương tha cho, chỉ là, Hoàng thượng có phân phó, xuất cung phải có cung bài!". Thị vệ trẻ kia đột nhiên hiểu ra điều gì, biết được Lãnh phi là người Hoàng thượng sủng ái nhất, không được đắc tội, nhưng hắn lại không dám tự ý để tôi đi...

"Cái này là được rồi chứ?" Tôi lấy ra kim bài Hoàng thượng ban tặng tôi lần trước, đó là lần sau khi tôi xảy thai. Hoàng thượng vì muốn bảo vệ tôi nên đã tặng cho tôi. Chưa hề phải dùng đến nó, không ngờ lần này lại có việc dùng tới.

"Vâng, tham kiến nương nương. Nương nương, xin mời!" Tên thị vệ đó vội vàng quỳ xuống, mặt đầy sợ hãi, sau đó mở cửa nhường đường cho tôi.

"Cái này ngươi cầm lấy, chờ khi nào Hoàng thượng đến thì đưa cho người. Nếu như Hoàng thượng không đến, ngươi cất giữ cho bản cung. Nếu để ta phát hiện ra ngươi không chấp hành, bản cung sẽ...." Tôi không nói hết lời, nhưng mặt lại rất nghiêm khắc nhằm làm cho hắn thêm phần sợ hãi.

Nhìn thấy hắn cẩn thận đón nhận vật từ trong tay tôi "Nương nương xin hãy yên tâm, Tiểu Đích nhất định sẽ làm theo lời nương nương nói!"

"Được, chỉ cần ngươi làm tốt, bản cung đảm bảo cuộc sống sau này của ngươi nhất định sẽ không có vấn đề gì!"

"Tạ ơn nương nương!"

"Được rồi, Lục Ý, chúng ta đi thôi"

"Nương nương, người vì sao lại để hắn...." Không chờ Lục Ý hỏi xong, tôi đã mở lời rồi "Nàng muốn biết vì sao ta lại muốn Hoàng thượng phải đi lấy đúng không?" Lục Ý gật đầu. Tôi tiếp tục nói "Đây chỉ là một chút ích kỉ của ta, ta muốn biết, trong tim Hoàng thượng có chút nào dành cho ta không?" Tôi đau khổ cười, lắc lắc đầu, tôi không phải muốn bỏ đi, nhưng, Hoàng cung này không thể thuộc về tôi, không thể...

"Còn nữa, Lục Ý, sau này đừng gọi ta nương nương, nhớ gọi là tiểu thư!"