"Mong Hoàng thượng tha tội, là do thần thiếp không quản tốt Hậu cung rồi!" Phượng Dương nói xong liền lập tức quỳ xuống "Thần thiếp không dám nói!"

"Nói, trẫm miễn tội cho nàng!"

"Trong cung đồn rằng, đồn rằng....Đứa bé mà Lãnh phi muội muội mang thai là... là....là của Tuyên Dương vương gia..."

"Cái gì?!" Hoàng thượng tức giận hét lên, không ngờ rằng trong cung lại có loại đồn đại này, vậy mà....

"Hoàng thượng, là thần thiếp có tội, thần thiếp không quản tốt Hậu cung, Hoàng thượng, xin hãy tin Lãnh phi muội muội, nàng nhất định không làm việc gì có lỗi với Hoàng thượng cả, Lãnh phi muội muội luôn làm vì mọi người, khiến bọn tỷ muội thần thiếp rất khâm phục!" Phượng Dương kinh sợ, nhận hết tội lỗi về mình, lại mở lời cầu xin cho Lãnh phi, đó là điều mà Hoàng thượng không hề nghĩ đến, nếu như là trước đây, e rằng nàng ta sẽ rất hận đi...

Nhưng mà việc này, không, trẫm tin tưởng ở Nguyệt nhi, nàng tuyệt đối không bội phản ta, tuyệt đối không có chuyện đó.

"Được rồi, Phượng Dương mau đứng lên đi!" Hoàng thượng vươn người đỡ nàng dậy. "Nàng cứ nghỉ ngơi đi!" nói xong bèn đi luôn, bởi vì hắn muốn tới chỗ Lãnh phi, muốn nghe trực tiếp từ nàng một cách cụ thể, hắn không thể....

"Hoàng thượng, tối nay người không ở lại đây sao? Hoàng thượng đã lâu rồi không tới Phượng cung, có phải Phượng Dương đã làm sai việc gì không?" Điệu bộ yểu điệu, kết hợp với lời nói vừa rồi làm cho Hoàng thượng sững người một chút. Gần đây đều ở lại Lãnh Thu cung...cũng được, ngày mai sẽ đi hỏi sau.

"Được, tối nay trẫm sẽ ở lại cùng với nàng!"

"Tạ ơn Hoàng thượng, Hoàng thượng người thật tốt!" Phượng Dương mặt tươi cười, đã sớm nhào vào lòng hắn rồi...

Ngày hôm sau, vốn dĩ là một ngày đẹp trời, đột nhiên mây vần vũ kéo đến, sấm vang rền trời. Trong lòng Phượng Dương mừng thầm, có thể tìm cách để Hoàng thượng lưu lại đây thêm...

Nhìn sang người nằm bên cạnh, âm thầm tiếp đãi hắn chu đáo hắn chỉ là vì lời chấp thuận của phụ thân. Tối hôm qua, trong những lời Hoàng thượng nói càng lộ rõ nếu như Thừa tướng không làm phản, nhất định ngôi vị Hoàng hậu sẽ về ta. Bởi vì, đối thủ lớn nhất của bản thân là Lãnh phi, mà hiện nay Lãnh phi đang bị dính vào những tin đồn đại, e rằng không còn đối địch được nữa đi, cho dù Lãnh phi không bị chịu phạt đi chăng nữa, thì cũng không còn tư cách cạnh tranh với ta rồi.

Bỗng một tiếng sét vang trời, lẫn trong đó là những tiếng cười, làm đứt quãng tâm ý nàng. Phượng Dương nén tức giận, lúc này rồi còn có ai không có mắt mà mò tới làm loạn. Nàng không hề biết rằng ông trời vừa ban cho nàng thêm một niềm vui khác.

"Hoàng quý phi tỷ tỷ, muội muội đến thăm tỷ đây"

"Quý phi tỷ tỷ, tỷ có biết không, bọn muội vừa đi qua Lãnh Thu Cung, vậy mà nhìn thấy ai chứ, thật không ngờ, Lãnh phi vậy mà....."

"Các người nhìn thấy ai?" Một câu hỏi lạnh lùng thốt ra, làm cho người vừa cười vừa bước vào Phượng Cung kinh ngạc, vội vàng quỳ xuống " Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng!"

"Nói, các người vừa tới Lãnh Thu Cung nhìn thấy ai?"

"Bẩm Hoàng thượng, thần thiếp vừa đi qua Lãnh Thu cung, nhìn thấy.......nhìn thấy....Tuyên Dương vương gia đang cùng với Lãnh phi muội muội..." Giọng nói run run khiến trong lòng Hoàng thượng sững sờ, bọn họ......

Không còn để ý đến gì nữa, vội vàng đứng lên rời đi.

Phượng Dương vốn dĩ vẫn còn chút tức giận, nhưng khi nghe xong lời bọn họ nói, lại nhìn thấy Vân nhi âm thầm cười, đã hiểu ra tất cả, lập tức chuyển từ tức giận sang cười haha.

Còn Hoàng thượng, vừa tới Lãnh Thu cung, phát hiện thấy Hoàng thái hậu và Thái hậu cũng đến, không cho phép bất cứ ai nhắc đến mình, đứng nấp sau một bên, nhìn tất cả các sự việc xảy ra trong Lãnh Thu cung. Không ngờ rằng Tuyên Dương cũng nấp lại, chờ lúc Hoàng thái hậu và Thái hậu rời đi, lần nữa lẻn vào Lãnh Thu cung, còn nhìn thấy hắn và Lãnh phi thân mật. Càng hận hơn nữa chính là câu cuối cùng của Lãnh phi "Ta tìm Dương cùng đi"

Lúc làm tổn thương nàng, bản thân cũng rất đau, nhưng nộ khí lúc đó cũng làm ta không thể khống chế được bản thân. Thật sự không tin tưởng nàng sao, không phải, nếu đưa nàng vào Lãnh cung, mấy nàng kia sẽ không tìm đến làm phiền nàng. Ta tin rằng, nhất định sẽ có ngày chân tướng sự việc được rõ ràng, nhưng, nếu sự thật đúng là thế này, vậy ta nên làm sao...