Mấy thái giám cùng cung nữ không kìm được xúc động nhìn Tuệ Tâm, dập đầu cảm tạ. Sống trong cung, phàm là bậc hạ nhân, đều không tránh khỏi việc mỗi ngày phải nhìn sắc mặt của chủ mà cư xử. Nếu may mắn gặp được chủ nhân tốt, thì có thể bớt đi một mối lo, nhưng chẳng may gặp phải chủ nhân nghiêm khắc, thì cuộc sống thật vô cùng thảm. Đặc biệt là những nũ nhân của hoàng đế, hằng ngày đều tìm đủ mọi cách tranh sủng, nếu không được như ý nguyện, mọi bực tức đều trút hết lên đầu kẻ dưới, đôi khi còn hành hạ họ đến thê thảm. Vậy mà Tuệ Tâm lại đối xử với họ tử tế như vậy, thật sự khiến họ thấy cảm kích.

“Chủ tử, đa tạ chủ tử. Sau này, bọn chúng nô tài xin hết lòng hầu hạ người, chết cũng không hối.” Vẫn là Yên Chi lên tiếng trước.

“Vậy thì tốt, cuộc sống trong cung sau này của ta, phải nhờ vào các ngươi nhiều rồi.” Tuệ Tâm đi tới đỡ tất cả đứng dậy, dịu dàng mỉm cười.

Yên Chi lanh lợi, nhanh nhảu. Mạc Danh thì Tuệ Tâm đã biết từ trước nên tin cẩn để họ trở thành thuộc hạ thân tín của mình. Sống trong hoàng cung, trước hết tốt nhất vẫn là nên tìm một người đáng tin cậy và trung thành ở bên.

Lúc này, tại tẩm cung của thái hậu, Cố Duệ vẫn đang ngồi kể cho Hứa Hằng cùng thái hậu nghe về khoảng thời gian hắn ở biên cương chiến đấu cùng đám ngoại bang, kể hăng tới nỗi nước miếng văng vèo vèo. Thái hậu ngồi nghe, nụ cười dịu dàng trên môi chẳng lúc nào thấy ngừng. Hứa Hằng thì vẫn một bộ mặt lãnh đạm, bình thản đứng nghe, nhưng bàn chân đã lùi về sau mấy bước.

Từ ngoài cửa, một cung nữ già dẫn theo một tiểu oa nhi xinh xắn tiến vào. Cô bé mặc một bộ y phục màu hồng phấn, ở eo thắt một dải lụa voan mềm mại làm thắt lưng, kết thành một bông hoa mẫu đơn lớn lệch sang một bên eo. Bông hoa gắn với hai dải dây kim tuyến, có treo hai chiếc lục lạc nhỏ, mỗi lần cô bé bước đi lại tạo lên tiếng chuông đinh đang rất vui tai.

“Tham kiến thái hậu, tham kiến hoàng thượng, tham kiến vương gia.” Tiểu oa nhi vụng về hướng tới từng người để hành lễ.

Phương Ngọc thái hậu nhìn thấy nàng thì nụ cười lại càng thêm sâu, dịu dàng đưa tay lên vẫy.

“Ngọc nhi, mau lại đây với ai gia.”

Bảo Ngọc vén váy, rụt rè đi tới bên thái hậu. Nàng giương cặp mắt to tròn non nớt của mình, lén lút liếc nhìn hai nam nhân cao lớn đứng bên cạnh người.

“Ngọc nhi ngoan, đã quen với cuộc sống ở trong cung chưa?” Thái hậu dịu dàng vuốt ve mái tóc của nàng, kéo nàng vào lòng, âu yếm ôm lấy nàng.

Nàng bẽn lẽn gật đầu, đôi mắt vẫn chứa đựng sự e dè.

“Chủ tử rất hiền lành, ngoan ngoãn, tiếp thu cũng rất tốt, học quy tắc trong cung rất nhanh, đến tuần sau có thể kịp tham gia lễ sắc phong rồi ạ.”

Vị cung nữ già cười khen ngợi Bảo Ngọc khiến cho nàng thẹn thùng bật cười.

“Mẫu hậu, đây là…” Cố Duệ mới từ biên cương trở về, hoàn toàn không biết tới sự xuất hiện của tiểu oa nhi lạ mặt này.

“Trong cung đang gấp rút chuẩn bị, tuần sau sẽ làm lễ sắc phong chính thức cho con bé. Cố Duệ, chúng ta sắp có thêm một tiểu muội muội.” Hứa Hằng trả lời.

“Vậy là…”

“Con bé là con nuôi của ai gia.” Phương Ngọc thái hậu trìu mến nhìn Bảo Ngọc “Cha mẹ của con bé đều đã qua đời, chỉ có hai huynh muội sống nương tựa vào nhau, nên ta đã đưa con bé về cung. Các con cũng biết rằng ta vẫn luôn mong có một nữ nhi mà.”

Phương Ngọc thái hậu sinh được cho tiên đế hai nam hài, cũng là hai bảo bối bà cưng chiều nhất. Một người ngồi lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn, văn thao võ lược. Một người làm Bình Nam vương gia, võ nghệ phi phàm, nhưng đầu óc hơi đơn giản, lại phải thường xuyên đi biên ải dẹp loạn, khiến cho bà cảm thấy lo lắng khôn nguôi. Lâu nay, bà vẫn luôn ao ước có một nữ nhi, trắng trẻo phấn nộn, xinh xắn đáng yêu, vì vậy khi nhìn thấy Bảo Ngọc, bà đã cảm thấy vô cùng thích mắt, liền muốn nhận làm con nuôi.

Cố Duệ tỏ vẻ vô cùng hào hứng, nhào tới ôm chầm lấy Bảo Ngọc, nhấc bổng nàng lên cao, khiến cho nàng sợ hãi kêu lên.

“Ha ha, vậy là ta đã có một tiểu muội. Ngọc nhi, ta chính là huynh thứ của muội, tên là Cố Duệ. Sau này, muội chính là muội muội trân quý của ta, ai dám bắt nạt muội, cứ nói với huynh, huynh nhất định sẽ xử lí kẻ đó.”

“Duệ, mau buông muội ấy xuống.” Hứa Hằng nhíu mày, tỏ vẻ không hài lòng. Đợi cho Cố Duệ buông Bảo Ngọc xuống rồi liền sai cung nữ già kia đưa nàng trở về cung. Sau đó lễ độ nói với thái hậu. “Con đã ra chiếu chỉ rồi, bảy ngày nữa sẽ làm lễ sắc phong thật linh đình. Xin mẫu hậu yên tâm.”

“Được, được, mọi chuyện ai gia giao lại hết cho con. Còn chuyện kia…con cũng nên lưu ý một chút.”

“Nhi thần rõ rồi.”

Nói xong, không đợi Cố Duệ phản ứng, Hứa Hằng đã xách cổ áo hắn, liền lôi cổ hắn ra ngoài. Lần nào cũng vậy, cứ mỗi lần trở về hoàng cung là lại tới Ngọc Lộ cung làm phiền mẫu hậu, còn không sợ mẫu hậu bị phiền chết?

Sáng sớm, khi nắng mai còn nhợt nhạt vương trên phiến lá, Yên Chi đã bê một thau nước vào phòng Tuệ Tâm, đặt lên bàn. Nàng còn cẩn thận kiểm tra lại độ ấm của nước, giặt khăn thật sạch sẽ rồi mới gọi Tuệ Tâm dậy. Khi Tuệ Tâm còn đang mơ mơ màng màng bị Yên Chi kéo đến ngồi trước bàn trang điểm, chiếc khăn ấm áp ẩm ướt đã chạm vào mặt nàng, làm nàng rùng cả mình. Đợi tới khi nàng đã vệ sinh cá nhân xong, cũng đã tỉnh ngủ, nha hoàn Y Vân liền mang tới một xấp giấy, vẽ hình y phục.

“Chủ tử, bên Ti chế phòng vừa đưa tới những mẫu y phục này. Người hãy chọn để mấy ngày tới đến tham dự lễ sắc phong của Bảo Ngọc công chúa.”

Tuệ Tâm nhớ ra khi nãy hỏi chuyện Mạc Danh, hắn đã nói cho nàng biết Bảo Ngọc đã được Phương Ngọc thái hậu nhận làm con nuôi, bảy ngày sau sẽ làm lễ sắc phong, bố cáo với bàn dân thiên hạ. Muội muội một bước vụt hóa phượng hoàng, trở thành công chúa tôn quý, đại huynh thì lại phải làm thị vệ cho nàng, cũng thật ủy khuất cho hắn quá rồi. Tuệ Tâm đón lấy xấp giấy, lật xem một lượt. Đều là những bộ trang phục sang trọng, quý phái, mọi họa tiết hoa văn đều được thêu tay vô cùng tỉ mỉ, tinh xảo. Tuy nhiên, đối với nàng lại quá rườm rà, vướng víu.

Thời đại này, ngay cả việc ăn mặc cũng phải có quy tắc. Màu trắng chỉ được vận trong đám tang, ngày thường không ai mặc vì người ta cho rằng màu trắng là màu của tang tóc, biểu hiện cho sự may mắn. Màu đỏ chỉ sử dụng khi trong nhà có hỷ sự như lễ thành hôn, lễ mừng thọ, mừng đầy tháng, vv… Màu sắc, chất vải của y phục cũng phải được dựa theo thân phận. Người trong hoàng thất muốn mặc y phục màu gì cũng được, nhưng thường là màu vàng, màu đồng hoặc màu có ánh kim. Màu vàng sáng chỉ dành riêng cho hoàng đế, hoàng hậu và hoàng thái hậu. Qúy phi, vương gia và các cung tần khác chỉ được mặc màu vàng tối, màu đồng và các màu tương tự. Chất liệu thường là gấm và lụa tơ tằm cao cấp. Các quan từ nhất phẩm đến tam phẩm thường vận quan phục màu tím đậm, các quan có phẩm cấp thấp hơn thì thường mặc đồ có màu xanh dương đậm. Ngoài ra y phục thường ngày cũng có thể mặc tùy ý, nhưng không được phép mặc màu vàng. Những gia đình thường dân, giàu có quyền quý hay nghèo hèn cũng vậy, nhưng không được mặc đồ màu tím, màu xanh dương đậm hoặc màu vàng. Chất liệu vải và màu sắc cũng tùy thuộc vào gia cảnh của người mặc. Ví như những gia đình nghèo sẽ thường xuyên mặc trang phục màu nâu hoặc những màu tối, vì vải màu sáng thường đắt tiền hơn, do phải dùng đến màu nhuộm. Còn vải nâu được nhuộm bằng củ nâu nên giá thành rất rẻ.

Tuệ Tâm suy nghĩ một chút, chọn một bộ y phục màu đồng thêu mẫu đơn vàng, cổ áo và tay áo viền đỏ, đai lưng màu đỏ thắt dây chuông màu vàng. Quanh đai lưng có gắn chuỗi hạt châu trắng kết thành hình đóa hoa rủ xuống. Cùng với một đôi giày thêu hoa mẫu đơn đồng bộ.

Y Vân đón lấy, liền đem tới Ti chế phòng. Yên Chi giúp Tuệ Tâm búi tóc, tạo những lọn tóc nhỏ búi lệch sang một bên, cố định lại bằng trâm hoa mai. Lại giúp nàng thay một bộ y phục màu hồng phấn ngọt ngào bằng tơ lụa, tay áo rộng rãi mềm mại rủ xuống, đuôi váy bảy lớp xòe rộng, trông nàng như một tinh linh hoa đào đang nở rộ khoe sắc.

“Chủ tử, nghe nói bệ hạ đêm qua đã nghỉ lại tại chỗ của Quách mỹ nhân.”

“Vậy sao?” Tuệ Tâm hờ hững trả lời.

“Chủ tử, người không có chút lo lắng gì sao?” Yên Chi tỏ vẻ không hài lòng, bất mãn thay cho nàng.

“Quách mỹ nhân vốn dĩ là người xinh đẹp nhất trong số những tú nữ tiến cung, bệ hạ có sủng ái nàng cũng là chuyện bình thường. Ngươi nhìn xem, ta chính là kẻ kém sắc nhất trong tất cả, dẫu không phải là Quách mỹ nhân, thì người nghĩ sẽ đến lượt ta sao?” Tuệ Tâm bật cười.

“Nhưng mà…”

“Được rồi, chẳng lẽ ta không được bệ hạ sủng ái, thì các ngươi cũng không cần tới một chủ tử như ta phải không?” Tuệ Tâm giả bộ lườm Yên Chi, khiến nàng ta lúng túng, vội phân bua.

“Chủ tử, sao người lại nói như vậy chứ. Nô tì cũng là một lòng nghĩ cho người mà thôi. Người nghĩ xem, thân phận của người và nàng ta không khác biệt gì, ân oán giữa hai người ai ai cũng biết, khỏi cần nghĩ cũng biết nàng ta sẽ gây khó dễ cho người cho xem. Người tuy không có chí tiến thủ, nhưng cũng không nên quá an phận như vậy chứ?”

“Là phúc thì không phải họa, là họa thì muốn tránh cũng không được. Em cũng đừng quá lo lắng, nàng ta có muốn gây khó dễ cho ta cũng không thể làm quá đáng, cũng chẳng thể lấy mạng ta. Vậy thì cần gì phải quá bận tâm? An phận thủ thường như vậy không phải cũng rất tốt sao? Không nói nhiều nữa, ta phải mau đi vấn an thái hậu, nếu trễ giờ sẽ bị quở mắng đấy.” Tuệ Tâm đứng dậy, nhanh nhẹn ra ngoài. Yên Chi không còn cách nào khác, đành phải lẽo đẽo theo sau. Có một chủ tử như Tuệ Tâm, thật là không dễ, nhưng sống trong hậu cung mà lại quá hiền lành, thiện lương như vậy, có hẳn là điều tốt hay không? Hy vọng rằng chủ tử của nàng, sẽ được trời xanh phù hộ, luôn được an ổn, gặp dữ hóa lành, đại cát đại lợi.

Khi Tuệ Tâm tới Ngọc Lộ cung thì những tú nữ khác cũng đã đến gần đủ, ai nấy xiêm y xúng xính, muôn sắc muôn màu, đang nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Tuệ Tâm đi tới giữa đại điện, cúi mình hành lễ với thái hậu.

“Thần thiếp tham kiến thái hậu.”

“Miễn lễ.”

Phương Ngọc thái hậu mỉm cười, nhẹ nhàng phất tay. Tuệ Tâm đứng dậy, lui sang một bên đứng cùng những mỹ nhân khác. Mỗi buổi sáng, các cung tần trong hậu cung đều phải đến vấn an người có địa vị cao nhất hậu cung là Phương Ngọc thái hậu. Sau này, khi hoàng đế lập phi, sẽ phân ra làm bốn cung. Bốn phi tử tại vị, mỗi người cai quản một cung, mỗi cung cai quản một số cung tần khác, từ chức vị tài nhân cho tới đáp ứng, thường tại, tần vị, mỗi buổi sáng đều phải tới vấn an chủ tử của cung mình. Sau khi các chủ tử thuộc cấp phi tiếp nhận vấn an, thì sẽ phải đi vấn an người ở cấp cao hơn là quý phi, chính nhị phẩm, hai người tại vị. Tiếp đó, quý phi sẽ phải tới vấn an hoàng quý phi, chính nhất phẩm, đứng đầu các phi tần, một người tại vị. Hoàng quý phi lại tiếp tục tới vấn an hoàng hậu, và cuối cùng hoàng hậu sẽ tới vấn an thái hậu. Vì lúc này, tất cả tú nữ đều mới vừa vào cung, cấp bậc ngang nhau, chưa có người ở cấp cao hơn, nên lẽ đương nhiên là tất cả bọn họ đều phải tới vấn an Phương Ngọc thái hậu. Bình thường nếu không có chuyện gì, chỉ cần vấn an, chào hỏi nhau vài câu, là sẽ được cho về. Nếu không cũng chỉ là nán lại nói chuyện dăm ba câu cho đỡ buồn. Cung tần trong hậu cung, không có nhiệm vụ gì khác là hầu hạ hoàng thượng và sinh con nối dõi, vì vậy hằng ngày đều rất rảnh rỗi, không có việc gì làm. Riêng việc vấn an thôi cũng đã mất cả buổi.

Lúc này, Quách Liễu mới tới, vẻ mặt e thẹn pha lẫn chút kiêu ngạo, lại tỏ vẻ như có phần mệt mỏi, như sợ người khác không biết đêm qua mình đã trải qua chuyện tốt gì. Khi đi ngang qua Tuệ Tâm, nàng ta liếc nhìn nàng, khóe miệng khẽ nhấc lên đầy chế giễu. Nhưng Tuệ Tâm lại chẳng thèm để tâm đến khiến cho nàng ta có chút tức tối. Nhưng sau khi nhìn ánh mắt ghen ghét xen lẫn ngưỡng mộ của những người khác, nàng ta lại cảm thấy đắc ý, không giấu nổi miệng cười.

“Thần thiếp tham kiến thái hậu.”

“Miễn lễ, miễn lễ. Ai gia nghe nói đêm qua hoàng thượng đã sủng hạnh Quách mỹ nhân?” Phương Ngọc thái hậu cười vui vẻ, phất tay miễn lễ, vẻ mặt dường như rất hài lòng.

Quách Liễu không giấu nổi sự tự hào cùng kiêu ngạo, bẽn lẽn gật đầu.

“Dạ, đúng là có chuyện đó.”

“Tốt lắm, tốt lắm.” Phương Ngọc thái hậu gật gật đầu. “Sớm sinh cho ai gia một tiểu hài tử, nam hài hay nữ hài đều được, đều được cả. Sáng nay đã có chiếu chỉ phong vị rồi chứ?”

“Dạ thưa, sớm nay đã đưa đến, thần thiếp đã lĩnh chỉ rồi ạ. Phong tới thường tại vị.”

Các mỹ nhân khác đều không nén nổi vẻ sửng sốt, mỹ nhân sau khi được hoàng đế sủng hạnh thì sẽ được tăng một cấp bậc, nhưng liền một lúc tăng hai cấp như Quách Liễu thì thật khó có thể tin nổi. Dù Quách Liễu đích xác là người xinh đẹp nhất, nhưng có nhất thiết phải thể hiện sự thiên vị rõ ràng đến như vậy hay không?

Tuệ Tâm vốn dĩ không để tâm đến chuyện này, nên không mấy ngạc nhiên. Phương Ngọc thái hậu thì vẫn bình thản như vậy, nét mặt tươi cười không đổi. Quách Liễu thì vênh vang thấy rõ, lại càng cảm thấy bản thân vượt xa Tuệ Tâm. Vốn dĩ chức vụ tài nhân thấp hơn so với chức vụ mỹ nhân một bậc, nay Quách Liễu lại được tăng hai cấp bậc, vậy là đã đứng trên nàng tới ba cấp, khó tránh khỏi kiêu ngạo.

Tuệ Tâm cùng những người khác ở lại chuyện trò cùng thái hậu, nhưng vì chuyện Quách Liễu được sủng ái, sau một đêm tăng hai cấp bậc nên khiến cho những người khác không thoải mái, nói cười cũng gượng gạo. Chỉ một lức sau, đã xin phép cáo lui hết. Tuệ Tâm không có chuyện gì để nói, cũng xin phép trở về tẩm cung, tiếp tục giấc ngủ dang dở lúc sáng sớm.