“Tiểu thư, đây là mật báo phía bên kia gửi đến “

Trong đình viện, một nha hoàn mặc váy màu trắng, trên tay cầm một con bồ câu, bộ dáng nửa quỳ nửa ngồi, cúi đầu thật thấp.

Trên ghế đá, một nữ tử nhẹ nhàng gảy đàn, xiêm y màu trắng hoạ tiết hoa tuyết liên mềm mại dịu dàng. Ngón tay trắng nõn mảnh khảnh như múa trên dây đàn. Đợi khi tiếng đàn ngừng lại, tay ngọc vươn ra đón lấy bồ câu của tì nữ. Mọi động tác của nàng đều thập phần tao nhã.

Chỉ có điều, bàn tay mềm mại cầm bức thư khẽ siết chặt, khuôn mặt xinh đẹp liền có chút sắc hồng.

Hắn lại nạp thiếp!

Nàng vung tay áo, bức thư liền thành nhiều mảnh trong không trung.

“ Người đâu! “

Sau tiếng nói thanh thoát của nàng, một nhóm hắc y nhân từ bốn phía bay tới, lập tức quỳ gối nghe phân phó…

…..

“ Mặc nhi, lần này dù gì cũng là trưởng nữ của Tể tướng, tổ chức lớn một chút, đối với chúng ta đều có lợi “

“ Vâng thưa phụ hoàng!”

Nam tử một thân áo bào đỏ rực tay ôm quyền cúi đầu trước người mặc Long bào ngồi trên điện. Phụ hoàng đã ban hôn, hắn không thể khước từ. Tể tướng cũng thật là, một lúc đem hai nữ nhi của mình gả cho vương gia, không biết hắn có ý đồ gì? Bất quá là lấy mấy hình nhân về phủ trưng bày mà thôi. Lại nói trưởng nữ của tể tướng, nhìn một chút cũng không giống khuê nữ lá ngọc cành vàng, bộ dáng gày gò yếu ớt. Phụ hoàng thật sự không lo nàng ta ốm yếu mà chết trong vương phủ của hắn sao? 

Còn thứ nữ kia, nổi tiếng tài mạo song toàn nhưng từng nghe đồn nàng có tình ý cùng đại công tử phủ tướng quân. Lần này khác nào đem hắn đối đầu với phủ tướng quân.

“ Trẫm biết lần này có chút uỷ khuất con, nhưng tể tướng nhiều năm trung thành, lại hết lòng yêu thương nữ nhi này, mối hôn sự này có thể xem như dây buộc càng thêm chắc!”

“ Nhi thần xin nghe phụ hoàng “

Quân Thiên Mặc dù không thích việc làm này cho lắm, vị trí vương phi kia hẵn vẫn muốn để trống thế nhưng lần này lại khó mà làm. 

…..

Lâm Tiểu Thất lên đường đi suốt đêm. Nàng từng nghe lão Trương nói nếu đi về phía Tây sẽ tới được kinh thành Bắc triều. Con ngựa lấy của lão Trương cũng đã kiệt sức, đành nhìn ngựa chết mà dùng khinh công đi.

Dọc đường đi nàng có hỏi thăm một vài người qua đường, khi trời vừa sáng rốt cuộc cũng tới được cổng kinh thành. Nàng cũng không biết sau khi rời khỏi Đào Hoa sơn nàng nên bắt đầu từ đâu, chỉ đành đánh liều đi vào kinh thành xem thời thế như thế nào rồi tuỳ cơ ứng biến vậy. Nàng bị Bạch lão giam lỏng trên núi bao nhiêu năm nên một chút kiến thức là đất nước này cũng không có. Thật sự hiện tại chính là lúc nàng đặt chân vào chốn giang hồ trong tiểu thuyết rồi. Đúng như một tên ngốc lần đầu đến lầu xanh.

Lâm Tiểu Thất đi qua cổng thành, đôi chân cũng có chút không bước nổi đành tìm một khách điếm ven đường nghỉ tạm. Nàng đi vội trên người hoàn toàn không đem theo hành lý, trên người chỉ có xiêm y đỏ và ít bạc vụn.

Nàng bước vào quán, nhìn ngang ngó dọc một hồi, lại để ý thấy người nọ trả tiền bằng vài đồng xu, liền đi tới bên quầy nói.

“ Lão bản, cho ta thuê một phòng. Còn nữa, đem thức ăn và nước tắm lên. Kiếm cho ta một bộ y phục như hiện tại”

Chủ quán là một lão trung niên thế nhưng nhìn nàng lại có chút ngây ngẩn, khách ăn trong quán cũng vì sự xuất hiện của nàng mà ngước mắt nhìn. 

“ Cô nương, xin mời lên phòng trên lầu, phòng thứ hai bên tay trái. Đồ sẽ chuẩn bị ngay “

Lão phục hồi tinh thần, giao ra chìa khoá phòng cho nàng, vui vẻ phân phó tiểu nhị.

Lâm Tiểu Thất hiện tại mệt đến nỗi không muốn để ý nhiều, nghe lời lão bản liền đi lên lầu.

Trước khi đồ kia chuẩn bị xong, nàng phải ngủ một giấc cho đã mắt. Một đêm không ngủ lại chạy như điên tới nơi này khiến nàng như một thật sự hoa mắt chóng mặt.

Nàng không biết, khi bóng dáng của nàng của khuất trên cầu thang, dưới lầu một mảnh bàn tán.

“ Nữ nhân đó là ai? Sao lại đẹp đến vậy?” 

qua đường ất.

“ Đúng đó, ta chưa thấy qua mỹ nhân đẹp như vậy!” Qua đường giáp.

“ Xiêm y nàng như vậy, có khi nào là người của huyết vương không?” 

“ Ngươi bị lừa đá sao? Ra đường tuỳ tiện tìm một nữ nhân mặc xiêm y đỏ có mà xếp cả hàng “

“ Bất quá, gọi Ô Tử Kỳ tới, hắn nhìn một chút có lẽ biết “

“ Hắn ở Nam quốc, sao có thể tới “

“ Vài ngày trước đã tới Bắc triều rồi! “

………

Lâm Tiểu Thất tỉnh lại là vào buổi trưa, trên người có chút mồ hôi khó chịu. Vừa đúng lúc tiểu nhị cho người đem nước tắm và đồ ăn tới. Nàng nhận y phục sau đó nhanh chóng ngâm mình trong nước ấm.

Nàng là người của thế kỷ hai mốt, dù đã tới cổ đại này nhiều năm nhưng thói quen vẫn không thể bỏ. Cho nên một ngày không được tắm rửa liền thấy cơ thể nặng nề khó chịu.

Đem y phục màu đỏ mặc vào, nàng rất hài lòng. Đám người này phục vụ rất tốt, không những y phục rất vừa vặn, áo khoác bên ngoài loại chất vải voan mỏng nàng thích. Ở cổ đại này nữ nhân rất coi trọng cách ăn mặc, nàng ở hiện đại có thể mặc áo cúp ngực, nhưng đám người cổ đại thì lại kín cổng cao tường. Bất quá nàng chỉ đành chọn loại vải mỏng một chút mặc vừa mát mẻ vừa dễ vận động.

Lâm Tiểu Thất nhìn một bàn bày toàn thức ăn ngon liền hoa cả mắt, món nào cũng mỉm cười nhìn nàng nói “ hãy ăn tôi đi “.

“ Ta đến đây!”

Nàng đói sắp chết rồi.

Đợi khi nàng đem một bàn thức ăn nhét đầy trong bụng, liền gọi tiểu nhị vừa nãy tới. Cơm no ngủ đủ khiến đầu óc nàng linh hoạt hơn rồi.

“ Tiểu nhị. Nói ta nghe một chút. Đây là nơi nào? “

Tiểu nhị kia mặt mày hớn hở khi được nàng gọi tới. Nói thừa, mỹ nhân ai mà không muốn ngắm?

“ Cô nương không biết sao? Đây là Nhất Châu, kinh thành của Bắc quốc chúng tôi “

“ Bắc quốc. Vậy hoàng đế là vị nào? “

Nàng nghe được đáp án, lại tiếp tục hỏi.

“ Ấy chết, tên tục của hoàng đế nào có thể nói ra như thế, phạm tội đó. “

Tiểu nhị có chút hốt hoảng.

“ Sợ cái gì? Ở đây chỉ có ta và ngươi. Thôi được rồi, ngươi nói nhỏ đủ ta nghe là được”

Đúng là một đám cổ hủ, hoàng đế thì cũng là người, không gọi tên thì ai biết hắn. Nàng thầm nhủ.

“ Hoàng đế là Quân Tiêu, lên ngôi vị năm hai mươi tuổi. Đến nay đã ngoài năm mươi”

Tiểu nhị nhỏ giọng bên tai nàng.

“ Ồ, thì ra là lão hoàng đế! “

Lại là một triều đại nào đó ngoài hành tinh.

“ Cô nương, xin cẩn trọng lời nói “

“ Được rồi, thanh toán tiền ăn và y phục trước. Tiền phòng ngày mai bổn cô nương trả”

Nàng gật đầu, tay chỉ đám đồ ăn trên bàn.

“ Dạ. Hết 30 mươi lượng bạc “

Tiểu nhị tươi cười nhanh chóng tính toán, vị cô nương này xem ra khá sòng phẳng. Bình thường khách đến ăn cũng phải khi rời đi mới trả tiền.

“ Ba mươi lượng? À… chỗ này của ta, ngươi xem được bao nhiêu “

Nàng đưa tay vào trong ngực, lấy một ít bạc ra đặt lên bàn.

Nàng còn không biết mệnh giá tiền ở đây như thế nào!

Tiểu nhị có chút ngơ ngác những vẫn đếm số bạc trên bàn, đếm xong liền báo “ chỗ này là 17 lượng “

Lâm Tiểu Thất há miệng kinh ngạc, nàng nghĩ chỗ bạc này đủ cho nàng ăn no ngủ say cơ đấy, mới vừa rồi không phải đám khách kia thanh toán bằng tiền xu sao? Sao của nàng lại đắt như vậy?

“ Cô nương à, y phục này là mua ở Đông gia, nổi tiếng nhất kinh thành “

Như hiểu được thắc mắc của nàng, tiểu nhị bèn giải thích.

“ Vậy sao. Ngươi làm rất tốt!”

Lâm Tiểu Thất đầu óc đầy tơ vò, đưa tay đem nốt số bạc trong người ra. Tẩu tẩu kia thế mà đưa nàng ba mươi lượng bạc. Hào phóng nha.

Nhìn bạc vào túi của tiểu nhị lòng nàng đau như cắt, nhưng vẫn làm ra bộ dáng: bà đây có tiền.

Nếu không, chỉ e đêm nay nàng sẽ bị tống ra ngoài đường. 

Lâm Tiểu Thất đau lòng chìm vào mộng đẹp. Ngủ trưa xong nàng sẽ nghĩ cách đi kiếm tiền.

Trên đời này, đúng là không có tiền thì không làm được cái lông gì chứ đừng nói đến cơm ba bữa.