Độc Nữ Y Phi: Không Lấy Vương Gia Cặn Bã!

Chương 131: Sướng khổ có nhau, không rời không bỏ.

Edit: Quan Vũ

Đêm khuya, hoàng cung.

Một bóng người mảnh khảnh màu đen thi triển khinh công, thuần thục tránh khỏi thủ vệ tuần tra trong hoàng cung, bay thẳng về phía Tây, đi tới một chỗ yên lặng trong rừng cây.

Vừa dừng lại, một bóng dáng khôi ngô thoáng ẩn hiện đã đi ra từ trong bóng tối, quỳ một gối xuống và nói: "Thuộc hạ tham kiến chủ tử."

"Ừm." Giọng nói mang vẻ lạnh lùng cao ngạo thuộc về nữ tử vang lên: "Nói đi, chuyện gì?"

Nàng ta đưa tay vòng ra sau lưng đứng xoay lưng lại, mờ nhạt dưới ánh trăng, có thể trông thấy một cái mặt nạ bằng bạc có hoa văn phức tạp che lấy gương mặt nàng ta, lộ ra một đôi mắt trong trẻo mà lạnh lùng.

"Hôm nay thuộc hạ nghe được..."

Nam tử nói xong, tường thuật lại những tin [email protected] tức mình tìm được tườm tận tỉ mỉ cho nữ tử.

Bỗng nữ tử xoay người lại nhìn xuống nam tử, hỏi: "Ngươi nói lão lừa ngốc Tu Nguyệt kia đã nói thẳng Long Dận sống ba năm mươi năm là không thành vấn đề?"

"Vâng, thuộc hạ nghe rất rõ ràng!"

Nữ tử trầm tư rất lâu, sau đó một tia sáng âm u hiện lên trong đôi mắt dưới tấm mặt nạ, khoát tay nói: "Ừm, biết rồi, ngươi đi xuống đi!"

...

Có thể là mùi đàn hương bên trong chùa khiến tâm linh con người ta rất yên bình, cho nên còn chưa đến đêm khuya, đa số trong nhóm nam nữ khách hành hương ngủ tại thiện phòng rất nồng giấc.

Chỉ ở trong nam viện, một bóng đen nhẹ tay nhẹ chân cạy mở cửa sổ ra, nhanh chóng băng qua hậu viện lao vút đi về tường trong viện ngăn cách với nữ viện, sau đó bật nhảy lên, nhẹ nhàng đáp vào phía trong bức tường ngăn cách nữ viện.

Hắn ta sải vài bước chân đến dưới cửa sổ gần tường viện, lấy một con dao găm từ trong tay áo ra cạy mở cửa sổ rồi nhảy vào.

"Nóng, nóng quá..."

Trên chiếc giường nhỏ, thân thể mảnh mai lăn lội quay cuồng sang trái lại sang phải, giọng thì mê hoặc đến nỗi có thể khiến tim người ta hòa tan ra.

"Ố hố hố, mỹ nhân, ta tới đây, chút xíu thôi là không nóng nữa rồi!" Bóng đen cất dao găm đi, hình như lo lắng sẽ kinh động đến người cách vách, ém giọng cười quỷ dị rồi lao thắng đến giường nhỏ.

Nhưng đúng ngay lúc bóng đen vừa đến giường nhỏ, thế mà nữ tử trên giường nhỏ lại xoay người ngồi dậy. Trong bóng đêm, một con dao găm lạnh như băng đã kề sát trên cổ của bóng đen thật chuẩn xác.

Lưỡi dao găm sắc bén mang cảm giác man mát lành lạnh, không cần nhìn cũng biết là bảo khí chém sắt như chém bùn! Bóng đen hoàn toàn tin tưởng chỉ cần nàng ra thêm chút sức lực, cổ của mình cũng bị chém đứt không nghi ngờ!

Bỗng bóng đen ủ rũ, hắn cố ý chờ lâu hơn nửa canh giờ mới đi qua, muốn để nàng hít nhiều bột thuốc một chút, rồi mới hưởng thụ sung sướng một phen, nếu nói không có ngoài ý muốn gì, thì tuyệt sắc mỹ nhân này sẽ trở thành phòng tiểu thiếp thứ năm mươi hai của mình, nhưng mà rõ ràng trong phòng có mùi hương bột thuốc thoang thoảng, vì sao nàng lại không hề hấn gì hết?

"Sao ngươi không trúng thuốc?" Thân thể cái bóng đen run lẩy bẩy, không thèm suy nghĩ đã đặt ra nghi vấn trong bụng mình.

"Hừ."

Nữ tử khẽ hừ một cách khinh thường, giọng nói dồn nén vang lên: "Dựa vào chút đồ đó của ngươi, vẫn không có tác dụng với bản tiểu thư!"

Tuy nói chuyện thản nhiên như thế, nhưng thật ra nàng biết rõ dược hiệu của 'Khuê Phòng Xuân' được xưng đệ nhất này trong nhóm dược cùng loại lớn tới cỡ nào, thuốc này không cần nuốt vào, không cần dính lên da, chỉ cần vung vẩy ra trong không khí thì đã có thể có tác dụng ngay.

Chắc kẻ hạ dược lo lắng nàng hoặc tỳ nữ thân cận phát hiện ra, nên cố ý hạ một lượng rất ít, khiến hương vị không quá nồng, nhưng chỉ cần ngửi mùi nửa canh giờ là bắt đầu có phản ứng! Đặc biệt đối với nữ tử không có võ công hoặc là chưa trải sự đời thì hiểu quả còn tốt hơn.

Nữ tử hỏi với giọng âm u lạnh lẽo: "Ngươi là ai? Vì sao lại muốn hại ta?"

"Quân tiểu thư tha mạng." Nam tử quỳ rầm xuống đất nói: "Ta là nhị tử dòng chính của đương nhiệm Xương Nghĩa Vương - Trần Đại Bảo, thân chất tử của Hoàng Hậu nương nương... Ta cũng không phải muốn hại ngài, chỉ là tơ tưởng đến mỹ mạo của ngài, cho nên mới có tâm tư..."

Không sai, người đang ở trong căn phòng này không ai khác chính là Quân Khởi La!

"Thùng thùng thùng." Cách vách có tiếng gõ tường vọng đến, sau đó là tiếng hỏi lo lắng của Thẩm Uyển Nguyệt: "Nhị tỷ, sao tự dưng muội nghe thấy có tiếng nam tử trong phòng của tỷ? Có chuyện gì xảy ra không?"

Sau đó thì xuyên qua cửa sổ trông thấy có đèn sáng ở cách vách.

Trong bóng đêm, Quân Khởi La hơi hơi nhíu mày, nhanh tay điểm định huyệt và huyệt câm của Trần Đại Bảo, kéo hắn nhảy ra ngoài từ cửa sổ, vừa lúc thấy Long Dận nhảy ra tường viện đi qua, không đợi y nói chuyện, Quân Khởi La nhét Trần Đại Bảo vào trong tay y, quay đầu liếc mắt nhìn cửa sổ cách vách một cái.

Thẩm Uyển Nguyệt ở ngay cách vách, nghe thấy tiếng của Trần Đại Bảo cũng có thể lắm, nhưng mà đèn trong phòng Thẩm Uyển Nguyệt đã tắt từ rất sớm, hẳn là ngủ rồi mới phải, mà giọng nói của Trần Đại Bảo cũng đâu tính là lớn được...

Sao nàng lại có thứ cảm giác Thẩm Uyển Nguyệt đang cố gắng chờ muốn bắt giết nàng nhỉ?

Không kịp nghĩ nữa, Quân Khởi La nhảy vào gian phòng, nhẹ nhàng đóng cửa sổ lại, vừa mới nằm lên giường, đã nghe thấy tiếng gõ cửa.

Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu vẫn luôn chú ý nghe động tĩnh của tiểu thư nhà mình, biết tiểu thư đã chuẩn bị tốt, Nhạc Tiêu vội vàng khoác áo lên rồi đi mở cửa, xoa xoa con mắt nhập nhèm nói: "Thẩm nhị tiểu thư đêm khuya gõ cửa không biết có chuyện gì?"

Thẩm Uyển Nguyệt đứng ở cửa, hai ả nha hoàn của nàng ta mỗi người cầm theo một cốc đèn dầu còn trẩu, trong viện cũng không đến nỗi quá tối đen.

Có thể vừa rồi tiếng kêu của Thẩm Uyển Nguyệt quá lớn, lão hầu phu nhân của chạy đến theo sau Thẩm Uyển Nguyệt, đi theo sau lưng bà còn có nhi tức và hai vị tôn tức của bà, còn có vài vị phu nhân không biết là ai, tóm lại, người ở gần phòng của Thẩm Uyển Nguyệt cũng tới đây.

Lão hầu phu nhân thấy Thẩm Uyển Nguyệt, khẽ nhíu nhíu mày thoáng qua, hỏi: "Xảy ra chuyện gì rồi?"

Thẩm Uyển Nguyệt lo lắng nói: "Bẩm lão hầu phu nhân, hình như Uyển Nguyệt vừa mới nghe thấy trong nhị tỷ có giọng nói của nam tử lạ, mong là đừng có kẻ xấu gì vào!"

...

Nàng ta nói là giọng nói nam tử lạ, mà không phải tiếng của Long Dận, lời này khó mà không khiến người ta nghĩ mấy thứ khác trong bụng.

"Thẩm nhị tiểu thư!" Lão hầu phu nhân lạnh lùng nói: "Chuyện này liên quan đến danh tiết của A La, ngươi phải ăn nói cho cẩn trọng!"

Sắc mặt Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu cũng rất khó coi, dường giọng Nhạc Sênh thoăn thoắt lại lạnh lùng: "Thẩm nhị tiểu thư, dù gì tiểu thư nhà ta cũng là người của Phàn Dương Vương phủ, sao Vũ-->leequi's dddon? ngươi có thể hãm hại người như vậy được hả? Chuyện này mà truyền ra ngoài thì tiểu thư nhà ta sống thế nào? Chẳng lẽ thanh danh tiểu thư nhà ta không tốt, ngươi làm muội muội có thể thơm mặt sao? Chẳng lẽ ngày thường ngươi gọi cái tiếng nhị tỷ thân thiết trên mồm, là làm cho người ngoài coi à?"

Thẩm Uyển Nguyệt bị Nhạc Sênh nói làm cho sửng sốt một lát, rồi sau đó mặt mày cũng sa sầm nói: "Ngươi cái thứ nha đầu quá là không có lý lẽ, ta quan tâm nhị tỷ gặp phải kẻ xấu chẳng lẽ cũng là quan tâm sai sao? Nhị tỷ không có việc gì cũng không sao, nếu như có chuyện gì, ngươi cho là danh tiết quan trọng hay là tính mạng của nhị tỷ quan trọng? Ta thấy các ngươi không có lòng tốt mới đúng! Chẳng lẽ nhận hối lộ của kẻ xấu..."

Quân Khởi La ở bên trong thật sự muốn khen cho Thẩm Uyển Nguyệt, lời càng buông thì càng nói thật là hay thật là đẹp làm sao! Tuy trước mắt nàng không rõ chuyện này có liên quan đến Thẩm Uyển Nguyệt hay không, nhưng mà nàng ta làm ầm lên thì mọi người ai cũng biết hiển nhiên là chẳng phải có ý tốt gì cho mình.

Thẩm Uyển Nguyệt không nói hết lời khiến người ta mơ hồ vô cùng, liếc mắt thâm sâu nhìn Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu, lại quay sang nói với đám người lão hầu phu nhân: "Lão hầu phu nhân, Uyển Nguyệt tự biết nặng nhẹ, nhưng mà tính mạng của tỷ tỷ thì ta cũng không thể không lo được... Bằng giọng lớn như chúng ta, hẳn là nhị tỷ đã tỉnh rồi mới phải..."

Nói xong, Thẩm Uyển Nguyệt cướp lấy đèn dầu trong tay nha đầu bên cạnh, đẩy Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu đi thẳng về phía phòng của Quân Khởi La.

"Thẩm nhị tiểu thư, ngươi khinh người quá đáng!" Nhạc Sênh tức giận hét lên, đi theo muốn bắt nàng ta lại nhưng không bắt kịp.

Lão hầu phu nhân cũng đi theo.

Tung rèm cửa lên, Thẩm Uyển Nguyệt choáng váng chốc lát, bởi vì trong phòng quá đơn giản, cho nên vừa nhìn là hiểu ngay.

Nữ tử trên giường nhỏ nằm xoay lưng về phía mọi người, trên người chỉ đắp cái chăn mỏng manh, đúng là thân hình kia, dáng người yểu điệu kia, không phải Quân Khởi La thì còn ai vào đây nữa? Vết tích lộn xộn nhưng cũng có trật tự, cũng không phải là dấu vết lôi kéo hay vừa hoan hảo xong.

Thẩm Uyển Nguyệt chưa từ bỏ ý định, tiến lên trước cúi người lật phía dưới giường xem qua một lượt.

Nếu như nói trước đó Quân Khởi La còn không dám khẳng định việc này có liên quan đến Thẩm Uyển Nguyệt hay không, thì hành động bây giờ của nàng ta cái kiểu giống như phải tìm cho ra một tên nam nhân từ trong phòng của nàng, khiến nàng không thể không tin!

Còn tưởng rằng nàng ta là một người thông minh, ai mà ngờ lại thiếu kiên nhẫn đến như vậy!

Chẳng lẽ nàng ta động tình với A Dận rồi? Người ta nói nữ tử mà đã động tình thì sẽ trở nên ngu dốt, quả là không sai!

"Tiểu thư tỉnh dậy đi!" Nhạc Sênh nổi giận đùng đùng đi lên trước, hơi lay Quân Khởi La.

"Ưm..."

Quân Khởi La mơ mơ màng màng mở to mắt, quay đầu lại trông thấy trong phòng nhiều người như thế, chợt hoảng sợ, xoay người ngồi xuống, nhìn ngó sắc trời bên ngoài thông qua cửa gỗ, hai mắt mở rất to chỉ mọi người chung quanh nói: "Xảy ra chuyện gì vậy? Sao ai ai cũng đến phòng ta thế? Mọi người không cần ngủ nữa rồi à?"

Lúc này, Long Dận cũng lách khỏi đám người rồi bước đến, chẳng thèm kiêng dè đây là phòng của nữ tử khuê các, ánh mắt chán ghét xẹt qua Thẩm Uyển Nguyệt, lúc nhìn Quân Khởi La thì ánh mắt và giọng nói cũng trở nên thật dịu dàng: "A La, xảy ra chuyện gì?"

Lúc này mái tóc đen như mực của y rũ xuống, mang một hương vị lười biếng khác lạ, nom giống như vừa mới tỉnh khỏi giấc mộng.

"Ta cũng không biết." Quân Khởi La lờ mờ chẳng biết gì lắc đầu, thật ra thì đầu cũng đầy vệt đen. Thầm nghĩ ái chà chà không chú trọng danh tiết của mình cũng được, nhưng sao lại xông vào phòng mình ngay trước mắt bao người thế? "Vừa rồi ở sau núi gặp phải nhiều chuyện như vậy, sau khi trở về ta thấy quá mệt mỏi bèn nằm ngủ, nhưng lại chưa hề nghe thấy động tĩnh gì mà ầm ĩ đến như thế, mà lại kinh động đến chỗ của tằng tổ cô."

"Thế tử gia người phải làm chủ cho tiểu thư nhà ta." Lúc này Nhạc Tiêu quỳ gối trước mặt Long Dận, hai mắt đẫm lệ mịt mù nói: "Tiểu thư vừa về từ sau núi thì cảm thấy mệt quá, nằm xuống là ngủ ngay, chúng nô tỳ dù cũng mệt mỏi nhưng cũng không dám ngủ trước chủ tử, vốn là chưa từng nghe thấy tiếng nói gì hết. Ấy thế mà Thẩm nhị tiểu thư lại nói nàng ta ở ngay cách vách nghe thấy có tiếng nam nhân lạ trong phòng tiểu thư... Còn nói... Còn nói chúng nô tỳ nhận hối lộ của kẻ xấu hại tiểu thư... Hu hu..."

Long Dận còn chưa kịp có phản ứng, đột nhiên Thẩm Uyển Nguyệt đã quỳ gối trước mặt Quân Khởi La, mặt mày toàn là hối hận: "Nhị tỷ không có việc gì thì tốt rồi. Tục ngữ nói quan tâm sẽ bị loạn, do muội muội có ý tốt nhưng lại làm chuyện không hay, vẫn xin tỷ tỷ trách phạt!"

Quân Khởi La nhìn Thẩm Uyển Nguyệt, đứng dậy bước xuống *, quần áo trên dưới màu tuyết trắng cũng không thể che giấu được dáng người vừa đầy đặn lại tinh tế của nàng. nàng bước lên hai bước, tự mình đỡ Thẩm Uyển Nguyệt đứng dậy, mặt mày cười xinh: "Thẩm nhị tiểu thư đã nói là 'có ý tốt' nhưng lại làm chuyện không hay, ta làm sao lại nỡ trách phạt ngươi được chứ? Thì giờ đã không còn sớm, Thẩm nhị tiểu thư lo mà trở về nghỉ ngơi đi."

Nhạc Sênh tức giận chỉ vào Thẩm Uyển Nguyệt nói: "Tiểu thư, nàng ta hủy hoại danh tiết của người như thế, người cứ buông tha cho nàng ta như thế sao? Người đừng sợ, lão hầu phu nhân và thế tử đều ở đây, bọn họ sẽ làm chủ cho người mà."

"Hỗn xược." Quân Khởi La nhìn Nhạc Sênh nói: "Bản tiểu thư đối xử tốt với ngươi quá phải không, ngay trước mặt các vị phu nhân là không qua không củ như thế! Thẩm nhị tiểu thư cũng chỉ là quan tâm tới an nguy của ta mới làm như thế, nào có đáng ghét như các ngươi nói?"

Lời của Quân Khởi La mang ý trách cứ, nhưng giọng điệu thì lại không có chút ý trách cứ, Nhạc Sênh cũng không thèm để ý, trừng mắt liếc nhìn Thẩm Uyển Nguyệt rồi quay đầu đi, giống như nhìn nhiều thêm một chút là cảm thấy bẩn mắt.

"Nhạc Tiêu ngươi đứng lên." Quân Khởi La lại cho Nhạc Tiêu đứng dậy, lúc này mới áy náy nói với Thẩm Uyển Nguyệt: "Thẩm nhị tiểu thư thông cảm, nha đầu của ta bị ta làm hư, ngươi đừng chấp nhặt với các nàng."

Thẩm Uyển Nguyệt lộ vẻ hơi xấu hổ cười nói: "Nhị tỷ nói như thế, chuyện đêm nay là muội muội không tốt, vẫn xin nhị tỷ lqq/uy/q/d/ôn/d đừng để trong lòng mới phải. Lão hầu phu nhân, các vị phu nhân, thật là có lỗi quá, làm phiền đến các người."

Lão phu nhân cũng không khách khí nữa: "Tuổi Thẩm nhị tiểu thư không lớn, nhưng cái lỗ tai thì lại còn không thính bằng một bà già như ta. Nghe nói Thẩm nhị tiểu thư chính là đệ tử của Dược Vương, thế sao không nhờ ông ta xem tật lỗ tai cho ngươi? Lần sau nhớ nghe cho rõ rồi hẵng la, tránh cho phải quỳ xuống cầu xin tha thứ nữa!"

Thẩm Uyển Nguyệt với điệu bộ khiêm tốn nghe dạy: "Lão hầu phu nhân giáo huấn rất đúng, Uyển Nguyệt nhất định không tái phạm lỗi. Thì giờ đã không còn sớm, Uyển Nguyệt cáo lui."

Lão hầu phu nhân ra hiệu cho mấy nhi tức, tôn tức đi xuống, Quân Khởi La nhận thấy hình như lão hầu phu nhân có chuyện muốn hỏi, ra hiệu cho Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu đi ra bên ngoài. Trong phòng chỉ còn ba người Long Dận, Quân Khởi La và lão hầu phu nhân.

"Trong phòng này bị người hạ dược?" Lão hầu phu nhân áp giọng hỏi Quân Khởi La.

Tuy mùi hương không quá dễ ngửi thấy, nhưng mà người có khứu giác nhạy bén vẫn có thể ngửi được, huống chi lão hầu phu nhân đã sống lâu đến nhiêu đấy tuổi?

Quân Khởi La gật đầu thừa nhận, chuyện này không có gì phải giấu diếm: "Vừa rồi vừa về từ sau núi, con đã phát hiện ra, đoán được có người nhân lúc nhóm ảnh vệ rồi khỏi đã lén vào đây hạ dược, cũng không biết chuyện sau núi có vấn đề gì không. Sau khi quay về thì không có làm lớn chuyện, vì để bắt được kẻ hạ dược kia."

"Như vậy xem ra, chắc chắn là tóm được rồi!" Lão hầu phu nhân nói. Trong lòng bà rất bội phục Quân Khởi La suy nghĩ thấu đáo, A Dận không nhìn lầm người!

"Người này đang ở trong phòng con, tằng tổ cô, thân thể A La không khỏe, chuyện này để sau này rồi nói cho kỹ." Long Dận nói xong thì nòi về phía bên ngoài: "Nhạc Tiêu, đưa tằng tổ cô về phòng."

Làm sao lão hầu phu nhân lại không biết có chuyện gì xảy ra? Nói với Quân Khởi La: "Quân nha đầu, A Dận khăng khăng một mực đối với con, quý phủ cũng không có trưởng bối, không có nhiều quy củ như vậy, không bằng tìm một chỗ yên tĩnh..."

Bụng Long Dận sáng bừng lên, còn bụng Quân Khởi La thì nhột không thôi, ý lão hầu phu nhân là tính cho nàng lấy Long Dận ra làm giải dược ấy à! Quân Khởi La làm bộ khó xử cúi đầu: "Tằng tổ cô xin đừng nói lung tung. Khởi La có cách giải, tằng tổ cô không cần quan tâm."

"Đừng làm hại thân thể." Lão hầu phu nhân dặn dò.

Có được sự đảm bảo của Quân Khởi La, lão hầu phu nhân mới vui vẻ để Nhạc Tiêu dìu đi khỏi.

...

Sau khi mọi người đã đi hết, chợt thân thể Quân Khởi La mềm nhũn trong lòng Long Dận, sắc mặt cũng ửng hồng bất thường: "A Dận, gần đây có con sông nào không? Mau mau mang ta đi."

Độc khác thì nàng có thể tự thi châm giải cho mình, thậm chí có thứ dược tính không đủ cũng hoàn toàn vô dụng với nàng, cũng giống như hôm cung yến Long Trạch hạ dược với nàng, nhưng Khuê Phòng Xuân này không hổ là thứ lợi hại nhất trong những loại tương tự, dược tính quá mạnh mẽ, nàng cũng không thể hoàn toàn giải hết được, nếu không có nam nữ hòa hợp, chỉ có thể sử dụng những yếu tố bên ngoài để thúc đẩy thôi!

Ban nãy đối mặt với Thẩm Uyển Nguyệt, nàng có thể bình tĩnh như thường, cũng bởi vì có nội lực chống chọi.

"A La... Hay là..." Long Dận nhìn dung nhan kiều mỵ của Quân Khởi La, ngập ngừng mở miệng.

Mặc dù ý thức của Quân Khởi La sắp tiêu tan, nhưng vẫn có thể hiểu lời này Long Dận nói là có ý gì, trợn mắt nhìn y rồi nói: "Làm trò, đi mau!"

Cái nhìn của nàng mị nhãn như tơ, giọng cũng mang vẻ nghiêm khắc, nhưng không thể tạo ra chút tác dụng thị uy trấn áp, mà ngược lại còn khiến Long Dận tâm viên ý mã.

"Tiểu thư..." Nhạc Sênh lo lắng gọi, cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng thấy tiểu thư nếm mùi thiệt thòi nhá

"Nhạc Sênh, ngươi đi tìm gian phòng tốt." Tấm thân yêu kiều trong lồng ngực, như mèo cào trong đầu Long Dận, vội vàng bế Quân Khởi La lên, cũng bất chấp nàng đã dặn dò, thi triển khinh công mang nàng lao ra bên ngoài.

Long Dận có khinh công trác tuyệt, chưa đầy nửa khắc đã dẫn Quân Khởi La đến dưới chân núi phía Bắc Thiên Diệp tự.

Một dòng thác đổ xuống màu trắng xóa, tiếng nước chảy ào ạt phá tan bầu trời đêm yên tĩnh, hội tụ tại một vũng nước không lớn trong đầm nước, đầm nước dưới ánh trăng phù phiếm mờ ảo màu xám bạc, hình dạng giống con bướm.

Long Dận kìm lòng không yên phận rồi tự mình kéo vạt áo của nữ tử, chịu đựng rung động trong lòng cầm tay nàng, đau lòng nói: "A La, trong vòng trăm dặm chỉ có mỗi hàn đàm này, nước bên trong lạnh rét thấu xương, nàng có chịu được không?"

Đêm cuối mùa thu lạnh như nước, cả thân thể của nữ tử trong lòng đều treo lên người y, ngay cả đứng cũng không đứng vững, làm sao mà có thể dùng nội lực hộ thể?

Thời khắc này y thật sự hận không thể lập tức trở về làm thịt thứ chó chết Trần Đại Bảo kia!

Quân Khởi La biết bản thân đã tự đánh giá mình quá cao, cũng đã coi thường dược tính của Khuê Phòng Xuân, nàng hoàn toàn không ngờ rằng Khuê Phòng Xuân này lại thật sự lợi hại đến như thế, nàng vừa thu lại nội lực, thì toàn thân đã yếu ớt mềm nhũn ra, rõ ràng ý thức cũng bị  xâm chiếm nhanh chóng trong thời gian ngắn như thế: "A Dận... Thả... Thả ta vào..."

"A La, A La..."

Làm sao Long Dận có thể trơ mắt nhìn nàng tự chịu tội như thế? Đỡ Quân Khởi La cố định ở trước người mình, giọng u ám khàn khàn: "A La, không bằng chúng ta... Nàng yên tâm, cả đời Long Dận ta ngoại trừ nàng ra, tuyệt đối không dây dưa với những nữ nhân khác, nếu không vạn tiễn xuyên tim, chết không toàn thây!"

"A Dận..." Trong lòng Quân Khởi La hiểu rõ Long Dận không nỡ để nàng chịu đựng nỗi khổ ngâm mình trong hàn đàm, nàng nói bằng ý thức còn sót lại: "Không thể... Lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn..."

Long Dận liếc nhìn Quân Khởi La thật thắm thiết, cũng không nói gì thêm, bế ngang nàng lên, từng bước từng bước đến hàn đàm.

Tiếp xúc với nước lạnh cóng trong đầm nước, Quân Khởi La cảm thấy một trận sảng khoái lan khắp toàn thân, ý thức cũng khôi phục không ít, cảm giác lưng mình kề sát vào một thân thể nóng như lửa, khiến nàng chợt giật mình, mở mắt ra xoay người lại, quát trong vô lực: "A Dận, chàng mau lên đi."

"Chủ tử, hay là để chúng ta đến đi!" Bốn người Vô Ngân, Vô Thương, Vô Ảnh, Vô Khuyết cùng nhảy ra từ bốn góc, lo lắng nhìn chủ tử của mình.

Đôi mắt Long Dận lạnh d/dd\lL/q'uydon lẽo nghiêm nghị liếc nhìn bọn họ, lạnh lùng nói: "Tránh ra, nữ nhân của gia, tự gia biết che chở!" Nói QuanVu'xxong lại nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trên trán Quân Khởi La, biểu cảm nghiêm túc: "Đời này kiếp này, đồng cam cộng khổ!"

Bốn người Vô Ngân thấy thế, đành phải yên lặng lui xuống.

Đời này kiếp này, đồng cam cộng khổ...

Bỗng đôi mắt Quân Khởi La ươn ướt. sớm hay muộn cũng sẽ gả cho y, nàng còn ra thái độ chấp nhất cái gì chứ? Cho y không phải tốt sao, cần gì phải phô trương ở đây?

"A Dận, mang ta lên đi, ta không cần ngâm nước hàn đàm nữa, chúng ta..."

Long Dận lắc đầu, sủng nịnh nói: "Không cần, A La, khi nàng còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, ta chắc chắn không đụng vào nàng."

Quân Khởi La cảm thấy có thứ gì đó trong lòng mình đang sụp đổ, tràn ra một chút gì đó ngọt ngào, rồi tràn ngập lòng nàng trong nháy mắt.

Được phu như vậy, còn cầu gì hơn?

"Chàng cái tên ngốc này, thân thể chàng chịu thế nào được?" Quân Khởi La sắng giọng. Dơ tay đánh một quyền vào Long Dận, nhưng mà một quyền này giống như bông đập lên người, không hề có một chút sức lực nào.

Long Dận cười cười vô nghĩa: "Chắn chắn nàng sẽ không để ta xảy ra chuyện gì, đúng không?"

Phải, chắc chắn ta sẽ không để cho nàng xảy ra chuyện gì!

Kiếp này, chàng đã hứa với ta đồng cam cộng khổ, ta sẽ hứa với chàng không rời không bỏ!

Quân Khởi La âm thầm thề trong lòng, tựa vào trong lòng Long Dận, nhắm mắt lại, cũng không nói gì thêm, chỉ có thân thể luôn cảm giác được y truyền nội lực xua tan cái lạnh cho mình, khiến nàng không lạnh đến mức đông cứng.

Chừng một lúc lâu sau, Quân Khởi La chậm rãi mở mắt, đưa tay luồn qua nách Long Dận, xoay người, mang y rời khỏi hàn đàm, ngồi xếp bằng trên một chỗ đã lớn lồi ra ở bờ cái đầm nước.

"Người đâu!" Nhìn Long Dận lạnh đến run người, Quân Khởi La vừa truyền nội lực hong khô quần áo cho y, vừa gọi.

"Chủ mẫu!" Đám người Vô Ngân lại nhảy ra, cung kính nói.

"Vô khuyết, Vô Ngân tìm củi nhóm lửa, Vô Ảnh, ngươi quay về mang bao thuốc và ngâm châm cùng với Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu tới đây cho ta, Vô Thương mang Trần Đại Bảo đến cho ta. Quân Khởi La phân việc đâu vào đấy, dáng vẻ lạnh lùng nghiêm cẩn kia, chẳng có chỗ nào giống với một nữ tử mười lăm mười sáu tuổi, mà lại giống như một tướng quân ra lệnh!

"Vâng!"

Bốn người nhận lệnh, mỗi người ai làm việc nấy.

...

Không lâu sau, Vô Ảnh trở về, đi theo sau còn có Nhạc Tiêu, tay cầm một một cái áo khoác màu trắng; trong tay Vô Thương thì mang theo Trần Đại Bảo bị đánh cho hôn mê, cách sau lưng bọn họ mấy bước.

"Nhạc Tiêu không yên lòng về chủ mẫu người, muốn đến thăm hỏi." Vô Ảnh nói xong thì đưa bao thuốc và bọc ngân châm qua.

Quân Khởi La gật gật đầu, nhận lấy đồ đạc.

"Tiểu thư, mặc quần áo lên." Nhạc Tiêu thấy tiểu thư bên cạnh đống lửa không có việc gì, cũng yên tâm. Nhưng còn mặt mày cô gia lại tái mét, vẻ mặt mỏi mệt.

Quân Khởi La đứng dậy bặc áo khoác vào, đổ ra mấy viên thuốc từ trong đống chia chai lọ lọ rồi cho Long Dận uống, sau đó ngồi xếp bằng ngay sau lưng y.

"Các ngươi lui ra hết đi." Quân Khởi La dặn dò. đợi mấy người lui ra hết, lại nói với Long Dận: "A Dận, cởi áo ngoài ra."

Sống lưng rắn chắn hiếm thấy lộ ra ngay trước mặt Quân Khởi La thật rõ ràng, không có ý khác, nàng đã thành thục lấy ngân châm châm lên người y, thoắt cái đã trông y hệt con nhím, cắm đầy ngân châm.

Vũ: Các nàng thích không :)