Editor: Sam Sam - DĐ LQĐ

Cố Quý phi vừa nhìn Tạ lão phu nhân vừa nở nụ cười, nói: “Lão phu nhân đã lớn tuổi còn quan tâm con cháu, khiến bổn cung cũng khó yên lòng mà. Thôi, Tạ Vân Lam cũng là bị người ta hãm hại, bổn cung sẽ miễn tội chết cho nàng ta, để nàng ta ra tù.”

Dù sao người đã chết, không bằng làm một việc ân tình.

“Đa tạ nương nương, Tạ gia nguyện không màng sống chết vì nương nương.” Tạ lão phu nhân run rẩy khấu đầu tạ ơn, cuối cùng tảng đá cũng rơi xuống rồi, xem như danh tiếng của Tạ gia đã được bảo vệ.

Đợi Đông Bình Hầu cùng Tạ lão phu nhân thối lui ra ngoài điện, Lan Cô không hiểu hỏi Cố Quý phi: “Nương nương, tại sao lại đồng ý miễn tội cho Tạ Vân Lam? Không mượn cơ hội này để hỏi tội phủ Tấn Vương cùng Tạ phủ sao?”

“Có chút đạo lý ngươi không hiểu được.”

Cố Quý phu vuốt móng tay được chăm sóc kỹ lưỡng, “Tìm địch nhân không tốt bằng tìm trợ thủ, hiện tại chúng ta cũng chưa nắm trọn triều chính trong tay, lão già kia lại rất mạnh miệng, có ít chuyện quyết không nói với bổn cung. Khiến bổn cung rất bị động.

Hơn nữa, lão ta còn luôn âm thầm lôi kéo thế lực của bổn cung. Nếu bổn cung lại có thêm một kẻ thù thì sẽ đặt bản thân vào tình thế  rối loạn, khiến Đoạn Dịch được ngư ông đắc lợi.

Thêm một điều, bổn cung nắm trong tay chứng cứ Nam Cung Thần sai Tạ Vân Lam bố trí cơ quan ở Mai viên, nhất định hai nhà Tạ An sẽ hận phủ Tấn Vương hãm hại Tạ Vân Lam. Để ba nhà này giết hại lẫn nhau thì sẽ ít người la lối bên tai bổn cung. Muốn để bọn hắn quật ngã phủ Tấn Vương, bổn cung sẽ trừ bỏ được một cái gai trong lòng là Nam Cung Thần. Lão già thích mọi thứ yên bình, bổn cung càng muốn phá hết.”

Ánh mắt Lan Cô sáng lên, vỗ tay cười nói: “Nương nương đi quân cờ quá tuyệt, không chỉ khiến người loại bỏ bớt đối thủ, còn lôi kéo được lòng người.”

...

Cố Quý phi đồng ý thả Tạ Vân Lam còn đặc xá giúp nàng ta vô tội, rốt cuộc tảng đá trong lòng Tạ lão phu nhân cũng rơi xuống. Bà lập tức sai người đến phủ Thuận Thiên đón Tạ Vân Lam, ai ngờ người bên trong lại mang một thi thể ra đưa cho bà.

Tạ lão phu nhân cả kinh thiếu chút nữa là ngất đi.

Mặc dù bà không thích tôn nữ này, nhưng dù sao cũng liên quan đến danh tiếng của Tạ phủ, bà chịu đựng lửa giận chất vấn mấy người trong đại lao, đợi hỏi rõ nguyên nhân hậu quả thì nguyền rủa tổ tông mấy đời phủ Tấn Vương.

Khoảnh khắc An thị thấy thi thể của “Tạ Vân Lam” thì hôn mê bất tỉnh, mấy bà tử cùng nha đầu bận rộn một trận mới giúp bà ta tỉnh lại.

Bởi vì bị nhà chồng hưu* về nhà mẹ đẻ nên Tạ phủ cũng không sắp xếp tang lễ.

*hưu: bỏ, không còn quan hệ vợ chồng nữa.

Tạ lão phu nhân chỉ sai người ném “Tạ Vân Lam” vào trong từ đường, để hạ nhân đưa một bộ quan tài bình thường tới, lại sai mấy gia đinh tìm nơi đất trống chôn xuống.

Cũng bởi vì cái chết của “Tạ Vân Lam” khiến An thị bị đả kích không nhỏ nên tôi tớ bà tử đều làm việc rất cẩn thận, ai cũng sợ động chạm rồi rước lấy xui xẻo từ chủ tử.

Chuyện của Tạ gia nhanh chóng trôi qua, chẳng qua là một nữ nhi bị hưu nên xấu hổ tự sát, cũng không phải là chuyện lớn lao to tát gì, mọi người uống trà bàn luận chưa tới mấy ngày đã chẳng còn nhớ.

Nhưng “Tạ Vân Lam” chết khiến An thị bị kích thích rất nhiều, người luôn luôn không chịu thiệt như bà thì làm sao cam tâm nuốt cơn tức giận này vào bụng chứ?

Trong thư phòng của Tạ Cẩm Côn, An thị khóc lóc hồi lâu, gương mặt mệt mỏi ngồi xuống ghế.

Tạ Cẩm Côn vẫn cúi đầu đi qua đi lại trong phòng.

“Lão gia, người nói chuyện này phải làm sao bây giờ, Vân Lam chết vô ích như vậy sao? Nữ nhi tốt gả cho hắn, bây giờ mới được bao ngày thì đã cách biệt âm dương rồi.” An thị cắn răng nghiến lợi.

Tạ Cẩm Côn rất phiền não, ông cảm thấy bị Nam Cung Thần đùa giỡn một trận, nhưng mà... lại không cam lòng, giống như nhai gân gà*ở trong miệng.

* gân gà: ý chỉ việc vô bổ, cũng có thể hiểu là gân gà rất dai, ngậm trong miệng vô cùng khó chịu.

Ông đi tới hai bước rồi lại quay đầu nhìn An thị, “Năm ngoái Lam nhi nghe lén Nam Cung Thần nói chuyện cùng Tấn Vương phi, chuyện như vậy có thật hay không? Nhìn thái độ của Hoàng thượng với phủ Tấn Vương cũng có hơi khác, nhưng mà trước mắt Quý phi cầm quyền mà.”

An thị xoa mắt, nghẹn ngào nói: “Lão gia, ta mặc kệ, nhất định phủ Tấn Vương phải nói rõ ràng chuyện của Lam nhi, coi như không cứu thì thôi, lại còn viết hưu thư? Việc này khiến thể diện của chúng ta đặt ở đâu?”

Tạ Cẩm Côn phiền não vuốt trán: “Để ta suy nghĩ.”

Chẳng qua không đợi ông ta ngẫm nghĩ thì Đông Bình Hầu mang theo ý chỉ của Cố Quý phi đến tìm.

Hai người hợp kế với nhau, quyết định bắt Tấn Vương Thế tử Nam Cung Thần, đứng bên phía của Cố Quý phi.

...

Trong phủ Tấn Vương, sau khi Nam Cung Thần được mấy tên hộ vệ che chở chạy trốn thì thân thể chịu trọng thương, chỉ để đại phu băng bó đơn giản rồi giam mình trong thư phòng, đóng cửa không ra ngoài, cũng không cho bất kỳ người nào vào gặp mình.

Đây cũng là điều khiến Tấn Vương phi lo lắng.

Trong phủ ít đi Tạ Vân Lam luôn làm cho người ta đau đầu, vốn là Tấn Vương phi tưởng rằng cuộc sống sẽ trôi qua thoải mái một chút, vậy mà nhi tử lại xảy ra chuyện.

Nam Cung Thần là nhi tử duy nhất của bà, nếu có chuyện không may xảy ra thì nhất định bà cũng không sống nổi nữa. Vừa khóc lóc vừa khuyên bảo trước cửa thư phòng của Nam Cung Thần, nhưng cửa kia vẫn không chịu mở ra.

Trong viện Phù Phong, A Mẫu lặng lẽ hỏi Liễu Tình Nhu, “Cô nương, Thế tử phi gây ra chuyện này, sợ là Thế tử gia sẽ bị dính líu tới, chúng ta có cần rời khỏi đây hay không?”

A Mẫu biết Liễu Tình Nhu không phải thật lòng thích Tấn Vương Thế tử, mà là hận phủ Tấn Vương cùng Tạ Vân Lam.

Giờ Tạ Vân Lam đã chết, hơn nữa còn đắc tội với Cố Quý phi, chỉ sợ còn ở lại trong phủ thì sẽ dính lửa lên người. A Mẫu rất lo lắng cho Liễu Tình Nhu, nàng là do một tay bà nuôi lớn, bà vẫn luôn đối xử với nàng ta như nữ nhi ruột thịt.

“Tại sao phải đi chứ?” Liễu Tình Nhu ngồi trên ghế trước cửa sổ nhỏ, vẫn bình thản thêu khăn tay, thấy nhánh mai hồng đã được thêu gần xong nên lúc này lại tăng tốc độ. Nàng thêu rất cẩn thận. “Chẳng qua là mới một mình Tạ Vân Lam chết thôi, không phải những người khác trong phủ Tấn Vương này vẫn còn sống tốt như trước kia sao?”

“Nhưng mà cô nương…, lão nô nhìn thấy vẻ mặt Tấn Vương Thế tử luôn chán chán ghét ghét, hơn nữa Tấn Vương phi bàn bạc cái gì đó với Tấn Vương gia trong phòng, có phải trong Vương phủ sẽ có biến cố gì đó hay không?”

Liễu Tình Nhu ngẩng đầu lên nhìn cảnh sắc trong viện một lát, nàng híp đôi mắt đang trầm tư lại, sau đó vẻ mặt ngưng trọng hỏi A Mẫu: “A Mẫu, bây giờ người nhanh chóng dọn dẹp giấu kỹ đồ trang sức của chúng ta, như vậy nếu có người tới Vương phủ lục soát, tránh để người ta thuận tay cầm đồ của chúng ta đi mất.”

Vẻ mặt A Mẫu vừa lo lắng vừa nghi ngờ, “Cô nương, phải lục soát Vương phủ mà chúng ta còn không đi sao? Giấu cái gì chứ? Mang đồ về quê thôi.”

“Tại sao phải đi chứ? Coi như tịch biên tài sản, lục soát phủ thì lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, trong thời gian ngắn phủ Tấn Vương cũng không bị lật được đâu. Nhưng mà, chúng ta có thể đưa thêm củi tới, để cho phủ Tấn Vương huyên náo, tưng bừng thêm một chút.”

Liễu Tình Nhu buông khung thêu xuống, quỷ dị cười với A Mẫu một tiếng, sau đó ra khỏi viện Phù Phong đi tới viện của hai di nương kia.

A Mẫu không biết rốt cuộc Liễu Tình Nhu tính toán điều gì, nhưng kể từ lúc bà đi theo cô nương này tới Kinh thành thì phát hiện nàng ta rất có chủ kiến, bởi vậy bà cũng không suy nghĩ nhiều, đi vào phòng thu dọn trang sức.

Gần đây cô nương biết một tiểu công tử tên là Ngôn Lập, Ngôn công tử vung tay rất hào phóng, cộng thêm tiền nhận được hàng tháng nên hai người bọn họ bảy tám phần cũng có ba trăm lượng bạc.

A Mẫu suy nghĩ, nếu trở lại nông thôn thì mua một căn nhà nhỏ, cô nương tìm người gả đi thì cũng rất tốt, chẳng qua cô nương suy nghĩ quá nhiều, không đặt ý định ở việc này.

A Mẫu vừa suy nghĩ lung tung vừa giấu trang sức cùng mấy tấm ngân phiếu ở trong một hốc nhỏ phía sau giường.

Sau khi Liễu Tình Nhu ra khỏi viện Phù Phong thì đi thẳng về phía hậu viện Tử Lan, nơi ở của hai vị tiệp nương*.

*một chức gọi nữ nhân ngày xưa.

Đợi đến lúc nàng tới gần viện Tử Lan thì chợt thay đổi sắc mặt, hoảng hốt chạy thẳng đến cửa viện dùng sức gõ cửa.

“Lan di nương, Tử di nương, mở cửa nhanh lên, là ta, Liễu di nương đây, trong phủ ta xảy ra chuyện lớn rồi, các người mở cửa nhanh!”

Giọng nàng cố ý đè thấp mang theo nóng nảy cùng bất an, làm cho người ta nghe giống như thật sự xảy ra chuyện lớn vậy.

Rất nhanh trong viện Tử Lan vang lên bước chân dồn dập, sau đó cửa viện từ từ mở ra.

Một tiểu nha đầu giòn giã hỏi: “Liễu di nương, xảy ra chuyện gì vậy?”

Sắc mặt Liễu Tình Nhu hốt hoảng nắm lấy tay nha đầu kia hỏi: “Hai vị di nương đâu? Các nàng ở đâu?”

Nha đầu chớp mắt mấy cái, “Liễu Tình nương, hai vị di nương ở trong phòng, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Màn cửa của viện Tử Lan vụt qua một cái, hai di nương trẻ tuổi xinh đẹp một trước một sau bước ra, bước chân vội vã nghênh đón Liễu di nương.

“Liễu di nương, làm sao vậy?”

Liễu Tình Nhu lập tức chạy tới trước mặt hai di nương, nắm tay hai người hoang mang nói: “Lan muội muội, Tử muội muội, không xong không xong, phủ Tấn Vương xảy ra chuyện rồi, Đại Lý Tự muốn tới bắt Thế tử gia của chúng ta đó!”

“A…” Hai di nương đồng loạt thất kinh.

Bởi vì Tạ Vân Lam không được Tấn Vương phi cùng Nam Cung Thần yêu thích nên quyền lực lớn nhất vẫn ở trong tay Tấn Vương phi. Tấn Vương gia ngã bệnh lâu năm, Tấn Vương phi không có cách nào khác nên giao ít việc ở hậu viện cho Liễu Tình Nhu xử lý.

Tỷ như thay đổi ít người hầu, sắp xếp các viện, phân phát lương hàng tháng cũng đều do Liễu Tình Nhu khéo léo giúp đỡ quản lý. Cộng thêm Liễu Tình Nhu người cũng như tên dịu dịu dàng dàng, thường suy nghĩ cho hạ nhân, cũng rất quan tâm đến hai di nương của Nam Cung Thần, chưa bao giờ tranh thủ tình cảm.

Vì vậy bọn người hầu cùng các di nương kia cũng rất kính trọng yêu thích nàng, trước mắt nghe nàng nói Nam Cung Thần xảy ra chuyện thì Lan di nương, Tử di nương cùng mấy bọn hạ nhân trong nhà đều bị dọa đến mức sắc mặt trắng bệch.

Hai người kéo Liễu Tình Nhu tới hỏi, “Liễu tỷ tỷ, tỷ đừng hoảng mà, nhanh nói chuyện gì xảy ra đi, cái gì mà Đại Lý Tự muốn bắt Thế tử gia chứ?”

Liễu Tình Nhu vừa thở vừa nói, “Còn không phải là do Thế tử phi à? Chính nàng ta gây chuyện ở Mai viên của Cố gia, nói là Thế tử gia sai bảo nàng ta làm, còn lấy chứng cứ ra nữa. Vì vậy Cố Quý phi rất tức giận. Bên ngoài truyền tới quan sai của Đại Lý Tự sẽ nhanh chóng tới đây bắt Thế tử gia, còn kiểm tra niêm phong phủ Tấn Vương nữa!

Nếu kiểm tra niêm phong thì không phải tiền bạc chúng ta cực khổ có được sẽ không thể giữ sao? Cho nên, sau khi ta nghe tin này thì lại nghĩ tới bình thường quan hệ giữa các ngươi và ta cũng rất tốt, ta mới cố ý thông báo cho các người. Thừa dịp quan binh chưa tới Vương phủ, chúng ta nhanh chóng cầm mấy thứ có thể cầm trong phủ này đi.”

Tốt nhất khiến phủ Tấn Vương thành một tòa phủ trống rỗng đi.