Editor: Sam Sam -

An phu nhân là người nổi tiếng ương ngạnh không phân rõ phải trái trong Kinh Thành, làm sao đám người hầu yếu như liễu ra trước gió của Triệu gia có thể ngăn bà được?

Bà bày ra gương mặt của hung thần mang theo bảy tám bà tử cao to rầm rập bước tới, thấy Triệu Hoài đang đứng lén lén lút lút ở trước thì bà nhíu mắt lại, tiểu tử được lắm, dám tính toán đến bà đây, có phải chán sống rồi không hả? Đáng chết!

“Xông vô cho lão nương, mang Hầu gia ra!” An phu nhân gầm lên một tiếng, bảy tám bà tử phía sau vén tay áo chạy về phía Tiểu Cúc Hiên.

Vân Hi lặng lẽ lui về phía sau, Thanh Y đưa nàng trốn vào sau một bụi hoa.

Nhìn Triệu Hoài trước mắt đang sợ đến mặt xám như tro đứng bất động tại chỗ, chạy cũng không biết chạy đường nào, Thanh Y cười ha ha một tiếng, “Triệu Hoài gặp An phu nhân, để xem ông ta chịu được đến đâu.”

Vân Hi cong môi: “Đáng đời cho lão, tính toán với ai không nói, lại dám làm như thế với An phu nhân sao? Chắc chắn lão muốn chết rồi. Ba năm trước Cố Thái sư quyền thế ngập trời mời Đông Bình Hầu vào thanh lâu uống hoa tửu*, lúc bị An phu nhân biết chuyện, bà ta cũng mang theo mấy bà tử chạy tới gây chuyện, còn đá bay bàn uống rượu của Cố Thái sư, đánh mấy nữ nhân thanh lâu bồi bàn đến sưng mặt, có một nữ nhân còn bị bà nhéo đến bầm tím người.”

*hoa tửu: uống rượu có nữ tử hầu hạ bên cạnh.

Thanh Y cố chịu đựng nén cười, kéo tay Vân Hi: “Tiểu thư, người xem Triệu Hoài bị đánh kìa.”

Trước Tiểu Cúc Hiên, lúc An phu nhân đã chạy tới nơi thì Triệu Hoài mới nhớ ra phải bỏ chạy.

An phu nhân nhanh tay túm lấy vạt áo của ông, hung hăng giơ tay tát Triệu Hoài một cái thật vang, lớn giọng quát lên: “Hầu gia nhà ta đâu?”

Triệu Hoài nhịn đau trên mặt, lúng túng cười một tiếng: “An phu nhân, sau khi Đông Bình Hầu tới phúng viếng thê tử của ta đã rời đi rồi.” Có đánh chết ông cũng không thể nói cho An phu nhân biết Đông Bình Hầu vẫn còn ở trong Triệu phủ.

An phu nhân nhìn Triệu Hoài cười lạnh: “Ngươi dám gạt ta, ta sẽ không để yên cho ngươi!’

“Là thật mà, không tin phu nhân đến Tiền viện kiểm tra xe ngựa đi, đâu còn ở đây.”

“Không có ở đây sao? Ngươi cho ta là đứa bé ba tuổi sao, chẳng lẽ ngươi không biết cách sắp xếp cho người nào đó đánh xe ngựa của Hầu gia đi chỗ khác?” An phu nhân cười lạnh, nâng một vật trong tay mình lên quơ quơ trước mặt Triệu Hoài, cắn răng nghiến lợi nói: “Đây chính là tín vật bên người của Hầu gia nhà ta, cho dù mạng lão ta có mất thì cũng không dám rời nó đâu, ngươi dám nói ông ta đi rồi sao? Lừa ai đó!”

Dĩ nhiên Triệu Hoài biết đó là vật của Đông Bình Hầu, đầu óc lập tức trống rỗng, làm sao lại đúng lúc bị An phu nhân nhặt được như thế chứ?

An phu nhân không nhìn Triệu Hoài nữa, đẩy ông ta qua một bên rồi nói với bà tử: “Để lão nương vào bên trong lục soát!”

Một vài bà tử dẫn đầu vào trong viện, An phu nhân theo sát phía sau.

Lúc mọi người vừa đi tới cửa phòng thì nghe thấy giọng rên rỉ của nam nữ, lúc này Triệu Hoài đi cũng không được mà không đi cũng không xong, ông ta đi lòng vòng tại chỗ.

Nếu đi, lúc đó Đông Bình Hầu không nhận thì sao? Không phải nữ nhi của ông mất sự trong sạch vô ích sao? Nếu không đi thì sẽ bị An phu nhân nắm lấy đánh chết đúng chứ?

Vân Hi nhìn Triệu Hoài chật vật ở phía trước thì cười lạnh: “Ông ta bị đánh là đáng đời, bây giờ chúng ta phải nhanh chóng đi tìm Ngọc Nga tỷ, hôm nay ầm ĩ như thế, nhất định Triệu gia sẽ gặp chuyện không may. Bảo Ngọc Nga tỷ thu dọn đồ cưới của cô cô một chút, tránh lúc mọi người hỗn loạn lại có kẻ tiểu nhân thuận tay cầm đi mất.”

“Tiểu thư nói rất đúng, chúng ta đến Thiên viện đi. Triệu đại tiểu thư trúng xuân dược, cũng không biết có đỡ hơn chút nào chưa.”

Hai người yên lặng rời đi, chạy về phía linh đường ở Thiên viện của Triệu gia.

An phu nhân nghe những âm thanh khiến người ta đỏ mặt kia, bà tức giận đến mắt đỏ ngầu, giận giữ gầm lên một tiếng: “Phá cửa cho lão nương!”

Lệnh vừa nói ra, mấy bà tử đồng loạt đạp cửa xông vào, chỉ thấy giường nhỏ trong phòng cùng chiếc màn không ngừng lắc lư, loáng thoáng bên trong có hai người, y phục của nữ nhân kia đều bị ném đầy trên đất. Tà âm bắt đầu truyền đến từ bên trong.

An phu nhân giận tím mặt xông lên thẳng tay kéo màn xuống.

Trên giường chính là cảnh xuân cung* ướt át khiến tất cả bà tử đều cả kinh.

An phu nhân chớp mắt mấy cái, đột nhiên cười ha hả, vừa cười vừa vỗ tay, tâm tình thật tốt đi ra ngoài, lúc thấy Triệu Hoài đang lưỡng lự đứng ở cửa thì tiến đến vỗ vai ông ta: “Chúc mừng Triệu đại nhân, chúc mừng Triệu đại nhân nhé, mười tháng sau, di nương nhà ngươi sẽ lại sinh cho ngươi chất tử đó, ha ha ha ha…”

Lúc này ở phía đường nhỏ của Tiểu Cúc Hiên, Đông Bình Hầu cũng đi tới, vừa đi vừa hỏi người ta có thấy miếng ngọc bội ông làm mất hay không.

An phu nhân chạy lên ôm tay ông ta, vui vẻ ra mặt: “Tướng công, người tới Triệu phủ cũng không đưa thiếp tới, vi thê cũng muốn tiễn Triệu phu nhân một đoạn mà.”

Đông Bình Hầu bị hành động của phu nhân làm cho ngẩn người, nhưng thấy bà đang vui vẻ, tâm tình của mình cũng vui vẻ theo, ông vỗ vỗ tay bà: “Cũng không phải sợ nàng mệt sao.”

Mà Triệu Hoài cũng kinh ngạc không giải thích được, làm sao Đông Bình Hầu lại ở ngoài thế kia? Vậy người bên trong là ai? Đầu ông như nổ tung, lập tức nhấc chân xông vào bên trong.

Bà tử An thị mang tới cũng vừa đi vừa cười, thấy Triệu Hoài thì nháy mắt, chúc mừng Triệu đại nhân có chất tử.

Cái gì mà chất tử chứ?

Triệu Hoài đi mấy bước đã vào trong phòng, thấy trên giường có hai người đang say sưa “đánh” nhau kịch liệt, chính là tiểu thiếp Lâm di nương của ông cùng đường đệ Triệu An, hình ảnh vô cùng ướt át, trên người cả hai đều không có mảnh vải che thân, thiếu chút nữa là máu trong người ông đã phun ra ngoài.

“Các ngươi, đôi gian phu dâm phụ không biết xấu hổ!”

Triệu Hoài tức giận quát một tiếng, trong lòng càng kêu gào thì gương mặt già nua càng nhăn nheo hơn, chẳng những không nắm được Đông Bình Hầu trong tay mà còn khiến chuyện xấu của mình bị người khác nhìn thấy.

Hai người trên giường bị ông lôi kéo một lúc lâu mới buông ra, thế nhưng vẫn còn lưu luyến lôi kéo tay nhau, bị Triệu Hoài bưng một chậu nước lạnh tới dội lên đầu mới tỉnh táo trở lại.

Lâm di nương lạnh đến run lên, nhìn thấy mình cùng tiểu thúc nằm trên giường với nhau, trên người bà lại có vô số vết bầm tím, dấu vuốt ve, bà bị dọa sợ đến hét ầm lên: “Ta… Ta ta ta, chuyện gì xảy ra? A… Lão gia, thiếp thân bị người ta hãm hại!”

Mà Triệu An cũng vừa giận vừa sợ, thẳng chân đá Lâm di nương xuống giường: “Tiện nhân ia, lại dám hại ta sao! Đại ca, là ả ta hạ dược đệ!”

Triệu Hoài giận đến hai mắt đỏ ngầu, tát mỗi người một cái.

“Còn không mau mặc quần áo vào, thật mất mặt!”

Làm sao ông không biết Lâm di nương bị người ta hãm hại chứ? Trong phòng có mê hương, vốn là đại nữ nhi ở trong phòng, tại sao lại thành Lâm di nương?

Lâm di nương ân ái với ông hai mươi năm, ông biết bà không phải người lả lơi ong bướm, đường đệ Triệu An có lão bà ghê gớm, lại nhát như chuột, chưa kể bình thường hai người này rất hiếm khi nói chuyện với nhau.

Còn nữa… Vừa rồi rõ ràng ông đưa ly nước trà có mê dược cho Đông Bình Hầu uống, tại sao ông ta lại không sao, còn Triệu An lại bị chứ?

Triệu An bị dọa sợ chỉ biết vội vàng tìm y phục mặc vào.

Mà lúc này lại có một phụ nhân la hét bên ngoài Tiểu Cúc Hiên, lúc xông vào thấy ba người trong phòng, mở miệng đã mắng, giơ tay đánh không ngừng.

Chỉ trong chốc lát, trên mặt Triệu An cùng Lâm di nương có vô số dấu tay, dấu giày.

Thì ra là phu nhân của Triệu An luôn bất hòa với Triệu Hoài, bà thấy thê tử của Triệu Hoài mất, lại có phu nhân của Đông Bình Hầu tới gây chuyện, vốn tới để xem náo nhiệt, ai ngờ nhân vật chính lại là nam nhân của mình.

“Tiện nữ nhân, dám quyến rũ tướng công của ta, ta đánh chết ngươi! Đồ không biết xấu hổ!” Lão bà của Triệu An cũng rất to lớn, cởi giày ra đánh lên người Lâm di nương một cách mãnh liệt.

Tiếng khóc, tiếng thét chói tai cùng tiếng quát mắng khiến trong nhà tạo thành một trận hỗn loạn.

Bên ngoài Tiểu Cúc Hiên, ánh mắt của Đông Bình Hầu cũng ngày càng lạnh lẽo.

Nhìn vào trò hề ầm ĩ trước mắt cũng nhận ra đây là âm mưu của Triệu Hoài, nếu không phải ông đánh rơi ngọc bội phải ra ngoài tìm thì chỉ sợ người tằng tịu trong đó chính là ông.

Nếu như bị An thị bắt được tại chỗ, không chỉ có mình bị mất mặt mà giữa phu thê ông không thể thiếu một cuộc đại náo.

Ầm ĩ trong nhà, người khác mừng rỡ chế giễu, vậy An phủ có lợi ích gì chứ?

Triệu An nói là mình bị hạ dược. Không phải vừa rồi ông uống trà với hai huynh đệ Triệu gia sao? Chắc hẳn ly trà có bỏ thuốc đã bị Triệu An uống mất, ông tránh được một kiếp rồi.

An phu nhân vẫn còn giận Triệu gia vì nhi tử bảo bối An Cường của mình bị Triệu Cận cắt mất.

Hoàng Thượng có xử phạt Triệu gia như thế nào thì trong lòng bà vẫn bất mãn, trước mắt lại có cơ hội như thế này nên khuyến khích tướng công của mình: “Hầu gia, Triệu đại nhân quản việc nhà không nghiêm nên lúc tang lễ của phu nhân lại dung túng cho huynh đệ tằng tịu với thiếp thất của mình, thật là không đếm xỉa đến phép tắt của Đại Lương ta. Lão gia thân là thần tử trong triều, có thể nào ngồi nhìn như thế sao?”

Đông Bình Hầu cũng vô tình phát hiện, nếu lần này Triệu An kia là mình, làm chuyện vô sỉ như thế trong tang lễ của phu nhân Triệu Hoài, đương nhiên tiền đồ của ông sẽ bất lợi, với thù oán lần trước thì nhân cơ hội này buộc tội ông, hành động này như bỏ đá xuống giếng, Triệu Hoài sẽ xử đẹp An gia.

Nghĩ tới đây, Đông Bình Hầu đen mặt không nói một lời rời khỏi Triệu phủ, đi thẳng vào Hoàng cung.

Trong Triệu phủ, hai bên nhà đang huyên náo thật lớn. Còn ở bên ngoài, Vân Hi cùng Thanh Thường đang dán mật chỉ đã được sao chép cẩn thận lên khắp nơi, chỉ mới một canh giờ mà cả Kinh Thành đã biết chuyện này.

Đoạn Dịch nghe Thanh Nhất bẩm báo thì cười một tiếng: “Tiểu nữ tử đó, vậy mà nghĩ tới cả việc lợi dụng Hoàng Thượng. Nhưng mà lần này lợi dụng đúng rồi, Triệu gia sẽ đi tong thôi.”

Nói xong hắn cầm mật chỉ gốc được lấy trộm từ chỗ Tạ phủ gạch tên Triệu Hoài.

Mà trong phủ Tấn Vương, Nam Cung Thần đang uống trà cũng tức giận đập ly xuống đất, vội vàng cỡi ngựa vào Hoàng cung.

Tẩm cung của Hoàng đế, trong điện Đế Hoàn.

Nam Cung Thần quỳ gối trước Nguyên Vũ Đế, vẻ mặt như đưa đám.

“Thần vô dụng, dùng người không đúng nên khiến Hoàng Thượng thất vọng.”

Nguyên Vũ Đế mở đôi mắt đã hơi vẩn đục nhìn Nam Cung Thần đang cúi đầu quỳ dưới đất, tay buông thõng xuống.

Hai mươi năm qua, đã lâu người trước mặt có thể trở thành một thanh niên độc bá một phương, chẳng qua…

Nguyên Vũ Đế thở dài một tiếng: “Ngươi đứng lên đi, thời gian của trẫm không còn nhiều nữa, cũng không biết có thể giúp ngươi bao lâu…”

“Hoàng Thượng…”Nam Cung Thần nghẹn ngào kêu một tiếng, quỳ trước triều Long sạp, người trên giường quen thuộc đến thế, nhưng đôi mắt kia lại quá xa lạ.

Nguyên Vũ Đế vỗ Long sạp, không nhịn được lại ho khan, “Ngươi… Ngươi đó, làm sao để mọi chuyện thành ra như thế chứ? Nếu kinh động đến nữ nhân kia, ngươi yên lặng nhiều năm qua như thế cũng uổng phí thôi,… Nếu cuối cùng thất bại thì ngươi và trẫm đều là tội nhân thiên cổ!”

Nguyên Vũ Đế nói xong lại ho một trận.

“Hoàng Thượng nói ai là tội nhân thiên cổ vậy?” Giọng nói nhẹ nhàng êm dịu của nữ tử vang lên ở cửa điện, một trận gió mang theo hương thơm bay tới, Cố Quý phi diễm lệ xuất hiện ở ngay cửa.

Gương mặt Nam Cung Thần không khỏi lạnh đi, bàn tay trong tay áo nắm thật chặt thành nắm đấm.

Nguyên Vũ Đế nhìn người vừa tới, trên mặt bày ra nụ cười lạnh.

Cố Quý phi đội trâm Thất Phượng, kiều diễm bước tới long sạp, thấy Nam Cung Thần quỳ trên đất thì khẽ cau mày, lạnh giọng nói: “Sao Hoàng Thượng không nghe lời của nô tỳ, tại sao để ngoại nam tiến vào tẩm điện chứ? Chẳng lẽ không nghe lời của nô tì sao? Phải biết cơ thể người đang rất yếu, không được suy nghĩ nhiều.”

Nam Cung Thần ngẩng đầu nhìn Nguyên Vũ Đế, ông ta gật đầu với hắn một cái, “Ngươi đi xuống trước đi.”

“Thần cáo lui.” Nam Cung Thần dập đầu rồi lui ra ngoài điện.

Cố Quý phi chờ bóng dáng của Nam Cung Thần biến mất, lúc này mới đi về phía long sạp, cơ thể nhỏ bé ngồi kế bên Nguyên Vũ Đế, nũng nịu nói: “Hoàng Thượng, người có ý gì chứ? Bày mưu kế bảo Triệu Hoài âm thầm lôi kéo ba mươi hai thần tử, có phải nghi ngờ nô tỳ xử lý chính vụ không ổn hay không?”

Nguyên Vũ Đế căm tức nhìn bà không nói một lời.

Cố Quý phi dịu dàng cười một tiếng: “Còn Tấn Vương Thế tử, dường như gần đây Hoàng Thượng rất thích triệu kiến hắn ta. Nhưng mà hắn tuổi trẻ tài cao, giỏi văn giỏi võ, cũng là một nhân tài. Triều chúng ta còn thiếu người như thế đấy!”

Đột nhiên Nguyên Vũ Đế lo lắng nhìn Cố Quý phi, nói: “Hắn cũng không xem là người nào mới, tài năng còn kém xa đệ đệ Cố Phi Mặc của nàng. Chẳng qua nói thế nào phủ Tấn Vương cũng từng là công thần khai quốc, Tấn Vương bị bệnh nằm liệt giường lâu năm rồi, người thừa kế vị trí của ông ta cũng không thể hưởng bổng lộc vô ích như thế, nhiều hay ít cũng phải cống hiến cho triều đình.”

“Nô tì cũng cảm thấy hắn không bằng Cố Phi Mặc, hắn thống lĩnh Vũ Lâm Vệ như thế nào vậy? Tại sao lại để người khác dán hơn một trăm tờ thông báo ở Kinh Thành? Để họ thông báo toàn bộ quan viên nào được lên chức, quan viên nào bị hạ chức ở trong triều ra bên ngoài hả? Đặt tôn nghiêm của Hoàng Thượng ở chỗ nào?”

Cố Quý phi không còn cười nữa, giọng nói lạnh lẽo: “Thật sự là năng lực nghèo nàn, Hoàng Thượng nên cắt chức của hắn.”

Nguyên Vũ Đế híp mắt lại, cong môi cười: “Dù thế nào hắn cũng là Thế tử của Tấn Vương phủ, vừa mới lên chức đã bị cắt chức, làm sao trẫm có thể lôi kéo mấy Quận Vương Quốc Công khác chứ?”

“Không cắt chức cũng được, vậy để hắn đổi cho Tạ Nhị công tử đi, hắn là phó, Tạ Thành thì chính.” Cố Quý phi dịu dàng đáng yêu cười một tiếng: “Hoàng Thượng thấy như thế có được không?”

Nguyên Vũ Đế nhìn chằm chằm vào bà ta, hồi lâu mới nặn ra được một chữ từ trong cổ họng: “Được.”

“À, còn có Triệu Hoài, hôm nay sổ sách buộc tội hắn cũng chất đống trên bàn, Hoàng Thượng còn muốn dùng thần tử như vậy sao? Không sợ làm tổn thương những đại thần chính trực luôn vì người sao?”

Nguyên Vũ Đế xanh mặt không nói lời nào.

Cố Quý phi cười cười: “Có phải gần đây Hoàng Thượng không uống thuốc không? Tại sao thần sắc lại kém đi nhiều như vậy? Để nô tỳ tự mình hầu hạ người uống.”

Tay bà chuyển động một cái đã xuất hiện một viên thuốc màu xanh biếc trên đầu ngón tay, móng tay sơn màu đỏ tươi, viên thuốc lại có màu xanh, hai màu sắc này cận kề nhau, thật quỷ dị, thật kinh khủng.

Nguyên Vũ Đế kinh hoàng mở to mắt: “Ngươi dám…”

“Không phải nô tỳ cũng chỉ muốn tốt cho Hoàng Thượng hay sao?” Cố Quý phi hờn dỗi nói, nhanh chóng nhét thuốc vào trong miệng Nguyên Vũ Đế, ngón tay lại điểm lên cổ ông mấy cái, thuốc kia đã trôi vào cổ họng.

“Ngươi ngươi ngươi…” Ông ho khan mấy tiếng, gương mặt đỏ lên không nói ra câu.

“Tôn công công.” Cố Quý phi đi ra ngoài điện, “Hoàng Thượng mệt rồi, ngươi vào hầu hạ đi.”

Một lão thái giám với mái tóc hoa râm, thắt lưng màu đen đi tới, cung kính thi lễ với Cố Quý phi, “Vâng, nương nương.”

Cố Quý phi ra khỏi Hoàn Điện, Tôn công công nhanh chóng bước vào trước giường, vẻ mặt buồn rầu hỏi: “Hoàng Thượng, người có khỏe không?”

Nguyên Vũ Đế trợn mắt nhìn về phía cửa điện, phẫn hận nói: “Nữ nhân kia… Sao nữ nhân kia lại trở nên như vậy chứ? Trẫm cưng chìu nàng ta hai mươi năm, dường như đuổi hết phi tử ở Hậu cung, chuyện gì cũng nghe lời nàng ta, vậy mà… Khụ khụ…”

Sau khi ho một trận mãnh liệt, ông dừng một chút rồi cắn răng nói: “Truyền ý chỉ của trẫm, lệnh cho Triệu Hoài vào cung!”

“Vâng, Hoàng Thượng.” Tôn công công lui ra, lắc đầu một cái, Triệu Hoài ngu ngốc không ai bằng, Hoàng Thượng muốn bảo vệ cũng không được nữa.

Trong Hậu viện của Triệu phủ đang biểu diễn đánh võ, lão phu nhân của Triệu gia dùng quải trượng đánh vào phu nhân của Triệu An, quát mắng.

Lâm di nương cùng Phùng thị đánh nhau, Triệu An và Triệu Hoài cũng không nói được gì.

Triệu Ngọc Nga nhìn hai nhà ầm ĩ như thế thì vội vã muốn chạy lên trước khuyên can, lại bị Vân Hi lôi đi.

Nàng thấy Đông Bình Hầu tức giận đùng đùng đi về phía Hoàng Cung, chỉ sợ không bao lâu nữa thì Triệu phủ sẽ nhận được thánh chỉ. Vốn là An thị ghi hận trong lòng với Triệu gia, trước mắt bắt được sai lầm của đối phương thì làm sao không bỏ thêm đá xuống giếng chứ? Đông Bình Hầu sợ lão bà, nhất định sẽ làm theo.

“Hi muội muôi, trong phủ còn có khách đó, phụ thân và nhị thúc đánh nhau như vậy, chẳng phải sẽ bị người ta nhạo báng sao?” Triệu Ngọc Nga nhìn đoàn người đang đánh nhau thì cay mày lo lắng.

Đó cũng là gieo gió gặt bão mà thôi.

Vân Hi kéo tay Triệu Ngọc Nga: “Trong tay cô cô còn có bao nhiêu tiền bạc? Chúng ta nhanh chóng thu thập rồi rời đi.”

“Hi muội muội, sao lại phải rời đi?” Triệu Ngọc Nga chớp mắt hỏi Vân Hi.

Không kịp để giải thích nữa, “Ngọc Nga tỷ cứ nghe muội là được, đợi rảnh rồi hãy nói.”

Thừa dịp người trong phủ đánh nhau không thương tiếc, Vân Hi cùng Triệu Ngọc Nga đến phòng Lâm di nương lấy mấy rương châu báu ra, nàng biết chắc chắn Tạ Viện không chỉ để lại bấy nhiêu, nhưng thời gian cáp bách, chỉ sợ Hoàng Thượng sẽ nhanh chóng truyền thánh chỉ, Triệu Hoài nhẹ thì bị cắt chức, nặng thì tịch biên gia sản, có thể chuyển bao nhiêu thì chuyển.

Bên ngoài phủ đã có xe ngựa của Thanh Thường chạy tới tiếp ứng từ sớm, Vân Hi mang rương đến giao cho lão phu nhân của Tạ phủ.