Đoàn người vô cùng vui vẻ đến hậu hoa viên, lúc tới núi giả của Thấm Phương Tạ thì phát hiện có một người đang ngủ ở ngay lối vào núi.

Lúc đầu còn tưởng là khách nhân nào không để ý tới thể diện mà chạy tới hậu viên ngủ.

An phu nhân trầm mặt, cắn răng quát với nha đầu đứng sau mình, “Kéo hắn tới đây cho ta!”

Quả nhiên người xuất hiện không phải là điều tốt lành gì!

An thị mím môi không dám nói lời nào, sao đại chất tử của bà lại ngủ ở chỗ này chứ? Rốt cuộc chuyện kia có thành công hay không? Ánh mắt bà đảo qua đám người đi cùng, phát hiện Tạ Vân Hương cũng đi phía sau.

Tạ Vân Hương nhận thấy ánh mắt của bà, nàng gật đầu một cái, lúc này An thị mới yên lòng trở lại.

Một bà tử kéo An Kiệt tới, lúc này hắn đã tỉnh, chẳng qua là cơ thể cứng ngắc, đi đứng không ngay được, mà trên người còn cảm thấy giống như lọt vào lò sưởi, nóng đến khó chịu. Nhưng thấy nhiều phu nhân ở đây như vậy, hắn cũng chỉ có thể cố chịu đựng.

“Trời ơi, sao con lại ở đây?” An thị đi tới trước mặt chất nhi, đồng thời không ngừng nháy mắt với hắn.

Vốn là đầu óc An Kiệt nhanh nhạy nhất trong mấy huynh đệ, hắn sờ bên hông thấy một bọc nhỏ mềm mại ở chỗ đó, lập tức quỳ xuống chân An thị cùng Tạ lão phu nhân.

“Tạ lão phu nhân, cô cô, An Kiệt cùng Tạ tam tiểu thư lưỡng tình tương duyệt*, xin người thành toàn cho chúng con.”

* duyệt: yêu thích, hình dung song phương đều có tình cảm với nhau, nôm na là hai lòng cùng ưa.

Mọi người đều bất động vì câu nói ấy.

Tạ lão phu nhân giật mình, đuôi mày An thị nâng lên, Tạ Vân Hương thì đắc ý cong môi. Triệu Ngọc Nga cùng mẫu thân Tạ Viện liếc nhìn nhau một cái. An lão phu nhân hơi kinh ngạc nhìn Tạ lão phu nhân. Còn An phu nhân cười khinh bỉ một tiếng.

Tạ lão phu nhân tiến từng bước về phía hắn, lạnh giọng hỏi: “Lưỡng tình tương duyệt sao? Nhưng nó vẫn luôn ở trong phủ, rất hiếm khi ra ngoài, cũng chỉ rời phủ hôm nay thôi. Tại sao lại lưỡng tình tương duyệt?”

“Hôm nay nàng ấy gặp con ở Thấm Phương Tạ, còn tặng tín vật bên người cho con, cầu xin lão phu nhân cùng cô cô thành toàn.”

An Kiệt nói xong còn ra vẻ thành khẩn, cúi mặt khấu đầu xuống đất.

An thị kéo cánh tay của Tạ lão phu nhân: “Lão phu nhân, Hi nha đầu cũng lớn rồi, Kiệt nhi cũng xấp xỉ tuổi với nó, huống chi hai nhà vốn là thân thích, thân càng thêm thân, đúng là khả ngộ bất khả cầu* mà.”

*Có những chuyện, chỉ có ngẫu nhiên gặp mặt mới có khả năng, cầu là cầu không được.

“Ta không nhớ gặp Kiệt công tử lúc nào, còn tặng tín vật cho công tử nữa sao?”

Bỗng nhiên phía sau có một giọng nói của ai đó truyền đến, uyển chuyển như chim Hoàng Oanh, vốn cơ thể An Kiệt đang nóng rang khó nhịn, nghe được giọng nói đó thì càng khó thở, gương mặt đỏ bừng.

Mọi người xoay người lại thì thấy Tạ Vân Hi đang được một nha đầu đỡ ở phía sau, y phục màu tím đơn giản động lòng người, giống như hoa Ngọc Lan tím trong ngày xuân.

Vốn Đoạn Dịch muốn dẫn Vân Hi đi giải độc, nhưng nàng cố ý trở về hậu hoa viên của An gia. Bởi thế hắn chỉ âm thầm truyền ít chân khí cho nàng, không để nàng kiệt sức ngã xuống, sau đó cho Thanh Nhất truyền Thanh Y tới đi theo nàng.

Làm sao Vân Hi lại không đến chứ? Những người kia muốn giẫm nàng dưới chân, muốn hãm hại nàng, nàng sẽ đứng trước mặt họ để hung hăng trừng phạt! Nhìn bọn họ gieo gió gặt bão, khiến bản mặt hung ác của bọn họ phải lộ ra trước mọi người.

“Không, muội có giao tín vật cho ta.” An Kiệt nói.

Lúc An Kiệt thấy Vân Hi, hắn thề nhất định phải lấy nàng làm vợ, mấy năm không gặp mà nàng lại trở nên xinh đẹp như đóa Ngọc Lan như thế, huống chi nàng có của hồi môn là mười vạn lượng bạc, “Muội ngại đúng không? Không sao, để ta nói.”

Chỉ cần tín vật bên người nàng ở trong tay hắn, bất kể bọn họ có gặp nhau hay không thì trước mặt nhiều người như vậy, nàng cũng chỉ có thể gả cho hắn.

“Kiệt ca ca không gặp Hi biểu muội mà.” Bỗng nhiên một thiếu niên mặc áo dài đi tới, “Sự thật là Kiệt ca ca gặp An tứ biểu muội.”

Người đi tới là đệ đệ của An Cường, An Xương.

An Kiệt trừng mắt liếc hắn một cái, An Xương lại quật cường ngẩng đầu: “Kiệt ca ca, ca trợn mắt cũng không có tác dụng đâu, chính mắt đệ nhìn thấy, thư đồng của đệ cũng thấy mà.”

Dường như An Kiệt muốn đập chết cái tên trước mặt đang muốn hủy con đường phía trước của hắn.

“Xương đệ nhìn nhầm rồi, người gặp ta là Hi biểu muội.” Nói xong, An Cường đưa tay qua bên hông rút một vật ra rồi giơ lên phía của Vân Hi: “Đây là vật muội đưa ta.”

Nhưng khi hắn rút ra lại hơi mơ hồ, không phải là túi hương sao? Tại sao lại biến thành yếm chứ? Chẳng lẽ hắn nhớ nhầm?

Lúc này đầu óc hắn mơ màng, thân thể lại không thoải mái, dường như trong người có một ngọn lửa muốn bùng phát.

An Kiệt liếc nhìn Vân Hi, đôi mắt to trong suốt, đôi môi đỏ tươi, da thịt trắng như tuyết… Hắn không nhịn được nuốt nước bọt một cái, hô hấp cũng trở nên dồn dập, nơi nào đó trên cơ thể lại có phản ứng dữ dội, hắn rất muốn chui vào một nơi nào đó.

Sau khi Tạ Vân Hương nhìn thấy chiếc yếm thì sắc mặt trở nên trắng bệch. Nàng ôm ngực, chuyện gì xảy ra? Đó là yếm của nàng! Tại sao lại ở trong tay An Kiệt chứ? Chẳng lẽ lúc rơi ở tiểu tạ đã bị nhặt đi sao?

Khi Tạ Vân Hương thấy hạ thân của An Cường bị cắt mất, nàng chỉ muốn nhanh chóng phủi sạch quan hệ với hắn, vội vàng mặc quần áo vào, lại quên mặc yếm sao?

Vân Hi chớp mắt mấy cái: “Đó không phải là đồ của muội đâu Kiệt công tử, nhưng mà lại hơi giống đồ của Tứ muội muội đó.”

Tạ Vân Hương bị dọa sợ đến mức cơ thể lùi về phía sau mấy bước.

An thị hung hăng trợn mắt nhìn nàng ta mấy cái. Gương mặt Tạ lão phu nhân đã đen lắm rồi, bà tức giận nói: “Đưa vật kia tới đây.”

An Kiệt không ngốc, đồ vừa đưa ra khỏi, nhân lúc mọi người còn chưa chú ý đã ôm vào trong ngực để mọi người không nhìn thấy.

Vân Hi nhìn thấu sự băn khoăn của hắn liền nói: “Nhớ lúc sáng ngồi xe ngựa thì Tứ muội đã mở rộng cổ áo ra một chút, ta thấy bên trong là chiếc yếm có màu sắc giống như thế. Hơn nữa, trên quần áo của tứ muội có ghi chữ “Thỏ”, không biết có hay không?”

An Xương đi tới bên cạnh An Kiệt, An Kiệt run rẩy mở chiếc yếm ra, quả nhiên thấy phía dưới có thêu một chữ “Thỏ”.

Hắn hắng giọng nói: “Tạ lão phu nhân, phía trên có chữ ‘Thỏ’. Cho nên rõ ràng người gặp Kiệt ca ca là Tứ muội.”

Tạ Vân Hương nhắm mắt lại, sau đó cơ thể lùi về phía sau – giả vờ bất tỉnh. Nếu không ngất thì nàng sẽ bị lão phu nhân đánh chết.

Nàng cũng không dám nói là nha đầu trộm đi, nếu lão phu nhân tra xét quần áo của nàng, phát hiện nàng không mặc yếm bên trong thì càng nghi ngờ. Còn có trên người nàng đều loang lổ dấu vết màu đỏ của hoan ái, càng khiến người ta hoài nghi.

Huống hồ còn có An Xương là người làm chứng.

An Kiệt cũng chỉ là con vợ kế, nàng không muốn gả cho hắn!

Trong lòng nàng đang không ngừng nguyền rủa Vân Hi.

Vốn là An lão phu nhân muốn kết thân với Tạ gia, lúc này liền hỏi Tạ lão phu nhân: “Lão tỷ tỷ, tỷ xem chuyện như vậy… bọn nhỏ đã lưỡng tình tương duyệt, nếu mấy người già như chúng ta chia rẽ thì không phải là rất đáng tiếc sao?”

“Từ từ rồi tính.” Tạ lão phu nhân nói, người của An gia, ai bà cũng không thích, nhưng hết lần này tới lần khác lại xảy ra chuyện như vậy.

Tâm tình của Tạ lão phu nhân không tốt, bà xoay người muốn đi về, Tạ Viện vội giữ lại: “Mẫu thân, người đã mệt rồi, hay là đến tiểu tạ trước mặt ngồi nghỉ đi.”

Triệu Cận cùng An Cường vẫn còn ở bên trong đó, chuyện của bà còn chưa xử lý xong, người An gia không dễ gạt, bà cần phải có mẫu thân cản đường.

An lão phu nhân cũng muốn bàn bạc với Tạ lão phu nhân chuyện kết thân nên nhất quyết mời bà vào trong.

Thấy tình hình không thể từ chối nên Tạ lão phu nhân chỉ gật đầu: “Nếu tới rồi thì ngồi một chút rồi về.”

An Xương cúi đầu hành lễ với An phu nhân rồi nhìn Vân Hi, sau đó đi ra khỏi viện.

Vân Hi lắc đầu, chỉ vì lúc An Xương sinh ra khiến An phu nhân bị ngã nên bà chán ghét chính con trai ruột của mình. Hài tử sinh ra từ trong bụng mình, bà lỡ chân bị ngã, chẳng lẽ chuyện này một đứa con nít có thể quyết định sao?

Thiên hạ lại có mẫu thân như vậy ư?

Tạ Vân Hương được bà tử đưa xuống. Nhưng lúc đi ngang qua Vân Hi thì mở mắt, gắt gao nhìn chằm chằm nàng.

Triệu Ngọc Nga thấy mẫu thân đã vào tiểu tạ thì cũng đi vào theo, nàng lại bị Vân Hi kéo tay áo: “Ngọc Nga tỷ, nhiều người quá, đi vào chỉ thêm buồn bực, chúng ta ở ngoài này phơi nắng đi.” Vân Hi ngồi xuống một tảng đá rồi vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh với Triệu Ngọc Nga.

Trong đó mùi máu tanh bẩn thỉu, nàng không muốn để Triệu Ngọc Nga nhìn thấy.

Triệu Ngọc Nga không thích những nơi huyên náo nên gật đầu: “Được.”

Tạ Vân Dung thấy hai người không vào nên cũng tới ngồi xuống bên cạnh. Vân Hi nhìn nàng không lên tiếng.

Lúc này An kiệt vẫn chưa rời khỏi, hai mắt hắn đỏ bừng đi tới chỗ Vân Hi: “Hi biểu muội.” Vân Hi cũng không thèm nhìn hắn, ai ngờ An Kiệt lại tới gần hơn, “Ta thật sự thích muội, Hi biểu muội.”

Thanh Y đứng bên cạnh trầm mặt xuống, lặng lẽ cầm hai cục đá trong tay nhanh chóng bắn ra. An Cường vừa định tiến tới nữa thì đơ người như cọc gỗ, hắn đứng yên không nhúc nhích được, há miệng nhưng không thể nói ra lời.

Mà lúc này, bỗng dưng trong Thấm Phương Tạ ở trước mặt vang lên tiếng khóc không ngừng.

Editor: Dịch đoạn này thỏa mãn quá:))