Thời gian là kẻ chẳng bao giờ chờ đợi ai, nhưng thời khắc này nó như chầm chậm ngừng lại, Hạ Vy kiễng chân, hai tay vòng lên lưng, ôm hắn chặt hơn, như bao điều dồn nén trong thân tâm cô, mong hắn cảm nhận được.

- " Em có biết mình đang làm gì không?"

- " Em biết" - điệu ngữ trong câu nói lẫn ngôn từ vì hoàn cảnh hay vì người đối diện mà thay đổi. Đối ngược với giọng hắn, giọng cô nhẹ nhàng như cánh, thật thu hút và êm dịu đi vào lòng người, cô nói rất nhỏ, nó bên tai hắn như thể chỉ muốn nói cho hắn nghe.

- " Cái ôm này có ý gì?"

- " Ôm bù, xin lỗi, đáng lẽ ra, ngày hôm qua em nên thế này, em nên ôm anh, lắng nghe những gánh nặng trong lòng, chứ không phải vì những chuyện cỏn con mà gây ra cuộc tranh cãi không nên có, chúng ta đều là người sai, không chỉ bản thân anh ích kỉ, em còn ích kỉ gấp vạn lần, đáng lẽ chúng ta nên đặt nhau vào đối phương mà nhìn nhận chứ không phải ép buộc, em xin lỗi, lại một lần nữa gây chuyện rồi."

- " Không, em đúng, là do anh" - nghe Hạ Vy, trái tim Mạc Cao Kì như vỡ òa, thật hạnh phúc, hắn vòng tay ôm đáp trả cô. Đầu hắn rúc vào vai cô. Có người nói,nếu ai đó trao cho bạn một cái ôn thật ấm áp, tuổi thọ bạn sẽ được kéo dài thêm một ngày, trong cuộc sống đầy va chạm, thì hiện tại đối với hắn cái ôm của Hạ Vy chính là sự biểu hiện tình cảm ấm áp của cả cơ thể lẫn tấm lòng, như lời nhủ cô cùng hắn sống trong niềm vui, vượt qua mọi nỗi buồn.

Lát sau, hắn theo lời Hạ Vy liền tắm rửa sạch sẽ, hắn bước ra trong bộ đổ ở nhà vô cùng thoải mái,nhưng ánh mắt hắn chỉ chú tâm đến người con gái đang nở nụ cười đây dịu dàng, dẫn hắn ngồi xuống mà lau tóc cho hắn.

- " Hạ Vy "

Hắn gọi cô, bàn tay to nắm tay cô, thoạt nhiên kéo cô vào lòng mình, cảm nhận sự ấm áp tỏa bao quanh tâm trí lẫn cơ thể.

- " Em có rất nhiều điều muốn hỏi?"

- " Rất nhiều"

- " Tại sao lại không hỏi?"

- " Suỵt, em biết Mạc Cao Kì,khi em hỏi những câu hỏi đó, anh sẽ chẳng dễ dàng có thể trả lời, nếu mọi chuyện dễ dàng như vậy, anh đã nói hết mọi thứ cho em"

- "..."

Là Hạ Vy nhạy cảm, hay bản thân cô luôn suy nghĩ cho người khác, cô như vậy khiến hắn cảm thấy thật có lỗi.

- " Đừng suy nghĩ nhiều, bây giờ công ty xảy ra chuyện như vậy, Mạc Cao Kì bản thân anh rất giỏi, em sẽ không khuyên nhủ, nhưng nếu là lắng nghe, em rất sẵn lòng"

- " Hạ Vy chúng ta đã từng gặp nhau, gặp nhau trong hoàn cảnh chẳng mấy tốt đẹp, rất nhiều lỗi lầm mà cũng nhiều kỉ niệm đẹp"

Nguyệt Hạ Vy khẽ cười, cô dựa đầu vào vai hắn, thật bình yên, dù nghe chuyện mình đã quên nhưng cô lại chỉ muốn chú tâm vào hiện tại, hiện tại nói với cô rằng, cô đang ở bên cạnh Mạc Cao Kì và hắn đang ở cạnh cô. Từng nhịp đập, từng hơi thở, cô cảm nhận rất rõ...

- " Lỗi lầm nhưng chẳng phải bản thân em đã chấp nhận sao? Nếu không tại sao em lại ở cạnh anh"

- " Vậy tại sao, đến bây giờ nếu em biết mọi chuyện em có chọn như vậy không? Anh sợ rằng đây chỉ là giấc mơ tự anh xây dựng"

- " tay có ngón ngắn, ngón dài, người cũng có người đúng người sai, quan trọng là họ biết nhận sai và sửa lỗi thế nào, hơn nữa, chẳng ai đánh thuế ước mơ của chúng ta cả, Mạc Cao Kì ánh mắt anh nhìn em, dù đối thẳng nhưng nhiều lúc anh lại trốn tránh. Đó không phải do anh, là do bản thân em chọn, hiện tại sau khi biết anh không sao, em có thể quay về Bạch Sa sống cuộc sống của mình, nhưng không chẳng phải em đang ngồi trong lòng anh sao?"

- "..."

- " Nếu đây là chuyện sai, hãy cho rằng là do bản thân ngu ngốc, đừng đổ lỗi cho ai, và đừng nhận hết lỗi về mình. Em biết, chỉ cần nghe anh nói, em biết rằng lỗi của anh nghe có vẻ rất lớn. Nhưng Mạc Cao Kì, em chọn cách bỏ qua mọi chuyện trước kia, anh cũng vậy, đừng để bụng nhiều chuyện. Nếu anh cảm thấy thoải mái khi nói ra và đủ dũng cảm nói ra với em tất cả mọi chuyện, em sẵn sàng lắng nghe"

- " Anh đã cưỡng bức em"

Hạ Vy mở to mắt, cô cựa thân mình,vòng hai tay lên vai, đối diện hắn, cô thấy ánh mắt hắn nheo lại, không thoải mái nhưng hắn lại nói cho cô biết, Hạ Vy nhận thấy sự tôn trọng của hắn đối với cô. Cô thật biết ơn hắn.

Một tia suy nghĩ lóe qua, cô nhớ lại hình ảnh người nữ trong ảo giác tối qua mình đã thấy, hóa ra đó là cô sao. Hạ Vy mỉm cười, một người phụ nữ bị cưỡng bức là chuyện cực kì sốc với cô ấy, nhưng cô lại bị cuốn hút vào ánh mắt hiện tại của hắn, hai tay cô ôm mặt hắn, xoa nhẹ má hắn.

- " chắc hẳn anh đã lấy rất nhiều dũng khí để nói chuyện này nhỉ?"

- " Anh không muốn lừa em, Hạ Vy, em là một điều quá tốt đẹp xuất hiện trong cuộc đời anh, anh đã từng nghĩ mình có thực sự đang tồn tại và tồn tại vì điều gì, ngày trước anh không biết câu trả lời nhưng bây giờ..."

- "..."

- " anh nghĩ đến em"

- "..."

Mạc Cao Kì cúi đầu xuống, hắn chẳng dám đối diện Hạ Vy, sợ rằng tội lỗi như giày xéo hắn, bàn tay hắn ôm cô buông lỏng rồi lại chặt lại phía eo như sợ được sợ mất tựa đứa trẻ, Hạ Vy thở dài, cô đưa tay lên vuốt mái tóc hắn, cảm nhận mùi dầu gội nam tính.

- " Mạc Cao Kì, thừa nhận một chuyện, khi em buồn, khi em thấy trống vắng, và kể cả khi em vui, em đã nghĩ đến anh, một đêm nọ em mơ ác mộng, em mơ về chuyện quá khứ, mọi người xa lánh em, thậm chí là chửi rủa, họ quan niệm em là một điềm xấu của làng đó. Đối với em được người khác yêu quả là chuyện to lớn, và được người khác tôn trọng, trân trọng thì đó là một sự ban ơn. Ở đây, em cảm thấy bản thân có ý nghĩa, và em biết rằng dù tất cả cùng quên nhưng anh chắc chắn sẽ nhớ."

- "..."

- " Thật vui vì anh đã nói với em, có lẽ còn nhiều chuyện, nhưng tại sao chúng ta không chọn cách quên đi điều buồn và giữ lại điều vui, niềm vui chắc chắn là nhiều hơn, nó lý giải tại sao chúng ta lại ở đây, tại sao dù sai và đau nhưng chúng ta vẫn luôn gặp nhau, anh khiến em tổn thương, em cùng vậy, nó như một thể bù trừ và vun đắp vậy. Cho nên đừng đặt nó trong lòng nữa."

- " Ôi Hạ Vy..."

Mũi Mạc Cao Kì đã cay cay, hắn thật không thể diễn tả cảm xúc bản thân ngay lúc này, một lần nữa, hắn lấy can đảm đối diện Hạ Vy, cô vẫn luôn xinh đẹp và dịu dàng như vậy, nụ cười nhẹ trên môi cô càng in đậm vào sây rrong mắt hắn. Vẫn luôn vị tha, lắng nghe và thấu hiểu hắn. Ông trời quả là tốt bụng khi cho hắn gặp cô. Có lẽ cô chính là điều may mắn duy nhất trong cuộc đời đen tối của hắn.

- " Được rồi, anh tính nhìn em chằm chằm như thế đến khi nào nữa. Em sẽ..."

- " Anh yêu em"

- " hả"

- " Anh nhất định phải nói: anh yêu em"

Ngay tức khắc, khuôn mặt hắn rực rõ như ánh ban mai, như thể trước đó hắn chẳng có chuyện buồn rầu rĩ nào, bảy tỏ thẳng thắn thế này khiến Hạ Vy không quen, cô có chút ngại, hai tay đã áp má mình cho đi đôi má đã sớm hây hây hồng. Giọng không khỏi oán trách giả.

- " Anh, anh liêm sỉ, nhặt lên"

- " Anh nói là anh yêu em. Anh sẽ không bắt em trả lời luôn nhưng nhất định một ngày nào đó em sẽ khiến em hạnh phúc đến nỗi phải thét lên câu tương tự"

- " Vậy em chờ xem" - Hạ Vy bật cười, cô kêu lớn khi Hắn đột nhiên dùng lực hai tay ở eo cô, nhắc bổng cả người Hạ Vy lên xoay vòng. Một lần nữa hắn lại hét lớn...

- " Anh yêu em"

Mạc Cao Kì hạ dần, hắn vẫn ôm cô, bàn tay nắm chặt eo cô, đầu ngẩng lên mắt đối mắt, Hạ Vy ở ngay trước mặt hắn, cô ở đây, cô chấp nhận ở cạnh hắn, chấp nhận lỗi lầm của hắn. Tại sao nụ cười của cô lại đẹp đến vậy? Đôi mắt tím khiến cô trở thành điềm xấu với người khác nhưng cô luôn là bùa hộ mệnh của hắn, là định mệnh cho họ gặp nhau, nhưng là họ cố gắng níu đối phương bên mình để không lạc nhau.

Nụ hôn nhẹ như cánh hoa rơi trên mắt, trên chóp mũi của Hạ Vy, cô nhắm nghiền mắt mình, hai tay ôm đầu hắn, cảm nhận nụ hôn vừa nhẹ nhàng lại vừa có sự cháy bỏng, mãnh liệt của cả hai, tựa như một cảm xúc bị dồn nén nay được giải thoát, giữa họ hiện chẳng tồn tại một khoảng cách nào cả. Khăng khít liên kết với nhau tựa như mắt xích, chỉ cần một mắt xích đau đớn, mắt xích còn lại cũng sẽ đau theo.

******

Vota và Follow mình nha.

- nhiều ngược quá nên đành ngọt thôi????