Không chạnh lòng quả thực là một lời nói dối.

Quản gia ái ngại nhìn cô.

- "Hạ Vy con sao vậy?"

- " Con không sao "

Không sao thế nào được cơ chứ, đứng từ nãy cũng chỉ lau đi lau lại một cái bát, não lòng lại thở dài liên tục. Nghe tiếng xe ngoài cửa, cô biết Mạc Cao Kì đã về, giờ khắc này sao cô lại muốn trốn tránh hắn vậy, cô thực không muốn đối mặt ngay lúc này. Vừa ngẩng đâu, cô đã thấy dáng người cao lớn, thật lịch lãm trong bộ vest đen tuyền, vẫn vẻ ảm đạm đầy thâm trầm và mê người, như một liều độc dược, uống rồi nào có thể tìm thấy thuốc giải. Cô hít một hơi thật sâu, tiến đến, dáng người mảnh mai càng thoát thục trong bộ váy hồng phấn giản đơn. Hạ Vy làm việc hàng ngày mình vẫn làm, cầm túi tài liệu cho hắn, bàn tay nhanh nhẹn cởi chiếc áo khoác, mân mê chất vải đắt tiền. Cô không nhìn hắn, chỉ thật nhanh quay lưng đi, lẳng lặng, lấy đồ dùng cơm cho hắn.

- " Em không ăn sao?"

Mạc Cao Kì nắm chặt tay cô khi thấy cô chẳng ngồi xuống, hắn đã nhận rõ không khí khác lạ ở cô, cô im lặng như vậy là sao? Hắn thực rất sợ và ghét sự im lặng bất thường, tâm tư lại khó đoán.

- " Tôi ăn rồi"

Hạ Vy gạt tay, cô chẳng thèm đếm xỉa đến hắn cứ thế bước lên trên phòng, cô lại thu mình trên chiếc giường kia, mở chòm mái, cô thu vào mắt mình bầu trời tối đêm. Đưa tay lên, cô nắm hụt từng ánh sao, rốt cuộc cô đang muốn nắm lấy cái gì?

Hạ Vy buồn quá, dù cho có bị bọn trẻ kì thị, mọi người xa lánh, cô cũng không buồn đến như vậy, cô chạnh lòng ghen tị khi nghĩ đến ba chữ "Mạc phu nhân".

- " Em giận chuyện sáng nay sao?"

Nguyệt Hạ Vy giật mình, có lẽ cô đã quá đăm chiêu suy nghĩ nên Mạc Cao Kì bước vào phòng từ lúc nào không hai, ánh mắt cô rơi trên mu bàn tay mình được hắn xoa nhẹ, cô vội rụt lại.

- " Tôi ổn"

Lạnh nhạt, giọng điệu lẫn câu nói khiến hai mày hắn nhịu lại, hắn định giang tay vồ vễ cô nhưng Hạ Vy đã hướng ánh mắt chắc nịch lên mang đầy xa lánh.

- " Xin hãy thận trọng"

- " Em..."

- " Mạc Cao Kì, để tôi nhắc lại cho anh quan hệ của chúng ta là cung cầu, anh làm kinh doanh cũng biết anh muốn, tôi đáp ứng, không một chút nảy sinh khác"

Mạc Cao Kì càng nhíu mày chặt hơn, cô lại xây dựng khoảng cách giữa hắn và cô, tại sao hắn đang tiến đến cô lại lùi.

- " Ý em là sao?"

- " Chúng ta đều phải tin tưởng, tôn trọng lẫn nhau đúng không?"

- " Tôi không có dối em chuyện gì?"

- " Không lừa sao, Mạc Cao Kì tôi hỏi anh, chân anh đâu có gãy?"

Hắn mở to mắt nhìn Hạ Vy, cô dám lớn tiếng với hắn, nhưng lời cô nói khiến hắn bàng hoàng hơn là ngỡ ngàng.

- "..."

- " anh muốn hỏi tại sao tôi biết đúng không, được, tôi nói cho anh, ngày hôm hỏa hoạn lúc anh bị máy quay lên, lúc đó anh đâu đeo bó chân, anh đi rất vững sau hôm đó anh cũng bất cẩn để lộ. Mạc Cao Kì nói gì? Tain sao anh lại làm như vậy?"

- " Vì tôi muốn giữ em ở bên mình"

- " Anh..."

Rốt cuộc là ai quá đáng, Hạ Vy không hiểu, đến nước này hắn vẫn luôn nói lời đường ngọt với cô để làm gì,hắn có người hắn yêu, hà tất gì phải làm như vậy với cô.

- " Nếu thời điểm đó tôi nói tôi cần em, em có đồng ý không?"

- " Mạc Cao Kì, chúng ta là người xa lạ..."

- " Chúng ta là người xa lạ,xa lạ đến thế nào em đâu hiểu được"

- "..."

- " Sau đó em bắt đầu nghĩ đến hai đường thẳng song song và tôi thì lại nghĩ đến hai đường thẳng trùng nhau"

- " Cao Kì, đó vốn dĩ là anh nghĩ như vậy, đối với tôi chúng ta đã là những kẻ không chung đường. Anh nói xem, định lừa tôi đến bao giờ, sao anh không nói thẳng anh muốn gì từ tôi? Hay anh nhớ ai rồi áp đặt lên tôi"

- " nhớ ai? Em đừng úp mở như vậy? Nói thẳng ra xem nào "

Mạc Cao Kì tức giận, hắn đay nghiến nhíu mày, tâm tình chỉ có thể nói là cực kì cực kì không tốt, Hạ Vy hơi hoảng khi tay hắn dồn mình vào góc tường, phía tay bất chợt bị nắm đã hơi đã. Cô cắn môi, hắn tức, cô giận nên chọn im lặng hay tiếp tục.

- " Nói "

Hắn thô thiển, mạnh bạo nâng cằm cô lên,không chút dè dặt bắt cô đối diện mình, nhìn ngọn lửa giận trong mắt hắn, cô không biết tại sao hắn giận như vậy, hay bị nắm thóp tim đen. Hạ Vy chọn cách im lặng, càng nói càng cãi vã, hiễn tại bây giờ mọi thứ đã theo con đường tiêu cực, cô không có câu trả lời thỏa tình cho hắn, hay đơn giản là họ không hiểu đối phương muốn gì. Hạ Vy nhìn thấy một người phụ nữ ghen mù quáng trong mắt hắn phản ánh đó là cô, cô cười trừ. Tra hỏi hắn làm gì cơ chứ? Dù sao có là gì của nhau đâu. Song Hạ Vy nhận ra, cô biết lí do mình tra hỏi hắn như vậy.

- " Buông tôi ra"

- " Buông ra, buông ra để em chạy đi sao" - Mạc Cao Kì nắm tay cô chặt hơn, hắn dồn nén sự bất bình bản thân xuống lực tay cô.

- " tôi chạy đi đâu bây giờ"

- " không buông"

- " Buông... A".

||||| Truyện đề cử: Chàng Rể Quyền Thế |||||

Thoắt một tiếng, Hạ Vy đã thấy cả người bị ném lên giường, cô bàng hoàng nhìn mọi thứ xung quanh, mọi thứ trở nên tối dần, hiện trước mắt cô không phải là tình cảnh hiện tại mà là một tình cảnh khác, là căn phòng tầng ba, cô nghe thấy bên tai trời mưa to dầm dã, cô quay đầu, liền thấy người phụ nữ đúng trước gương, cô ta rũ chăn xuống, thân thể toàn là vết bầm tím, vết tay, cơ thể xinh đẹp trơ trụi mái tóc dài thì rối tung, hai tay liên tục áp mặt nức nở, chẳng thành tiếng mà cũng chẳng kêu gào, có thể nói là đỉnh điểm sự tuyệt vọng. Bất giác cô nắm chặt chăn trong tay, cơ thể run lên từng hồi, cô giật mình nhìn xuống tay mình, vết tím, vết bầm, y hệt cô gái đó, bất giác ngước lên, cô lại nhìn thấy Mạc Cao Kì đang bước đến, đâu là thực đâu là mơ.

Mãi khi tay mình bị hắn kéo, hắn đỡ lưng cô, cắn mạnh lên vai, sự truyền buốt mách cô rằng đây là thực, cô nhìn tay mình, trắng nõn, nhưng vết kia đã biến mất. Ánh mắt mơ hồ, tâm trí lơ lửng, cơ thể nhỏ bé lại không ngừng bị Mạc Cao Kì giày xéo. Hắn đè thân thể cô xuống, khóa hai tay cô trên đầu, không chút giấu diếm cái hôn đầy sự thèm khát, và mãnh liệt. Cảm giác vừa yêu thương vừa trừng phạt này khiến cô thật sợ hãi. Bàn tay hắn luồn vào váy mơn trớn da thịt của cô, chúng phát mùi hương như sữa càng khiến động tác thục hơn.

- " Hạ Vy, tôi phải làm thế nào em mới hiểu ra"

Bất chợt, mọi hành động của hắn dừng lại, hắn kéo cô, ôm chặt cô vào lòng, đầu hắn gục bên vai cô một cách mệt mỏi.

- " Anh đang giấu chuyện gì? Tôi muốn biết"

- " Tôi hỏi em một câu, nếu em bị phản bội, tổn thương bởi chính người em yêu nhất, cảm giác em đã nghĩ họ kéo mình từ thiên đường xuống địa ngục, em vẫn sẽ chọn tiếp tục yêu họ sao?"

- " Đó không phải tình yêu mà là sự ích kỉ muốn thỏa lòng từ một phía, khi cả hai đã thực sự thấu hiểu nhau thì sẽ chẳng có hai chữ tổn thương"

- " Kể cả khi họ không cố ý"

- "..."

- " Vậy là tôi ích kỉ sao"

Hạ Vy giật mình, một giây khắc cô đã muốn rút lại lời nói của mình khi thấy vẻ mặt thống khổ buồn bã của hắn, hắn gượng cười một cách đau đớn đến đáng thương, xoa mặt cô rồi dụi chóp mũi cô, vẫn là những hành động yêu thương đó, cô lẳng lặng nhìn bóng lưng to lớn mà đầy cô độc của hắn rời đi. Tim cô bỗng thắt mạnh lại, đến khi chạy ra ý định níu hắn cô mới biết mình ghét hình ảnh cánh cửa đóng mỗi khi hắn rời đi đến nhường nào.

********

- Vote và Follow mình nha ❤