"Có thông tin gì không?"
Trợ lý nhìn anh, trả lời: "Vâng, cô gái kia tên là Mạc Hy, đang làm ở công ty viễn thông Đại Lang."
"Trong tuần này tôi có thời gian rảnh hay không?" Lục Hàn trầm tư.
Trợ lý ghi nhớ tất cả lịch trình làm việc của anh, nhanh đáp: "Vâng thưa chủ tịch, trong tuần này chủ tịch hầu như đều bận rộn."
"Vậy dời vào tuần sau vậy."
"Việc gì dời vào tuần sau chủ tịch?"
Lục Hàn thở dài: "Chính là việc xin lỗi Mạc Hy, nếu không con gái sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy."
Nói cũng đúng, tiểu thư tuy tuổi còn nhỏ, nhưng vô cùng ngông cuồng, và lanh ma.
Có thể khiến Lục Hàn đau đầu, Manh Manh là người đầu tiên làm điều đó.
-----Lục Gia-----
Tối hôm đó, bên trong căn phòng màu sắc ưa nhìn, Manh Manh ngồi, chống tay lên bàn, suy nghĩ gì đó, gương mặt bởi bàn tay đẩy lên, trông vô cùng đáng yêu.
Trước mặt cô bé đó là tấm danh thiếp của Mạc Hy, bởi vì xung đột hôm qua, nên cô đã làm rơi, vô tình Manh Manh thấy và nhặt lên.
Xem như cũng có duyên.
Chị xinh đẹp, ngày mai em được gặp lại chị rồi!
Cảm giác vui sướng khiến cô bé như muốn hét thật lớn.
*Cạch
Cánh cửa mở ra, thân hình cao ráo của Lục Hàn xuất hiện, hại cô bé suýt chút nữa ngất xỉu, vì giật mình, nhanh tay đem giấu tấm danh thiếp đi.
"Manh Manh, sao giờ này con còn chưa ngủ?" Lục Hàn ngồi xuống giường, ôn nhu hỏi.
Trong ánh mắt đầy rẫy sự cưng chiều dành cho con gái.
Manh Manh lắc đầu, nói: "Con chưa buồn ngủ."
"Thường giờ này con đã ngủ rồi mà nhỉ?" Lục Hàn nhìn đồng hồ, cũng đã mười giờ kém rồi, không còn sớm nữa.
"Chắc là con bị mất ngủ."
Còn nhỏ mà lại mất ngủ! Lừa anh sao?
Lục Hàn cười ngây ra: "Con vẫn còn giận ba việc khi sáng sao?"
"Không giận." đôi mắt to tròn chớp chớp: "Dù gì con cũng không cần ba tìm chị xinh đẹp xin lỗi nữa."
"Hả?" Lục Hàn lần này lại khó hiểu hơn, bắt anh xin lỗi cũng là con gái, bây giờ liền không cần anh xin lỗi.
Nhóc con này đang nghĩ gì!
"Con nói nhiêu đó thôi, bây giờ con buồn ngủ rồi, ba có thể về phòng."
"Con lật mặt nhanh thật!"
Không đáp, Manh Manh chỉ nở một nụ cười ranh ma.
Hại anh cũng phải sởn gai ốc.
-----
Sáng ngày hôm sau, Lục Hàn có công việc đột xuất nên đến công ty từ sớm.
Nên giao Manh Manh lại cho bảo mẫu trông chừng.
Chỉ là cô bé quá thông minh, dùng sự linh hoạt của mình, để lừa bảo mẫu, mới có thể thành công trốn thoát khỏi nhà.
Bắt một chiếc taxi đi khỏi đó.
Tài xế nhìn cô bé đầy ngây ngô: "Bé con, ba mẹ con đâu, tại sao lại đi một mình?"
Manh Manh lười biếng đáp: "Ba của con bận việc rồi, còn mẹ thì con đang đi tìm."
Tài xế cười cười: "À, vậy là con đang lạc mẹ sao?"
"Không phải." Manh Manh bắt đầu khó chịu: "Chú chạy theo địa chỉ con vừa đưa là được, còn những việc khác không cần quan tâm nhiều."
What? Đây là một đứa bé mới chừng ấy tuổi, mà cách nói chuyện lại nghiêm túc vô cùng.
Lần đầu hắn gặp một cô bé như thế.
Chốc sau, đã đến nơi, Manh Manh thành thạo mở cửa, không quên trả tiền: "Chú không cần đưa tiền dư lại, cứ giữ lấy mà sử dụng."
Cầm tiền trên tay, tài xế ngây cả người ra.
Mấy năm chạy taxi, chưa bao giờ cầm tờ tiền đắt như vậy.
Có thể thấy cô bé này là con nhà giàu.
Định nói cảm ơn thì đã không thấy bóng dáng cô bé đâu nữa.
Manh Manh mặc dù nhỏ nhắn, nhưng từng bước chân đi đều rất nhanh, thoáng chốc đã biến mất.
Chắc chắn là chỗ này rồi!
*Ting tong …
Cánh cửa mở ra.
Manh Manh cười vui híp mắt: "Chị xinh…."
Nhưng trước mắt cô bé lại là một người khác, không phải chị xinh đẹp.
Nếu đoán không nhầm: "Cậu là Lục Manh Manh?"
"Đúng vậy, cậu là ai,tại sao lại biết tên của tôi? Hay là thích thầm tôi?" Manh Manh giễu cợt nói, mặc dù vậy, chỉ nhận được cái nhìn lạnh nhạt từ tiểu Trạch.
Trước giờ cậu bé đều được người ta thích, chứ không có khái niệm, cậu bé thích người ta.
Tiểu Trạch bĩu môi: "Cậu không cần biết tại sao tôi lại biết cậu là ai, người cậu tìm không có ở nhà."
"Cậu biết tôi tìm ai?" bắt đầu Manh Manh nhận thấy có điều kì lạ ở cậu bé này.
Nên cẩn thận mới được.
"Tất nhiên."
"Tôi không tin, tôi muốn vào nhà kiểm tra."
"Không cho." tiểu trạch nheo mắt: "Cậu chính là xâm phạm quyền riêng tư của người khác, tôi sẽ thưa cậu."
"Cứ thoải mái, ba của tôi đầy tiền."
Dứt câu, Manh Manh chắp tay sau lưng, trực tiếp đi vào, bỏ qua sự ngăn cản của tiểu Trạch.
Đôi mắt giáo giác khắp nhà, vẫn không thấy dáng vẻ của cô.
Chắc là không có ở nhà thật!
"Như cậu thấy, người cậu tìm không có ở đây, cậu có thể về được rồi." tiểu Trạch lần nữa đuổi khéo cô bé.
Nhưng , Manh Manh làm sao từ bỏ, ngồi lì trên ghế: "Tôi sẽ đợi chị xinh đẹp về."
"Cậu cố chấp nhỉ? Mẹ tôi đi làm rồi, sẽ không về ngay được."
"Mẹ?" não bộ hoạt động, cô bé trầm mặc: "Thì ra chị xinh đẹp đã có con rồi sao?"
Chưa kịp lên tiếng, Manh Manh búng tay: "Cậu có muốn sống cùng tôi không? Như vậy, chị Mạc Hy, sẽ không phải xa tôi nữa, cậu cũng sẽ có một người ba đẹp trai, đặc biệt rất lắm tiền"
"Không muốn!" tiểu Trạch dứt khoát nói: "Cuộc sống hiện tại của tôi và mẹ rất vui, không cần ba cậu và cậu chen chân vào."
"Hừ!" cái hừ lạnh vô cùng khó chịu của Manh Manh, điều kiện có lợi như vậy mà cậu ta không muốn.
Đúng là không biết suy nghĩ thấu đáo mà.
Không thích cứng, vậy chơi mềm!
-------còn---.