Tổng biên đột nhiên bật cười: "Tốt, tốt lắm, tôi rất thích thái độ hăng hái này của mọi người, đó cũng là điều tôi muốn hôm nay, đó là tìm ra câu trả lời, mọi người cũng biết, không chỉ riêng tôi, mà nhiều người cũng đang thắc mắc về vấn đề đó, cho nên lần này, tôi muốn một người, sẽ đi tìm hiểu kĩ việc đó, nếu như thành công thuận lợi, chắc chắn, công ty của chúng ta cũng sẽ nhận về được rất nhiều lợi ích."

Nghe xong, mọi người đều lảng tránh, bởi vì nhiệm vụ lần này không dễ ăn chút nào.

Lại nói, hiện tại Mạc Tuệ đang trên đà nổi tiếng, không may đụng phải sẽ chuốc quạ vào thân.

Chỉ thấy, tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào cô.

Không nghĩ nhiều cô cũng biết, đây chính là muốn đùng đẩy cho cô đây mà.

Trình Thư, là cô gái ngồi bên cạnh, đồng thời cũng là người luôn muốn gây hấn với cô, nói: "Tổng biên, tôi thấy nhiệm vụ lần này, nên giao cho Mạc Hy là hợp lý nhất.

Dù gì, cô ấy ở nước ngoài nhiều năm rồi, chắc hẳn có rất nhiều kinh nghiệm."

"Phải đó, phải đó, nên đưa cho Mạc Hy." một nhân viên khác cũng nói theo.

Rất nhanh, những ý kiến đó, được biên tập để tâm: "Mạc Hy, cô cảm thấy thế nào?"

Cô thật sự rất khó xử.

"Tôi cũng không biết thế nào, nhưng anh cũng biết rồi đó, tôi chỉ mới về nước, còn rất nhiều công việc chưa xử lý, làm sao có thời gian để thực hiện nhiệm vụ kia."

"Không sao." Tổng biên cười: "Nếu như lần này cô làm tốt, sẽ được thưởng lớn, vả lại, công việc của cô sẽ giao cho người khác làm thay, cô không cần lo lắng về vấn đề đó."

"Ai sẽ làm thay tôi đây?" Mạc Hy có chút mệt nhoài nói.

Tổng biên đảo mắt một lượt, nói: "Trình Thư sẽ làm việc đó thay cô, dù gì cô ta cũng rất rảnh rỗi.

"

Nghe vậy, tất nhiên Trình Thư không hài lòng, nhưng mà không thể từ chối.

Nếu không sẽ bắt đi làm việc kia, còn khó khăn gấp bội.

Mạc Hy nhìn gương mặt uất nghẹn của cô ta, mà cảm thấy vui vẻ: "Muốn chơi tôi, cô không phải đối thủ."

"Hừ." cô ta hừ mạnh một cái.

Sau đó cuộc họp kết thúc,Mạc Hy bắt đầu nghiên cứu về kế hoạch lần này một cách thật tỉ mỉ.

Nếu như thất bại, à không, sẽ không thất bại.

-------Lục Thị-----

Buổi trưa ngày hôm đó, tại phòng làm việc của Lục Hàn.

Con gái nhỏ ngồi buồn bã trên ghế, ánh mắt rất chăm chú nhìn ba của mình, than vãn: "Ba à, con muốn đi chơi, ba lại mang con đến đây, rồi bỏ con ngồi một mình, ba cũng biết hành hạ người khác quá đi."

"Ba xin lỗi." Lục Hàn nhìn Manh Manh: "Cũng sắp xong rồi, ba sẽ nhanh dẫn con đi chơi."

"Vâng, con đợi ba." mặc dù nói rất hay, nhưng trong lòng cô bé thật sự đợi không nỗi nữa rồi.

Đúng lúc này, cảnh cửa bật mở ra, Mạc Tuệ đi vào rất tùy tiện, nở nụ cười rất tươi khi nhìn thấy Lục Hàn: "Hàn, anh có rảnh không, em muốn nói chuyện với anh một lát."

"Rất bận." Lục Hàn đến cả nhìn cũng không nhìn cô ta dù chỉ một cái liếc mắt: "Có gì cô cứ nói thẳng, tôi vừa làm vừa nghe vẫn được."

"Anh nhìn em một cái có được không? Anh làm em có cảm giác rất tủi thân." khuôn mặt cô ta tỏ rõ sự buồn bã.

Manh Manh ngồi xem cô ta diễn mà cảm thấy buồn nôn, nhảy tọt xuống: "Ba tôi không nhìn cô là bởi vì cô không xứng để ba tôi nhìn, không cần phải cầu xin."

Mạc Tuệ liền để ý đến Manh Manh, trợn mắt, như muốn ăn tươi nuốt sống con bé, nhưng vì tình thế, nên bắt buộc phải thật vui vẻ: "Bảo bối, con không thích cô ở chỗ nào, cứ nói đi, cô sẽ sửa đổi mà."

Manh Manh bĩu môi: "Chỉ cần là cô, tôi đều không thích."

"Hàn, anh xem con bé kìa." Mạc Tuệ ấm ức mách với Lục Hàn.

Chỉ là tình cha con vốn rất cao cả, làm sao có thể vì một người phụ nữ mà trách con bé: "Con của tôi nói gì cô không cần để tâm đến, cũng không cần nói với tôi."

Manh Manh thở dài một hơi, gương mặt đáng yêu biểu lộ sự chán ghét: "Ba ơi, con cảm thấy trong phòng bây giờ rất ngột ngạt, con phải ra ngoài hít thở bầu không khí trong lành đây, ba và cô ta tiếp tục nói chuyện đi."

"Con đi đi."

Thấy con bé đi khỏi, Mạc Tuệ vui mừng khôn xiết.

Bắt đầu tiến đến gần anh, cố ý để lộ ra vòm ng.ực quyến rũ, đưa đẩy trước mắt anh: "Hàn, em rất nhớ anh, anh có thể dành chút thời gian cho em có được không?"

Nhận lấy sự lạnh nhạt từ anh: "Cô có thể giữ lại cho bản thân một chút tự tôn được không? Đừng lấy thân thể ra để quyến rũ tôi, nếu như lần đó tôi không vì say rượu, cũng sẽ không xảy ra chuyện đó, nói ngắn gọn, là tôi không thích cô."

"Em biết bây giờ anh chưa thể thích em, nhưng em rất thích anh, lần đó, mặc dù là vì rượu anh mới tìm đến em, nhưng em cảm thấy rất vui." Mạc Tuệ nói không hề gượng gạo một chút nào.

Đổi lại chỉ là sự buồn cười ngạo nghễ trong đôi mắt của Lục Hàn, đối với anh mà nói, người phụ nữ muốn tiếp cận anh, chỉ có một ý đồ chính đó là muốn làm Lục phu nhân, có tiền, có quyền, ai mà không thích vị trí đó.

------còn----.