Tầm chừng hai giờ chiều của ngày hôm đó, Mộ Khải Uy nhận được điện thoại của Lục Khắc, hắn hẹn cậu đến bar để nói chuyện.
Mặc dù trong lòng không biết tại sao Lục Khắc lại có nhã hứng mời mình như vậy, cơ mà cũng đã một thời gian rồi hai người chưa cùng nhau ngồi lại hàn huyên.
Mộ Khải Uy rất mái mộ Lục Khắc, hai người họ mặc dù không phải anh em ruột, nhưng người nhìn vào cứ tưởng cùng là anh em.
Mộ Khải Uy đến nơi, đi lên căn phòng vip ở bar, hai người có thể miêu tả như khách quen ở đây vậy.
Gương mặt hào hứng của Mộ Khải Uy hiện lên, tay cầm khóa cửa nhanh nhẹn mở cửa ra, ngay lập tức đập vào đôi mắt của hắn là vẻ mặt âm trầm của Lục Hàn.
Pha lẫn một chút câu có, thanh âm vang lên có chút nhẹ nhàng: "Mau qua đây ngồi với anh đi."
Vừa nhìn Lục Khắc rót rượu, Mộ Khải Uy cười đầy gượng ép nói: "Anh ba ai đã chọc giận anh gì sao? Trông vẻ mặt của anh có chút khó chịu ấy nhỉ."
Mộ Khải Uy hỏi là hỏi như vậy, cơ mà hắn không biết có phải là anh ấy đã biết chuyện giữa mình và Hy Hy là giả chưa nhỉ?
Tay của Lục Khắc dừng lại, nhẹ nhàng đặt chai rượu xuống bàn, song ngẩng nhìn thẳng vào Mộ Khải Uy: "Anh biết hết cả rồi."
Trong lòng của Lục Khắc đang thầm than thay cho Mộ Khải Uy.
Cứ ngỡ Mộ Khải Uy bị cắm sừng, mà vẻ mặt vẫn còn ung dung như thể chưa có chuyện gì xảy ra, nó thật lạc quan mà…
"Hửm? Anh biết, là biết chuyện gì?"
Không thể nào mọi chuyện bị bại lộ được.
"Khải Uy, em, em không cần giấu diếm anh ba nữa." Đột nhiên, Lục Khắc nắm lấy vả vai của Mộ Khải Uy, nước mắt rơi rải.
Thanh âm đầy da diết, và đồng thương cảm cho đứa em trai này.
Mộ Khải Uy bất lực: "Vậy là anh đã biết tất cả rồi ư?"
"Đáng lẽ chuyện này em nên nói ra để mọi người cùng giải quyết giúp em, ấy mà em lại lựa chọn lừa dối gia đình, nhận lấy thương tổn vào mình." Từ đầu chí cuối Lục Khắc chỉ nghĩ rằng Mộ Khải Uy chính là bị cô cắm cho hai cái sừng thật dài.
"Anh ba à, anh vốn không thể giúp được em."Mộ Khải Uy vẫn tươi cười mà nói, tay đưa ra cầm lấy ly rượu, rồi đưa lên miệng thưởng thức, mới nói tiếp: "Chuyện của em cũng không phải vấn đề lớn, hi vọng anh đừng…"
Hai từ lo lắng vẫn chưa kịp thốt ra, thì Lục Khắc đã kích động cơ thể, vồ tới hét ầm vào mặt Mộ Khải Uy: "Em đang nói vớ va vớ vẩn cái gì vậy, là đàn ông ai mà có thể trơ mắt như vậy được.
Chẳng những vậy, em thân là đại minh tinh người người biết đến, vậy mà lại mang cho mình một hai cái sừng vô cùng dài."
Nói đến đây, vẻ mặt của Lục Khắc trầm lắng hẳn đi, cứ như đang đau lòng tột độ thay cho Mộ Khải Uy.
Mà riêng hắn, nghe đến đoạn cắm sừng, thì phát hiện hình như có cái gì đó sai sai ở đây.
Tựa như anh ba đang hiểu nhầm vấn đề rồi thì phải.
"Hả, anh nói cái gì mà cắm sừng, em không hiểu cho lắm." Rất nhanh, Mộ Khải Uy lên tiếng hỏi ngược lại Lục Khắc.
Hắn phải làm rõ chuyện này.
Chợt nghĩ cho sự uất nghẹn của em trai, Lục Khắc lại bất bình tĩnh nói: "Anh ba biết rõ em đang đau lòng, và không muốn nói, anh hiểu, anh hiểu, không sao cả, nếu em muốn uống rượu để giải sầu thì cứ uống đi, anh ba cùng em uống, em sẽ không một mình đâu, vẫn còn có anh mà."
Càng nghe Mộ Khải Uy càng thấy mọi chuyện đã đi xa quá rồi: "Anh ba, ý của anh là nói em bị Hy Hy cắm sừng đó sao?"
"Em trai đáng thương vô tội của tôi." Lục Khắc nắm lấy đôi bàn tay của Mộ Khải Uy, thở dài: "Đừng tỏ ta mạnh mẽ trước mặt anh ba nữa, muốn khóc hãy cứ khóc đi, không cần phải giữ trong lòng, chuyện em không phải là cha ruột của đứa bé đó, anh đã biết rồi."
Đứa trẻ! Ặc, vậy là chuyện giữa mình Hy Hy đóng giả thành người yêu vẫn chưa bị phát hiện.
Làm mình cứ tưởng…
Mấy khoảng mấy giây, Mộ Khải Uy giả vờ đau khổ: "Thì ra anh đã biết chuyện đó ư, đúng thật em không phải là cha của đứa bé đó."
Suýt chút nữa là bị phát hiện rồi!
Trông thấy Mộ Khải Uy buồn bã như vậy, người làm anh làm sao có thể vui vẻ được chứ, Lục Khắc đưa tay vỗ vai Mộ Khải Uy, an ủi: "Đừng buồn nữa, thật là khổ thân trai tráng của em tôi, đẹp trai như vậy lại bị cho ăn ốc đôi vỏ."
*King…
Hai anh em cụng ly rượu với nhau, thanh âm va chạm giữa hai ly thủy tinh vanh lên, có chút bắt tai, rượu bên trong ly đều bị hai người uống sạch cạn.
Mộ Khải Uy nói: "Hôm nay em và anh không say không về."
"Được, được, anh chơi với em."
Lúc này gương mặt của Mộ Khải Uy đã bắt đầu đỏ ửng lên vì men say mang theo, mạnh mẽ nói: "Anh ba à, anh rót rượu đi, em muốn uống để quên đi sự đời."
Phải công nhận đi, tài năng diễn xuất của Mộ Khải Uy đã lên đến level max, chắc là năm sau nên chuyển sang làm diễn viên mới được.
.