Bảy giờ mười lăm phút sáng,tại nhà riêng của Mộ Khải Uy, hắn vẫn còn đang say giấc, đường đường là một ca sĩ có hàng nghìn, hàng triệu Fan hâm mộ.

Vậy mà một chút hình tượng khi ngủ cũng không có, với tư thế nằm ngổn ngang như một đứa trẻ.

Để người ta nhìn thấy, chắc không nghĩ hắn là ca sĩ nổi tiếng đâu.

*Reng reng…

Chợt, chuông điện thoại reo lên, hại Mộ Khải Uy giật cả mình, không chủ được mà chửi bậy.

Đệt! ông đang ngủ mà ai dám làm phiền nhỉ?

Chửi thì vẫn chửi, giận thì vẫn giận, nhưng vẫn phải nghe máy, Mộ Khải Uy lười biếng cầm điện thoại, mắt mở mắt nhắm, giọng nói vẫn còn đọng lại chút ngái ngủ: "Mộ Khải Uy nghe đây."

"Em vẫn còn tâm trạng ở đó ngủ sao?"

Giọng nói này! Không phải của ông anh mặt lạnh ư?

"Anh hai, có chuyện gì mà to tiếng vậy? Em vẫn còn nhỏ, không muốn bị điếc đâu!"

Mộ Khải Uy thầm than.

Rất nhanh, nhận được tiếng gầm gừ của Lục Hàn: "Em mau xem chuyện tốt của em đi, bây giờ khắp trang báo trên mạng đều là hình ảnh của em, và Mạc Hy."

Nghe đến tên cô, Mộ Khải Uy bừng tỉnh, nhanh chóng lên mạng xem xem chuyện gì đã xảy ra.

Ngay lập tức, đập vào mắt hắn là hình ảnh hắn nắm tay cô hôm qua.

Bên dưới còn kèm thêm dòng chữ Lộ diện gương mặt bạn gái của ca sĩ hạng A Mộ Khải Uy.

Mộ Khải Uy thở dài, thầm nghĩ: "Hazz, những tên nhà báo này chỉ giỏi bịa chuyện."

"Chuyện này có thật hay không, em về nhà nói rõ, ba đang rất tức giận." Lục Hàn nhân lúc nói tiếp.

Thanh âm có chút sắc bén.

"Vâng, em sẽ về ngay." Mộ Khải Uy lười biếng đáp, rồi tắt máy.

Sau đó vệ sinh cá nhân, rồi tự lái xe về Lục Gia.

Người hầu trong nhà thấy hắn, vô cùng lễ nghi, cúi đầu xuống: "Nhị thiếu gia."

Hắn ậm ừ vài tiếng rồi đi nhanh vào.

Nhìn thấy ba mẹ nuôi, mở miệng nói: "Ba, mẹ, con về rồi."

Mẹ nuôi - Trịnh Mỹ, vẫy tay gọi, Mộ Khải Uy cười tươi rói đi lại, ngồi gần bà, nói: "Mẹ, lâu rồi không gặp, mẹ vẫn đẹp như ngày nào, giống như con gái mười tám vậy."

Trịnh Mỹ phì cười e thẹn, vỗ vào đùi hắn mấy cái: "Con đó, vẫn như ngày nào, chỉ giỏi dẻo mồm dẻo miệng."

"Nhưng mà mẹ thích nghe có phải không?"

"Tất nhiên rồi, ha ha, ai như ba của con…"

Hai người đồng loạt nhìn người đàn ông bên cạnh - Lục Hải, có vẻ mặt vô cùng giận, pha chút dỗi hờn.

Lục Hải xoay mặt nhìn hai người: "Tôi làm sao chứ?"

"Ông chỉ thích chê bai tôi, có bao giờ khen tôi."

"Chúng ta già cả rồi, đừng tưởng vẫn còn trẻ trung như trước."

Mộ Khải Uy chen vào: "Ba nói vậy là sai rồi, người phụ nữ rất thích người khác khen, đặc biệt là những lời khen từ chồng hoặc bạn trai của mình."

Nhắc đến chuyện đó, ông mới nhớ: "Con đó, đừng giỏi kiếm chuyện khác để ba quên chuyện của con, mau nói ba nghe, con và cô gái kia là như thế nào?"

Lục Hàn cũng hỏi thêm: "Em và cô phóng viên đó mập mờ từ lúc nào?"

"Anh biết Hy Hy sao?"

Trông vẻ mặt của anh hai có vẻ khó chịu nhỉ?

"Hy Hy! Đến cả cách gọi cũng thân mật như thế,hai người là người yêu thật sao?" Lục Hàn chau mày hỏi.

Trình Mỹ mang ra một đĩa trái cây vô cùng tươi ngon: "Khải Uy, con ăn trái cây đi."

"Vâng, cảm ơn mẹ."

"Nếu như hai đứa thật sự là người yêu, thì cứ mạnh mẽ mà thừa nhận, con cũng biết, ba mẹ rất lo lắng, thời gian ở nước ngoài con ham chơi mà thôi.

Bây giờ, xem tình hình, con cũng đã ổn định về công việc, nên nếu yêu được cứ yêu, đừng e dè, để sau này trở thành một người manh danh ế.

Mẹ con ở dưới suối vàng cũng vui vẻ."

"Con phản đối, người phụ nữ đó đã có…"

Không để Lục Hàn nói hết, Mộ Khải Uy thích thú châm chọc anh: "Đúng như mọi người thấy, con và Hy Hy thật sự quen nhau, tụi con quen lúc còn ở nước ngoài, và cô ấy cũng chính là cô gái con muốn lấy làm vợ , con cũng thành tâm xin lỗi vì đã giấu cả nhà chuyện này lâu như vậy."

Lạ thật! Chẳng lẽ Khải Uy không biết Mạc Hy đã có một đứa con sao?

Nói xong, Mộ Khải Uy lấy một miếng táo đưa cho Lục Hải: "Ba, ba ăn táo đi, sẽ đẹp da đó."

Mặc dù trong lòng còn giận: "Hừ, xem như con biết điều."

"Ba nó đã thấy chưa, tôi bảo Khải Uy không phải là đứa trẻ phong lưu mà." Trịnh Mỹ cười tít mắt khen ngợi hắn.

Như được mùa, Mộ Khải Uy vênh mặt: "Tất nhiên rồi, trước giờ con vẫn chung thuỷ một lòng với người con yêu, làm sao có thể lăng nhăng được."

Lục Hàn vẫn không tin đó là sự thật, anh cố tình nói: "Nếu thật sự hai đứa quen nhau, vậy cũng nên dẫn cô ta đến đây, để ba mẹ có thể làm quen dần với ba mẹ."

Phụt! Anh hai à, anh là đang cố ý!

Mộ Khải Uy nhìn anh đầy phẫn chí: "À, chắc là không tiện đâu, cô ấy rất nhút nhát, gặp người lạ còn cảm thấy sợ, nếu như gặp ba mẹ chắc sẽ ngại ngùng đến mức ngất xỉu."

Hừ! Ngại ngùng đến ngất xỉu, đang kể chuyện cười sao? Lần trước gặp ở Lục thị, chính cô ta còn mạnh miệng nói, không biết sợ là gì!

"Không sao đâu, con cứ dẫn con bé đến đây."

"Đúng đó, không sớm cũng muộn cũng gặp, chẳng lẽ cứ ngại ngùng mãi."

"Việc này…" Mộ Khải Uy thầm xin lỗi cô rồi.

Lục Hàn ngồi trầm tư.

Trên khoé miệng, nhếch lên tạo nét cười.

Để xem, hai người diễn đến lúc nào.

------còn---.