"Phụ hoàng muốn tìm ra một người dẫn đầu bộ binh để cái ngăn ngừa phản loạn, nhưng trước mắt người lại không tin được bất kỳ người nào trong chúng ta. Hôm nay ta cùng phụ hoàng nhắc tới đệ, phụ hoàng cũng có ý điều động, nếu đệ chịu mềm cúi người nói mấy lời hay, viết một phong thư, ta mang cho phụ hoàng xem, nói không chừng phụ hoàng sẽ lập tức thả đệ ra ngoài, còn phong cho đệ chức bộ binh thống lĩnh này. Còn tốt hơn so với việc cả đời đệ ở trong cái tiểu viện này đi?"

Hoài Tố cười nói: "Tam ca, huynh phải biết ta đối với quyền lực không có dã tâm, quan phẩm với ta đều không quan trọng."

"Nhưng lần này là tam ca cần đệ trợ giúp. Đệ không phải nói, đệ sẽ trả hết món nợ với tam ca sao? Ta làm như vậy với đệ, đệ còn muốn thế nào?" Kiên Bạch đột nhiên mau lẹ nói, thần sắc nghiêm nghị, làm cho Hoài Tố giật mình, đáp không được.

Kiên Bạch thấy vẻ mặt do dự của hắn, giọng điệu liền hòa hoãn lại, "Coi như là đệ sẽ giúp tam ca một lần đi, ta cam đoan, chỉ cần lần này đệ giúp tam ca, ta sẽ không bao giờ quản đệ muốn sống cùng với ai nữa. Nếu có người làm cho đệ khó xử, tam ca cũng sẽ toàn lực giúp đệ."

Hoài Tố trầm ngâm, quay đầu nhìn vào trong phòng, Công Tôn Nhược Từ cũng không biết có phải cố ý kéo dài thời gian hay không, lại chậm chạp không ra.

Hắn đành phải nói: "Tam ca, có thể hay không cho ta suy nghĩ vài ngày một chút?"

"Tất nhiên, bất quá, tam ca không có nhiều thời gian, ngày mai ta sẽ trở lại thăm đệ." Kiên Bạch đột nhiên quay đầu lại phân phó, "Nâng vào đi."

Nguyên lai bên ngoài viện còn có hai người nữa, họ nâng một cái hòm tiến vào, đặt ở một góc viện.

"Ở đây đều là vật ta cấp cho đệ, đệ nếu thích liền để lại, nếu không thích, gọi người ném đi là được." Kiên Bạch nói xong, liền hướng hắn gật đầu, sau đó cất bước đi.

Công Tôn Nhược Từ lúc này mới đi ra, " Vị tam ca này của huynh làm cho ta cảm thấy rất kỳ quái, một bộ dáng đa mưu túc trí."

Hoài Tố đứng ở cái bên cạnh cái hòm, thản nhiên nói: "Người trong hoàng thất, ai mà không mỗi ngày đều tính tính toán toán? Cũng chẳng trách được hắn. Hắn nếu không tính toán với người khác, người khác cũng sẽ tính toán lại hắn ."

"Trong hòm rốt cuộc có cái gì?" Công Tôn Nhược Từ tò mò nhảy qua, giành trước mở ra.

Hoài Tố cúi người nhìn, chỉ thấy trong rương rực rỡ muôn màu, bên cạnh chính là hai cái hộp kiếm, đó là vật Kiên Bạch rất yêu quý đã được cất giấu nhiều năm, chưa từng cho người khác xem qua.

Giữa hộp là một hộp sơn sắc sảo, mở ra tất cả đều là một vài vậy dụng linh tinh, đó là những thứ khi hắn còn trẻ cùng với Kiên Bạch ở trong phủ chơi đùa , này cung, tiểu gậy mộc nhỏ,... cư nhiên vẫn được Kiên Bạch cất giấu hoàn hảo . Bên phải là hai hộp đựng thức ăn, tất cả đều là món thường ngày hắn thích ăn nhất, điểm tâm nhỏ cùng thịt vịt quay.

Công Tôn Nhược Từ nhìn từ phía sau, mặc dù không rõ ràng lắm mấy thứ này là gì, nhưng cũng có thể đại khái đoán ra, thế là nàng hừ mấy tiếng, "Đã nói vị tam ca này đa mưu túc trí rồi, vì muốn huynh bán mạng cho hắn, cư nhiên còn dùng đến cả biện pháp này."

Trong tay Hoài Tố nắm lấy một thanh kiếm gỗ, nhẹ giọng nói: "Đây là vật lúc ban đầu ta học võ, tam ca đã sai người làm cho ta, về sau ta sửa dùng kiếm thật, kiếm gỗ này ta cũng không nhớ rõ đã ném đi nơi nào, không nghĩ tới tam ca lại cất giấu trong tay."

"Ân hừ, hắn khi đó cất giấu, mục đính chính là vì hôm 

nay muốn huynh cảm động đi." Nàng cầm lấy một cái hộp đựng thức ăn, nhìn điểm tâm tinh xảo bên trong, không thể không nói nàng là tham ăn, nhưng nàng lại không muốn cấp mặt mũi cho Kiên Bạch. Hoài Tố nhìn ra biểu tình thèm nhỏ dãi của nàng, cười, lôi ra một cái hộp đựng thức ăn khác, dắt tay nàng cùng nhau ngồi ở ghế đá, vì nàng giới thiệu, "Món này là gạo nếp nem rán, là đầu bếp trong phủ tam ca làm, ta vốn không thích gạo nếp vì nó dính dính, thế nhưng thôi đầu bếp làm được ngọt mà không ngấy, tựa như..." Hắn ghé mắt cho nàng một cười xấu xa, "Giống như cảm giác nàng là của ta."

Công Tôn Nhược Từ thừa cơ làm nũng, "Tốt, ý của huynh là không thích ta dán lấy huynh đúng hay không?"

"Ta nói, ta thích tư vị ngọt mà không ngấy." Hắn cầm tay nàng, mặc dù cười, thế nhưng thần sắc lại dần dần trầm ổn xuống, lặng yên lấy ra một miếng nem rán, đưa tới miệng nàng, nhìn nàng ăn, qua một lát mới nói: "ý tứ của tam ca, nàng cùng ta đều hiểu, ý của nàng thế nào?"

Nàng ăn xong một miếng nem rán này, liền đầu cũng không nâng, lại cầm lấy miếng thứ hai, "Huynh hỏi ta làm cái gì? sau khi hắn đến, lòng của huynh liền rối loạn. Huynh vẫn cảm thấy nợ hắn rất nhiều, nếu hắn đã cho huynh một cơ hội báo đáp ân tình, huynh còn chờ cái gì?"

Hoài Tố có điểm kinh ngạc khi thấy nàng sáng suốt như vậy, Công Tôn Nhược Từ liếc nhìn hắn một cái, cười nhéo nhéo quai hàm của hắn, "Huynh nghĩ rằng ta sẽ khóc hô ôm đùi của huynh, không cho huynh đi giúp hắn sao? Quên đi, ta chưa bao giờ là cái loại nữ hài tử này. Chỉ có thể giúp hắn, huynh mới có thể an tâm, không lo lắng cùng ta ở một chỗ."

"Nàng không sợ chuyến đi này, ta sẽ đánh mất tính mạng sao?" Hắn nói ra một kết cục tàn nhẫn nhất.

Nàng trầm mặc một chút, lại nhún nhún vai cười, "Ai cũng sẽ sợ chết a, thế nhưng huynh ở vị trí này với hoàn cảnh như vậy, ta sợ cũng vô dụng. Cùng lắm thì huynh chết, ta sẽ cùng huynh chết."

"Cùng sinh, không nên cùng tử." Hoài Tố kiên quyết hủy bỏ ý niệm này của nàng, "Ta kiếp này, chỉ nghĩ cùng sinh với nàng, nếu có một ngày ta bất hạnh chết trước nàng, Công Tôn Nhược Từ, nàng cũng phải hảo hảo mà sống!"

Công Tôn Nhược Từ không có phản bác lời của hắn, chỉ là cười tựa đầu dựa vào trên bờ vai của hắn, "Sự tình xa xôi như vậy, có lẽ còn vài chục năm nữa mới xảy ra, ta cũng lười suy nghĩ."

Hôm nay trong phủ Thái tử có một vị khách nhân tới: tứ hoàng tử Thu Dã. Lẽ ra Thu Dã đối với hoàng vị cũng có mơ ước, hắn và thái tử từ nhỏ quan hệ cũng không tốt, thế nhưng gần đây vì giải quyết đối thủ chung là —— tam hoàng tử Kiên Bạch, hai người trước hết liền liên thủ với nhau. 

Mà Thu Dã cùng cố Diên Hi đã từng qua lại thân mật, vì thế cho tới giờ, hắn vẫn dựa vào lực lượng của chính mình tra ra rốt cuộc là ai đã giết Diên Hi. Vẻ mặt hắn thần bí tới gặp thái tử, thái tử liền biết nhất định có tin tức trọng đại mà hắn muốn nói với mình, thế là bình lui tả hữu, trầm giọng hỏi: "Có tin tức tốt gì sao?"

"Ta tìm được một người trước đây từng là sư phụ của lão Lục, người nọ là từ chỗ lão Tam chạy đến. Nghe hắn nói, lão Lục trước khi chết đang ở điều tra sự tình lão Tam ở hưng thành len lén đóng quân."

Thái tử từ trên ghế nhảy lên, ánh mắt sáng rõ, "Ý của ngươi là, chuyện lão Lục tử, lão Tam có khả năng liên quan?"

"Trong các huynh đệ chúng ta, cùng lão Lục âm thầm bất hòa nhất chính là lão Tam. Hắn nếu biết đầy tớ của mình chạy đến bên lão lục, xác định sẽ không bỏ qua cho người kia. Người nọ bị lão Lục giấu ở vùng ngoại ô của một gia đình nông dân trong thôn, nếu không phải lão Lục trước kia cùng ta có đề cập qua, ta sẽ không có khả năng tìm được hắn."

Thái tử ở trong phòng bước đi thong thả, thì thào tự nói, "Nhưng chúng ta còn phải có chứng minh thực tế hơn, lão Nhị có dán cáo thị nói đã tìm được người tên gọi là kỹ nữ Sở Sở, thế nhưng nàng lại uống thuốc độc tự sát, như vậy là chết không có bằng chứng..."

Thu Dã hừ cười nói: "Cái gì chết không có bằng chứng, đây là kế nhị ca thường dùng, thái tửngài hồ đồ sao? Phàm là án tử tra không ra được, hắn cho tới bây giờ đều báo tội nhân sợ tội tự sát. Ta đi tìm tên khám nghiệm tử thi kia, nữ tử đó là uống thuốc độc dẫn đến chết, như vậy là đúng với lời kết án, thế nhưng nữ tử này ít nhất đã hơn ba mươi tuổi"".

"Người bách mị lâu đều biết Sở Sở là một thiếu nữ như hoa, sao có thể hơn ba mươi tuổi? Chẳng lẽ nàng có thuật thay đổi dung nhan? Coi như là thay đổi dung nhan có, lão Lục duyệt vô số người, sao lại thua trong tay bởi một lão bà hơn ba mươi tuổi? Ngươi cũng không phải không biết, hắn thích nhất là xử nữ thanh thuần, đối với lão bà, cho tới bây giờ đều không có hứng thú ."

"Kia, có khả năng Sở Sở là tìm không được?" Thái tử nghe xong vừa tức đến nỗi đứng lên, "Nữ nhân này cùng lão Tam sẽ có quan hệ gì?"

"Đừng nóng vội a, lời ta nói còn chưa hết đâu." Thu Dã chớp mắt, "Việc này thật đúng là huyền diệu, hôm qua Lão tam đi thăm lão Bát, gọi người mang tới một cái hòm để an ủi, nâng cái rương là hai gã hộ vệ người của phủ lão Tam, mà trong đó một gã hộ vệ là khách quen của bách mị lâu, hắn lại là ta người của biểu đệ"".

"Hắn cùng người trên của phủ của ta nói, hắn ở phủ lão Bát nhìn thấy một gã nha hoàn, hình dáng tướng mạo rất giống với Sở Sở ở trong bách mị lâu kia, chỉ là không biết vì sao lại biến thành nha hoàn trong phủ lão bát, còn cùng lão Bát cực kỳ thân mật."

Thái tử lại phấn chấn đứng lên, luôn miệng nói: "Vậy mau đem nha hoàn kia đến đây thẩm tra cho rõ a!"

"Không vội, nếu lão Bát là thật sự rất coi trọng nha đầu kia, vậy thì hai người quan hệ không phải là ít. Thái y viện tiêu thái y nói qua, lão Bát lúc trước muốn hắn cứu chính là một thiếu nữ mười mấy tuổi, lão Bát gọi nàng là 'Nhược Từ' .

"Ta còn nghe nói, trước đó không lâu liền có một 

người gọi là 'Công Tôn Nhược Từ' ở trong phủ của lão Bát, mặc dù không biết lai lịch ra sao, thế nhưng lão Bát rất coi trọng nàng. Nếu như chúng ta có thể chế trụ nữ hài tử này, nói không chừng lão Bát sẽ quay sang phía chúng ta."

"Này sợ rằng không dễ dàng đâu?" Thái tử nhớ tới bộ dáng ngày đó Hoài Tố cầm đao uy hiếp mình, trong lòng không khỏi còn sợ hãi. "Lão Bát đối với lão Tam từ trước đến nay rất trung thành, gần đây lão Tam còn đang ở trước mặt phụ hoàng vì lão Bát cầu tình, muốn đem hắn phóng xuất sớm một chút đó."

"Vì thế chúng ta phải ra tay sớm, chỉ cần Công Tôn Nhược Từ ở trên tay chúng ta, lão Bátkhông thể không có điều kiêng dè. Chẳng lẽ ngài còn phải chờ tới khi lão Tam đủ lông đủ cánh, cùng ngài nhất quyết cao thấp một phen sao? Đừng quên, phụ hoàng lại có ý đem bộ binh giao cho lão Bát !"

Thu Dã một phen nói rốt cuộc làm cho thái tử hạ quyết tâm, trọng trọng gật đầu, "Hảo! Theo ý của ngươi! Nghĩ biện pháp bắt lấy Công Tôn Nhược Từ!"