"Hoa Âm ca ca." Nhìn một nam một nữ ở đằng trước, Nam Cung Nguyệt không cam lòng muốn đuổi theo.

Nam Cung Triệt bắt lấy tay nàng ta lôi lại, "Đủ rồi, nếu mẫu hậu biết ngày ngày ngươi đều đuổi theo sau mông người ta, nhất định sẽ cấm túc ngươi cho đến ngày hoàng tử Vệ Quốc đến đón dâu đấy."

"Không cần." Nam Cung Nguyệt lập tức thay đổi, vẻ mặt đau khổ cầu khẩn, "Lục ca, ngươi đã nói, sẽ nghĩ giúp ta biện pháp để lui cửa hôn nhân này ."

"Nhưng điều kiện tiên quyết là, ngươi phải nghe Lục ca ." Nam Cung Triệt nghiêm túc nói.

Nam Cung Nguyệt liên tục không ngừng gật đầu, "Ta nghe mà, không phải là cái gì ta cũng nghe theo ca sao?”

"Tốt lắm, vậy về sau đừng quấn quýt lấy Cơ Hoa Âm nưa." Nam Cung Triệt nghiêm túc nói, nếu như trước đây, bên cạnh Cơ Hoa Âm không có nữ tử nào kề cận, muội muội lấy lý do đó để theo đuổi hắn cũng không nói được gì vì ai cũng có cơ hội, nhưng hôm nay, nhìn Hạ Lan Tuyết xuất hiện, hắn rõ ràng biết được, dù muội muội có làm bất cứ chuyện gì đi nữa cũng vô ích, mà để lâu nữa, khéo lại giống như Tô Minh Ngọc, phí thời gian mà lại không được cái kết quả gì.

Nam Cung Nguyệt cắn môi, không cam lòng trừng mắt ca ca, "Ngoại trừ cái này."

"Chỉ có cái này." Nam Cung Triệt cười lạnh kiên trì, "Hiện tại cùng ta hồi cung, về sau nếu ta phát hiện ngươi còn quấn lấy Cơ Hoa Âm, không những ta bẩm báo cho mẫu hậu mà còn có thể đề nghị người đẩy nhanh ngày Vệ Quốc hoàng tử tới đón dâu đấy."

"Ngươi." Nam Cung Nguyệt tức giận làm khuôn mặt nhỏ nhắn vặn vẹo, nhưng hết cách với hắn, chỉ đành phải hừ nói, "Ngươi thật độc ác. Được rồi ta nghe lời ngươi, nhưng mà ca cũng phải hứa với ta trong vòng nửa năm phải nghĩ cách lùi hôn sự này cho ta."

"Được rồi, đồng ý." Nam Cung Triệt sảng khoái đáp ứng, "Đi thôi, hồi cung."

"Vậy Ngọc tỷ tỷ..." Nam Cung Nguyệt không yên tâm.

"Không cần ngươi phải lo." Nam Cung Triệt kéo nàng đi luôn.

Bên này, Cơ Hoa Quân thương tiếc nhìn Tô Minh Ngọc, bất đắc dĩ thở dài, "Tốt lắm, mọi người đi rồi, muốn khóc liền khóc lên đi."

"Không cần ngươi quan tâm." Tô Minh Ngọc đẩy hắn ra, trực tiếp rời đi.

Cơ Hoa Quân không yên tâm để nàng ta một mình, vội vàng đi theo, "Ngọc nhi, ta biết rõ ta hiện tại nói cái gì, ngươi đều nghe không lọt, nhưng ta vẫn phải nói. Buông tay đi, Cửu đệ hắn sẽ không tiếp nhận ngươi . Mười năm còn chưa đủ sao? Cuộc đời của ngươi còn có mấy mười năm để ngươi lãng phí?"

Tô Minh Ngọc ngẩn người, đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn Cơ Hoa Quân, khóc ròng nói, "Nhưng mà, ta không cam lòng, vì cái gì ta đợi hắn những năm này, hắn đều không hề bị lay động, lại hết lần này tới lần khác động tâm với một con nhóc? Hoa Quân, ngươi nói cho ta biết, Hạ Lan Tuyết tốt hơn ta ở điểm nào?"

"Đứa ngốc, nàng làm sao sẽ hơn ngươi? Nàng chỉ là một vu y nữ nho nhỏ làm sao xứng đáng xách giày cho ngươi" Cơ Hoa Quân thương tiếc nhìn xem nàng, an ủi.

Tô Minh Ngọc khó hiểu, "Vậy vì sao Cơ Hoa Âm lại thương nàng không thương ta?"

Vừa nghĩ đến khi nãy Cơ Hoa Âm bảo nàng xin lỗi nàng ta, tâm liền đau lên .

"Cửu đệ hắn không có ánh mắt, đem mắt cá coi như trân châu, sau này sẽ có lúc hắn hối hận." Cơ Hoa Quân nói ra lời độc ác.

Tô Minh Ngọc lắc đầu, "Ta không cần tương lai hắn hối hận, ta muốn hắn hiện tại liền cảnh giác cao độ, Hạ Lan Tuyết không phải lương xứng của hắn, hắn đường đường là tướng quân của Đại Chu quốc, có thể nào cưới một cái vu y nữ. Lại có..."

Tô Minh Ngọc vừa nghĩ tới điều gì, lẩm bẩm nói, "Hoa Âm hắn có lẽ chỉ là nhất thời tham niệm mới mẻ, những năm này, ngoại trừ ta có thể đến gần, ngay cả Thần Châu công chúa cũng không thể lại gần. Hạ Lan Tuyết nhỏ nhắn dễ thương như vậy, nhất định là làm cho hắn cảm thấy mới mẻ thú vị."

Cơ Hoa Quân cau mày, "Ngọc nhi, sao ngươi cứ khăng khăng một mực như vậy, mặc kệ có Hạ Lan Tuyết hay không, mặc kệ có phải hắn ham mới mẻ hay không, Cửu đệ hắn sẽ không cần ngươi. Nếu hắn để ý đến ngươi cũng đã để ý rồi, sao còn để cho ngươi chờ đợi bằng ấy năm?"

"Không, ngươi nói bậy, Hoa Âm hắn thích ta , chỉ là trong lòng hắn vẫn còn vướng mắc chuyện kia. Ta liền nói với hắn, chỉ cần hắn thích, ta có thể thành toàn, cùng lắm thì, chờ ta qua cửa xong, để cho Hạ Lan Tuyết làm thiếp , ta sẽ không làm khó nàng." Tô Minh Ngọc cử chỉ điên rồ lải nhải.

Cơ Hoa Quân nhìn nàng, ánh mắt từng điểm từng điểm lãnh xuống, đến nay luôn tỏ ra cao ngạo đoan trang thục nữ, vậy mà vì một người đàn ông mà lại chật vật đến vậy?

"Ta sẽ đi tìm hắn ngay bây giờ." Tô Minh Ngọc càng nói càng cảm thấy có lý, xoay người định đi theo hướng Cơ Hoa Âm rời đi, nàng muốn tìm hắn nói rõ sự việc, vì hắn, nàng có thể dễ dàng tha thứ hết thảy, thậm chí Hạ Lan Tuyết.

"Trở lại, ngươi điên rồi phải không?" Cơ Hoa Quân bắt được nàng ta, không để cho nàng ta đi.

"Cút ngay!" Tô Minh Ngọc trở tay pằng một tiếng đánh vào trên mặt Cơ Hoa Quân, giờ phút này, tâm tình nàng phi thường kích động, mười tám năm nàng sống trên đời, chuyện gì cũng theo ý muốn, được tất cả mọi người nâng vào trong lòng bàn tay, chỉ có mình Cơ Hoa Âm, nàng theo đuổi mười năm mà bây giờ lại bị một cái vu y nữ đánh bại, nàng chịu đủ rồi.

"Đủ rồi!" Cơ Hoa Quân cũng nổi giận, giơ tay liền tát lại một cái lên mặt Tô Minh Ngọc "Ngọc nhi, ngươi thanh tỉnh một chút, ngươi nhìn xem bộ dáng hiện tại của mình như thế nào? Nếu ngươi cứ đi như vậy tìm hắn. Không chỉ có Cửu đệ xem thường ngươi mà ngay cả ta cũng xem thường ngươi."

"Ngươi?" Tô Minh Ngọc che lấy gò má đau nhức, hai mắt đẫm lệ nhìn hắn, "Ngay cả ngươi cũng đánh ta?"

"Ngọc nhi." Ánh mắt oán hận của nàng ta làm cho lòng của Cơ Hoa Âm mềm đi, đưa tay muốn ôm nàng ta vào lòng an ủi.

Tô Minh Ngọc lui về phía sau một bước, chảy nước mắt nói, "Hắn chướng mắt ta, ngươi xem thường ta, a, các ngươi thật đúng là huynh đệ."

"Ngọc nhi, đừng làm rộn." Cơ Hoa Quân lại bước lên một bước, cưỡng chế đem nàng ta ôm vào trong ngực, dụ dỗ, "Ngọc nhi, ta trước dẫn ngươi trở về, những chuyện khác sau này hãy nói."

"Ô ô ô." Tâm tình thảm bại rồi, Tô Minh Ngọc bất lực nằm ở bộ ngực hắn khóc lên.

Cơ Hoa Quân thở dài một tiếng, đồng thời lại vì vừa rồi đánh nàng một cái tát kia tự trách không thôi.

Nếu không phải nàng tự hành hạ mình như vậy làm sao hắn lại nỡ đánh nàng chứ?

- -

Lúc đó, Cơ Hoa Âm cũng đem Hạ Lan Tuyết đến một sân phơi trống trải.

Hạ Lan Tuyết tò mò nhìn quanh, ngoại trừ mấy gian phòng không người ở bên ngoài, thì không có vật gì khác, không khỏi hỏi, "Hoa Âm, ngươi dẫn ta đến này làm gì?"

Cơ Hoa Âm đứng chắp tay, trên cao nhìn xuống nàng, "Lấy mấy chiêu ngươi sở trường nhất ra luyện cho ta xem."

"Luyện công?" Hạ Lan Tuyết sững sờ, chợt, không kìm được vui mừng, cười hì hì đến gần cạnh hắn hỏi, "Ngươi là muốn dạy ta công phu sao?"

"Ngay cả tiếng sư phụ ngươi cũng gọi rồi, ta không thể để ngươi làm mất mặt ta ở bên ngoài được." Cơ Hoa Âm có chút bất đắc dĩ nói.

Hạ Lan Tuyết nhớ tới lời Nam Cung Triệt nói khuôn mặt nhỏ nhắn hơi đỏ lên nhưng vẫn rất hưng phấn.

"Vậy sau này ta vẫn gọi tên ngươi hay gọi ngươi là sư phụ đây ?"

"Tùy ngươi." Cơ Hoa Âm nói.

"Vậy, Hoa Âm, sư phụ. Hoa Âm sư phụ..."

Cuối cùng liên hợp lại xưng hô làm cho Cơ Hoa Âm mi tâm nhíu một cái, ngược lại Hạ Lan Tuyết cũng bật cười, "Hoa Âm sư phụ không tốt, đổ có điểm giống hòa thượng Thiên Lộc Tự rồi."

\Cơ Hoa Âm liễm thần sắc, chân thành nói, "Đừng om sòm nữa, luyện mấy chiêu cho ta xem nào."

"Được rồi." Hạ Lan Tuyết sảng khoái đáp ứng, nhưng Cơ Hoa Âm muốn nàng luyện sở trường nhất , nàng nghiêng cái đầu nhỏ, ngón tay hung hăng gẩy hai cái đầu tóc, thật khó khăn bộ dáng.

Công phu của nàng chỉ có mấy chiêu ngoại trừ khinh công còn khá một chút còn những cái khác mà đem ra cho người ta nhìn rất khó coi.

"Khinh công có tính hay không?" Nàng cười khan nhìn hắn.

"Được." Cơ Hoa Âm gật gật đầu.

"Vậy ngươi xem trọng rồi." Hạ Lan Tuyết hai tay triển khai, mũi chân nhẹ điểm, như chim yến nhẹ nhàng bay lên, ước chừng là vì khoe khoang khinh công của chính mình, nàng còn mượn lực của mái hiên, ở giữa không trung duyên dáng xoay tròn vài vòng, đang định nghĩ muốn lộn vòng thêm hai vòng nữa khoe khoang với hắn nhưng không ngờ có một hòn đá nhỏ đánh trúng vào mông nàng.

\

Nàng 'Ai u' một tiếng ngã xuống đất, cái mông nở hoa.

"Khinh công này của ngươi là theo khỉ học hả ?" Cơ Hoa Âm đi đến trước mặt nàng, nhíu mày nhìn nàng.

Hạ Lan Tuyết xoa cái mông, phí sức đứng lên, thở phì phì chất vấn hắn, "Mới vừa rồi là ngươi đánh ta ?"

"Hả?." Cơ Hoa Âm cũng không phủ nhận, "Sợ ngươi lại luyện tiếp, thực sẽ biến thành con khỉ."

"Ngươi, ác độc." Hạ Lan Tuyết đỏ mặt, tức giận nói, "Ngươi tại sao đánh cái chỗ kia?"

"Nếu không đánh vào đâu? Đánh đầu sao?" Cơ Hoa Âm mặt không thẹn sắc, nghiêm trang hỏi, "Ngươi cảm thấy nên đánh đầu mình sao?"

Hạ Lan Tuyết nhìn viên ngói trên mặt đất kia, đầu đầy hắc tuyến, "Sao ngươi không đánh vào chỗ khác."

"Chỗ đó thịt nhiều, ta cho rằng đỡ đau hơn tý." Cơ Hoa Âm ánh mắt chậm rãi đã rơi vào ngang hông của nàng, sắc bén như nhìn thấu quần áo nàng rồi quay mặt đi.

Hạ Lan Tuyết quẫn bách, hừ cười, "Hóa ra ngươi vẫn là nghĩ cho tan ha? Ta còn tưởng ngươi mượn chuyện công làm chuyện riêng chiếm tiện nghi của ta ."

Cơ Hoa Âm hơi sững sờ, không xác định hỏi, "Ngươi vẫn chưa tỉnh rượu sao?"

"..." Hạ Lan Tuyết nhất nghẹn, chợt giương môi cười, "Hừ, còn không thừa nhận, chính là ngươi muốn chiếm tiện nghi của ta."

Cơ Hoa Âm không phản bác, chỉ thản nhiên nói, "Về sau ban ngày không được phép uống rượu, dễ nói mê sảng."

"Ta không có nói mê sảng, chính là ngươi muốn chiếm tiện nghi của ta. Dù sao, tương lai của ta nhất định là người của ngươi, ngươi cứ thành thật đi." Hạ Lan Tuyết thấy hắn không thừa nhận, hờn dỗi liền ôm cánh tay của hắn, ăn vạ muốn hắn thừa nhận.

"Hồ nháo!" Cơ Hoa Âm rút ra cánh tay, tàn khốc nhìn chằm chằm nàng, "Một cô nương gia, những lời này là có thể dễ dàng nói ra khỏi miệng?"

Hạ Lan Tuyết ngẩn ra, mắt to mọi nơi thoáng nhìn, lại không quan tâm nở nụ cười, "Nơi này cũng không có ai khác ta nói cho ngươi nghe sợ cái gì ?"

"Nếu ngươi đem tài khua môi múa mép này thành tinh thần tập luyện võ nghệ cũng không đến nỗi bị mất mặt thế này." Vừa nói thân hình Cơ Hoa Âm chợt lóe, cách nàng khoảng một trượng, bắt đầu triển khai chiêu thức.

"Ngươi hãy nghe cho kỹ, bộ chiêu thức này ta chỉ dạy ngươi một lần, ngươi học được thì thôi còn không học được sau này đừng tìm ta nữa."

Nói xong, chiêu thức cũng kết thúc hắn đã lại đứng trước mặt nàng rồi.

Hạ Lan Tuyết bối rối, "Sư phụ, vừa rồi quá nhanh, ta còn không có nhìn rõ ràng, ngươi lại dạy xong rồi làm sao bây giờ?"

"Học không được?" Cơ Hoa Âm lạnh nhạt hỏi.

"Ừm." Hạ Lan Tuyết thành thật gật đầu.

Cơ Hoa Âm nhẹ nhàng phác thảo môi, lành lạnh cười, "Xem ra, sau này ngươi cũng không muốn xuất hiện ở trước mặt ta nữa rồi, bờ tường lại có cơ quan ngươi không qua được, vậy thế này đi..."

Ngón tay hắn chỉ cách đó không xa nói , "Nhìn thấy không? Chỗ kia có một lỗ chó, từ đó có thể chui ra ngoài, ra rồi sau này đừng đến nữa. Tường của tướng quân phủ sau này cũng không thể để ngươi tự tiện phi vào rồi."

Hạ Lan Tuyết nghe hắn lời này, lại bối rối, "Làm sao vậy? Không phải vừa rồi còn đang tốt sao? Ngươi đánh mông ta ta cũng không nói gì? Sao tự nhiên lại bắt ta chui chuồng chó thế? "

Cơ Hoa Âm lành lạnh liếc nàng một cái, môi mỏng mím lại, không nhìn nàng nữa, xoay người rời đi.

Hạ Lan Tuyết vội vàng đuổi theo, "Hoa Âm..."

Lời nói chưa nói ra khỏi miệng, Cơ Hoa Âm trở tay một trận chưởng phong đánh tới, thân thể nho nhỏ của Hạ Lan Tuyết giống như diều đứt dây bắn ra ngã xuống.

"Ai u." Nàng vội vã khoa trương kêu to lên, mắt to vụt sáng nhìn bóng lưng lạnh lùng phía trước.

Kỳ thật một ném này làm nàng ngã cũng không đau giống như lúc nãy nàng luyện khinh công, hắn cũng chỉ muốn nàng không đi theo hắn nữa mà không muốn thương tổn đến nàng.

Nhưng mà, liên tiếp kêu rất nhiều tiếng, Cơ Hoa Âm như cũ đầu cũng không quay lại đi lên phía trước.

Hạ Lan Tuyết không dám đuổi theo nữa, sợ lại bị bắn trở về, đột nhiên, nảy ra ý hay, nàng a ô một tiếng, giả vờ như đang nôn mửa, âm thanh suy yếu gọi, "Sư phụ, cứu mạng, đau, đau, a..."

Cuối cùng, nàng ngẹo đầu, cả người nằm phịch xuống đất, không nhúc nhích.

Người luyện võ nhĩ lực kinh người, cho nên, tất cả mọi hành động của Hạ Lan Tuyết đều nằm trong bàn tay của Cơ Hoa Âm.

Chỉ là, người không thể động tình, một khi động tình, tất cả sức phán đoán sẽ không có.

Tự mình biết một chưởng kia chỉ là phô trương thanh thế ngay cả một phần công lực cũng không dùng, nhưng là, nha đầu kia không tiếp tục đuổi theo phía sau nữa, cũng mất thanh âm, Cơ Hoa Âm tâm vẫn trầm xuống, cho dù biết rõ hơn nửa là nàng đang diễn trò, nhưng bước chân không nghe sai bảo vẫn quay trở lại.

Đi đến trước mặt nàng, nửa ngồi xuống, nhìn cái đầu nhỏ gối lên cánh tay của nàng, gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn, hàng mi dài khẽ rung, trong lòng Cơ Hoa Âm vừa bực mình vừa buồn cười.

"Sao không có tiền đồ như vậy? Sao xứng làm nữ nhân của Cơ Hoa Âm ta, người đâu, đem thứ này ném ra ngoài đường lớn đi." Hắn đột nhiên lạnh mặt, đứng dậy phân phó.

"Vâng ạ." Một ảnh vệ tự nhiên xuất hiện rất quỷ dị .

Hạ Lan Tuyết nghe thấy thanh âm của người lạ, cảm thấy trầm xuống, bản năng đưa tay liền ôm lấy bắp đùi Cơ Hoa Âm, ngửa đầu nịnh nọt cười, "Sư phụ, vừa rồi chiêu thức ngài dạy ta, ta đột nhiên nhớ được rồi. Ta luyện lại cho ngài xem một chút, được không?"

"Ngươi không phải là ngất đi sao?" Cơ Hoa Âm cúi đầu, mặt không chút thay đổi nhìn cô nương đang ôm bắp đùi mình.

Hạ Lan Tuyết vội vàng đứng lên, giải thích, "Chính là vừa rồi hôn mê, đầu óc ta đột nhiên minh mẫn, thậm chí ngay cả chiêu thức ngươi dạy trước đó cũng nhớ ra luôn, ngài nói có thần kỳ không?"

"Nếu như thế, luyện lại ta xem một chút." Cơ Hoa Âm vung tay lên, ảnh vệ lại biến mất không thấy gì nữa.

Hạ Lan Tuyết lau mồ hôi trên trán, coi là thật kéo ra tư thế, trong đầu dùng sức nhớ lại động tác vừa rồi của hắn, sau đó từng chiêu từng thức luyện.

Bởi vì vừa phải nhớ lại, động tác của nàng thật chậm, hoàn toàn không có huy soái tự nhiên như hắn, nhưng Cơ Hoa Âm lại biết, nàng luyện chiêu thức toàn bộ đúng rồi, chỉ là kém thuần thục cùng độ mạnh yếu.

Kỳ thật, liền hắn vừa rồi kia một lần, có thể toàn bộ nhớ kỹ chiêu thức người thật rất ít, nhưng hắn biết rõ, Hạ Lan Tuyết có bản lĩnh vừa nhìn qua là nhớ rõ, hơn nữa, nàng cũng là cái luyện võ kỳ tài, chỉ là, nàng người này tính tình lười nhác, không bức nàng, nàng vĩnh viễn dùng mánh lới như vậy .

"Sư phụ, như thế nào?" Không dễ dàng luyện xong bộ chiêu thức kia, Hạ Lan Tuyết thở hổn hển đi tới hỏi.

Cơ Hoa Âm đáy mắt dạng qua một luồng vui vẻ, "Xem ra, vừa rồi ngất đi đúng là làm cho đầu óc ngươi minh mẫn hơn đấy."

"A, như vậy liền tính vượt qua kiểm tra rồi đi? Về sau ta còn có thể tới tìm ngươi rồi." Hạ Lan Tuyết hoàn toàn mặc kệ hắn trào phúng, chỉ để ý chuyện này.

Cơ Hoa Âm nói, "Có thể, nhưng lần sau ta không muốn thấy ngươi giống như người già luyện thái cực quyền vậy."

"A" Hạ Lan Tuyết mây đen đầy mặt.

"Tốt lắm, ta còn có việc, ngươi cần phải trở về." Cơ Hoa Âm nói.

"Ngươi làm gì thế?" Hạ Lan Tuyết hỏi.

Cơ Hoa Âm ngưng mi, "Ngươi muốn cùng?"

"Hửm..." Dính hắn hồi lâu, còn dính tiếp, sợ hắn phiền, Hạ Lan Tuyết cũng là biết điều , nhân tiện nói, "Không có việc gì, ta tùy tiện hỏi một chút, vậy ngươi gấp rút đi, ta hôm nào lại tới tìm ngươi."

Cơ Hoa Âm không có lên tiếng, xoay người, ưu nhã rời đi.

Hạ Lan Tuyết bước nhỏ đi theo bên người hắn, lại nói, "Hoa Âm, về sau ta có thể đi cửa chính không?"

Cơ Hoa Âm đột nhiên đứng lại, lẳng lặng nhìn nàng, tựa hồ suy tư một cái

chớp mắt, lúc này mới chậm rãi nói, "Vẫn là leo tường đi, tiện thể luyện khinh công."

Hạ Lan Tuyết đầu đầy hắc tuyến, không cam lòng lại đuổi theo, "Nhưng leo tường vào như vậy sẽ bị mọi người chê cười."

"Ngươi sợ người chê cười?" Cơ Hoa Âm hỏi ngược một câu.

Hạ Lan Tuyết lắc đầu, "Mấu chốt là, ta sợ cô nương khác nhìn thấy, sẽ học theo ta. Nhỡ ngày nào đó mọi người đều biết leo tường vào có thể gặp mi thì ta phải làm sao đây?"

"..." Cơ Hoa Âm rũ mắt nhìn nàng, đột nhiên đưa tay nhấc lên vạt áo của nàng.

Hạ Lan Tuyết cả kinh, bản năng lui về phía sau một bước, cả kinh nói, "Ngươi làm gì thế? Ban ngày đấy?"

Cơ Hoa Âm mặt không chút thay đổi giúp nàng cởi bỏ dây lưng, một lần nữa lại buộc lại còn buộc hình nơ con bướm mà Hạ Lan Tuyết thích nhất...

"Ngươi yên tâm, không phải là cô nương nào cũng có dũng khí leo tường ."

Trước con mắt kinh ngạc của nàng, hắn ném lại một câu rồi đi thẳng.