Thấy Hạ Lan Tuyết cúi đầu không nói, Thu Văn nghĩ lời mình vừa nói, nàng không có nghe lọt, không khỏi vội la lên, "Tiểu thư, nô tỳ cũng không phải là hù dọa ngài, vừa rồi Lý đại phu thật sự nói rồi, ngài không nghỉ ngơi sẽ ảnh hưởng đến khí huyết, khí huyết bị tổn thương, tương lai muốn chữa trị cũng không chữa trị được ."

"Biết rồi." Hạ Lan Tuyết lần nữa ngẩng đầu, tinh thần có chút sa sút, chỉ cười nói, "Nghỉ ngơi trước, cũng phải no bụng, ta đói bụng, đi lấy một ít thức ăn đến đây cho ta."

"Đói bụng?" Thu Văn sững sờ.

Thu Hương lại vui lên, lập tức lôi Đàn Hương, "Tiểu thư nói đói bụng, ngươi đi xem Bích Văn tỷ tỷ đã làm điểm tâm xong chưa? Xong rồi thì trực tiếp mang đến đây."

"A, vâng ạ." Đây là lần đầu tiên tiểu thư chủ động kêu đói bụng, Đàn Hương kích động, vội vàng chạy ra ngoài.

"Tiểu thư, ngài muốn ăn ở bàn hay ngồi tại giường ăn?" Thu Văn hỏi.

"Tất nhiên là ngồi bàn ăn rồi." Hạ Lan Tuyết nói liền xốc chăn lên, muốn xuống giường.

Thu Văn vội vàng đỡ lấy nàng, Thu Hương cầm áo khoác ngoài khoác lên người nàng.

Nhìn thấy áo đỏ thêu hải đường khoác ngoài đầu vai, Hạ Lan Tuyết hơi hơi nhíu mày, giật y phục xuống, ném cho Thu Văn.

"Đổi cái khác đi, về sau bản... Tiểu thư không mặc y phục màu đỏ."

Thu Văn sửng sốt, "Vì sao ạ? Tiểu thư mặc quần áo màu đỏ nhìn rất đẹp, rất rực rỡ."

"Thu lại." Hạ Lan Tuyết không muốn giải thích nhiều, chỉ đơn giản phân phó.

Thu Hương vội vàng nhìn Thu Văn nháy mắt, nói, "Tiểu thư muốn đổi, ngươi đi đổi đi."

"A, vâng ạ" Thu Văn vội vàng cầm áo khoác đi, chỉ chốc lát, lại cầm hai bộ mới đến.

Hạ Lan Tuyết chọn một bộ nguyệt sắc , cảm thấy trắng trong thuần khiết nhẹ nhàng khoan khoái một chút.

Sauk hi, rửa mặt, mặc quần áo chỉnh tề, ngồi ở trước bàn trang điểm, Thu Hương hỏi, "Tiểu thư, hôm nay muốn làm kiểu đầu nào?"

"Đơn giản một chút." Hạ Lan Tuyết cẩn thận nhìn chính mình trong gương, dung nhan mỹ lệ, còn lộ ra vài phần ngây thơ, hai tròng mắt trong suốt sáng ngời, không chứa một tia tạp chất.

Thật tốt!

Kiếp trước, ngồi ở vị trí cao, nàng có thói quen che giấu chính mình, ngay cả ánh mắt cũng thay đổi sâu không lường được, không để cho người khác dễ dàng nhìn ra tâm tình của mình.

Nhưng lâu ngày như vậy, ngay cả bản chất của mình cũng quên mất.

Hiện giờ như này, lại hợp ý của nàng, đơn giản, sạch sẽ, thuần túy.

Thu Văn chải cho nàng búi tóc đơn giản, đang định đeo trang sức lên đầu cho nàng, Hạ Lan Tuyết khoát khoát tay, tự mình tìm bên trong hộp trang sức, cầm một bảo trâm bạch ngọc khắc hình hoa nhài, từ từ cắm lên búi tóc, còn lại không đeo thêm đồ trang sức gì nữa.

Thu Văn nhìn, có chút đơn giản, thế nhưng, tiểu thư trời sinh lệ chất, trang điểm đơn giản như vậy lại làm cho nàng có một phong thái khác, trong sáng ung dung.

Vừa chuẩn bị xong, Đàn Hương và Bích Văn cùng đưa bữa sáng vào.

Đã lâu không ăn qua thức ăn do Bích Văn nấu, Hạ Lan Tuyết thật sự là nhớ, không đợi các nàng dọn xong, chính mình động thủ trước.

Đàn Hương cười, "Tiểu thư thật sự rất đói bụng, chẳng lẽ tối hôm qua chưa ăn cơm hay sao?"

"Tối hôm qua?" Hạ Lan Tuyết ngừng lại, tối hôm qua nàng còn là u hồn đấy, thế nhưng, khi mình chưa trọng sinh, thiếu niên Hạ Lan Tuyết tối hôm qua đi chỗ nào rồi?