Nhị phu nhân vừa nổi giận đùng đùng vừa vọt vào chỗ ở của Hạ Lan lão phu nhân, liền nhìn thấy một phòng nha hoàn vú già nín thở ngưng thần, Triệu thái y đang nghiêm túc bắt mạch cho lão phu nhân..

"Chuyện gì xảy ra?" Loại tình cảnh này, nhị phu nhân cho dù trong lòng có hỏa, cũng không dám làm càn.

Hai mắt Kim Lan đỏ hồng, đem nhị phu nhân kéo đến một bên, nhỏ giọng nói, "Lão phu nhân nghe nói đồ bị cướp, liền bất tỉnh nhân sự tại chỗ, đại phu nói có thể là trúng gió, không được tốt."

"A?" Nhị phu nhân kinh ngạc không thôi, nghiêng đầu nhìn một chút lão phu nhân đang hôn mê trên giường, thầm nói, chẳng lẽ không phải là lão yêu bà này làm? Cũng không phải là nàng thì là ai? Thứ này chuyển ra ngoài phủ cũng chỉ có hai người các nàng biết, người khác muốn cướp bóc cũng không phải là quá trùng hợp sao?

Như vậy, chỉ có thể là lão yêu bà này đang diễn trò cho nàng xem thôi... Trong nháy mắt.

"Hừ!" Hừ lạnh một tiếng, nhị phu nhân ngồi xuống ghế bên cạnh, lẳng lặng chờ , nàng đang muốn xem sau khi lão yêu bà này tỉnh dậy, muốn giải thích với nàng như thế nào?

Ai ngờ lần này lại phải chờ đến hơn nửa ngày.

Trưa ngày hôm sau Hạ Lan lão phu nhân mới tỉnh, vừa mở mắt ra câu đầu tiên liền là, "Đồ..."

Hình như miệng bà có chút bị lệch nghiêng, nói chuyện cũng không lưu loát như cũ, đơn giản hai chữ, nhưng cũng phải một lúc lâu bọn hạ nhân mới hiểu bà muốn nói cái gì.

Nhưng là, đồ là cái gì?

Có người bưng tới nước trà, có người bưng tới thức ăn, còn có người hỏi bà có phải muốn đi ngoài hay không...

Bởi vì không đúng với ý muốn của bà, lão phu nhân nhanh chóng thẳng trừng mắt, khó khăn giơ ngón tay chỉ vào nhị phu nhân đang lim dim ngủ trên ghế bên cạnh.

Kim Lan đã hiểu, vội đánh thức nhị phu nhân dậy.

Nhị phu nhân tim đập mạnh và loạn nhịp mở mắt, chỉ thấy đôi mắt đục ngầu đầy oán giận của lão phu nhân nhìn mình chằm chằm, giống như muốn ăn tươi nuốt sống nàng ta vậy.

Nàng không khỏi tim nhảy dựng, kinh ngạc đứng dậy, "Lão phu nhân, ngài tỉnh?"

"Đồ..." Lão phu nhân ánh mắt hung ác nhìn nàng chằm chằm, trong miệng chỉ bật được lên hai chữ này.

"Đồ?" Nhắc tới cái này, lửa giận trong lòng nhị phu nhân lại bốc lên, nàng ta đi vài bước đến gần giường, tức giận nói, "Ta đang muốn hỏi ngài đấy? Mấy đồ kia của ta có phải do ngài dựng ra chuyện này để giấu đi hay không.?"

Lão phu nhân nghe vậy, thân thể run run, chỉ vào nàng ta nói không nên lời, "Ngươi, ngươi..."

Nhị phu nhân cũng mặc kệ thái độ của bà, đồ của nàng ta bị lấy đi, cuộc sống sau này của nàng ta cũng không được đảm bảo, nghĩ đến, nàng ta lại hừ lạnh, "Hừ, ngài già rồi đừng có giả vờ với ta nữa, chuyện chuyển đồ ra bên ngoài chỉ có hai người chúng ta biết thôi, mấy nha đầu kia cũng không biết trong rương là cái gì? Lại nói, phu xe cũng là người ngài phái đến ."

"Ta..." Lão phu nhân vội vã cãi lại, nhưng nói không ra lời, trên mặt tối sầm lại.

Cẩm Tú thấy tình hình không ổn, vội vã kéo nhị phu nhân ra, "Nhị phu nhân, ngài nói gì với lão phu nhân vậy? Sao làm người tức giận như vậy? Hay là ngài lui ra trước đã?"

"Bổn phu nhân chỉ nói mấy câu nói thật thôi." Nhị phu nhân tức giận đứng ở đầu giường nói.

Lúc này, Hạ Lan Phong mang theo con trai Hạ Lan Thiên Ý, qua thăm lão phu nhân.

Nhị phu nhân thức thời không dám tiếp tục nhiều chuyện, mà là thừa dịp người không chú ý, vụng trộm biến mất, vẫn không cam lòng, nhưng nàng ta phát hiện, lão phu nhân thật sự bị trúng gió, chỉ là, những thứ đó của nàng ta, sớm hay muộn nàng ta cũng phải đòi lại từ chỗ lão yêu bà này.

Nhị phu nhân rời đi, Hạ Lan lão phu nhân vẫn không có chuyển biến tốt đẹp, ngược lại thần sắc càng kém, dùng sức cầm lấy tay Cẩm Tú, như muốn nàng đi làm cái gì đấy.

Cẩm Tú bị nắm tay đau nhói, nàng hỏi lại mấy lần nhưng không hiểu là cái gì, chỉ biết khóc to .

"Nương, ngài đây là muốn làm cái gì? Đại phu nói ngài không thể kích động, có chuyện gì cũng đừng suy nghĩ nữa, sau này khỏi bệnh hãy nói tiếp". Hạ Lan Phong nắm chặt tay lão phu nhân an ủi.

Lão phu nhân lúc này mới chịu yên, lui về phía sau nằm xuống, nhưng trong ánh mắt lại có nước mắt rớt ra.

Nghĩ đến cuộc đời này của bà thật khốn khổ, lúc tuổi còn trẻ, quá ngốc quá ngây thơ, cho rằng gả cho người đọc sách hiền lành , tương lai nhất định cầm sắt hòa minh.

Ai ngờ, vào cửa chưa được một năm không có thai, phu quân liền nạp thiếp.

Nghèo khó hơn nửa đời người, không dễ dàng nhịn đến hôm nay, già rồi già rồi, mà bà còn bị mang tiếp là trộm đồ của con dâu nữa chứ.

Nhưng những vật này ở chỗ bà cũng chưa được lâu đã bị nhị phu nhân đen tối kia lừa mất rồi.

Bà lúc ấy đúng là ngu ngốc mà, tự nhiên lại tin tưởng nhị phu nhân kia thật sự sẽ chuyên chở đồ ra khỏi phủ?

Bây giờ thì hay rồi, một xu bà cũng không có.

Đáng thương toàn bộ tiền của của bà đều mất rồi.

Càng nghĩ càng thấy uất ức, nước mắt rơi xuống như mưa không ngừng được, cuối cùng, không để ý trong phòng còn có người, ô ô khóc rên nghe đặc biệt đáng sợ.

Hạ Lan Thiên Ý sợ theo bản năng dựa vào góc tường, cuối cùng, bị Hạ Lan Phong túm được, ấn đến bên cạnh giường

"Thiên Ý, tổ mẫu ngươi bị bệnh, đến an ủi bà vài câu đi, trốn cái gì? Uổng công bình thường tổ mẫu thương ngươi nhất."

"Ta, ta không trốn." Hạ Lan Thiên Ý lắp bắp giải thích.

Vừa thấy tiểu tôn nhi, Hạ Lan lão phu nhân mắt sáng rực lên, đúng vậy, con trai kém cỏi nhưng bà còn có cháu trai mà.

Trước kia lại quên mất nó?

Hạ Lan Tuyết không nghe lời, nhưng Hạ Lan Thiên Ý từ nhỏ đã rất thân quen với bà, một đứa bé mười tuổi không phải là rất dễ dạy bảo sao?

"Thiên Ý." Tầm mắt lão phu nhân dừng trên người Thiên Ý, tận lực biểu lộ khuôn mặt từ ái.

Hạ Lan Thiên Ý đành phải lại gần bà

Xê dịch, nhẹ tiếng gọi khẽ, "Tổ mẫu."

"Ai." Lão phu nhân đáp một tiếng, nhẹ nhàng ôm đầu, nước mắt lại rơi xuống, "Tổ mẫu già rồi, không còn sống được bao lâu nữa, sợ rằng không còn ở bên Thiên Ý được bao lâu nữa”.

Lúc bà nói những lời này, cố gắng nhả từng chữ một, mặc dù còn hơi khó nói nhưng cũng đủ để người khác nghe rõ.

Hạ Lan Thiên Ý hốc mắt cũng hồng lên, "Tổ mẫu, ngài không có việc gì."

"Tổ mẫu già rồi, luôn sẽ có một ngày như vậy ." Lão phu nhân giơ tay lên, nhẹ nhàng kéo lấy tay áo Hạ Lan Thiên Ý, lời nói thấm thía, "Ta chỉ ngóng trông, Thiên Ý của ta có tiền đồ, đừng như cha ngươi, cả đời không làm nên việc gì."

"Nương, ngươi nói chuyện này để làm gì?" Hạ Lan Phong rất ghét nghe những lời này, huống chi còn là ở trước mặt nhi tử, điều này làm cho hắn rất mất mặt.

"Nương nói là lời nói thật, trước kia cũng thì thôi, hiện tại, vợ của ngươi đi, cả cái nhà này ngươi lại không lo đến, lại để cho Tuyết Nhi lo, nàng chỉ là một tiểu cô nương chưa cập kê, ngày ngày xuất đầu lộ diện , ngươi không lo thế nhân nói này nói nọ sao? Tương lai, nàng còn phải lập gia đình nữa." Lão phu nhân cũng không biết bây giờ mình nói năng lại trôi chảy rồi.

Hạ Lan Phong nhíu lại mặt, không phục nói, "Nữ nhân kia lưu lại lời trăn trối, muốn Tuyết nhi đương gia, ta có biện pháp nào?"

"Ai, thật không rõ Khinh La là nghĩ như thế nào ." Lão phu nhân thở dài một tiếng, vừa nhìn về phía Hạ Lan Thiên Ý, "Thiên Ý, ngươi phải nhanh lên một chút lớn lên, hảo giúp tỷ tỷ của ngươi. À, vốn là, còn có Chi Nhi tỷ tỷ , nhưng là..."

Lão phu nhân lại khóc lên.

"Nương, Tuyết Nhi sẽ nghĩ biện pháp cứu người ." Hạ Lan Phong không kiên nhẫn nói.

"Bạc còn không có đủ, cứu thế nào được?" Lão phu nhân vẫn khóc lên như cũ.

Chuyện Hạ Lan Chi, hai ngày nay Hạ Lan Thiên Ý cũng nghe nói chút ít, vội nói, "Ta có bạc."

"Ngươi?" Lão phu nhân cùng Hạ Lan Phong sợ hãi kinh ngạc nhìn hắn, một mặt phất phất tay, cho đầy tớ trong phòng lui ra.

Hạ Lan Thiên Ý chân thành nói, "Thật sự, ta nghe nói vì cứu Trầm di nương cùng Chi Nhi tỷ tỷ, ngay cả đồ trong phòng tổ mẫu cũng mang đi cầm, nên lúc đó ta cũng quyết tâm rồi ."

"Ngươi đứa nhỏ này, bình thường chút bạc tiêu vặt của ngươi cũng không đủ cho ngươi tiêu, làm sao còn bạc để cứu người nữa? Đây cũng không phải là con số nhỏ." Lão phu nhân than nhẹ, xong rồi, an ủi, "Nhưng tấm lòng này của Thiên Ý cũng đủ cho tổ mẫu hài lòng rồi. Trầm di nương và Chi Nhi tỷ tỷ ngươi cũng ghi nhớ ân tình này của ngươi rồi."

Thấy tổ mẫu không tin, Hạ Lan Thiên Ý còn nóng nảy, "Ta mặc dù không có bao nhiêu tiền bạc, nhưng là ta có đồ, mọi người đã quên, lúc ta sinh ra, mẹ có đặt mua khóa trường mệnh cho ta , nhưng về sau ta không thích đeo, để cho bà vú cất đi, ta nghe nói khóa trường mệnh kia rất đắt tiền."

Này vừa nói, Hạ Lan Phong con mắt trong nháy mắt liền phát sáng lên, "Phải rồi, làm sao ta lại quên mất chuyện này, năm đó nữ nhân kia mất vạn lượng hoàng kim mới làm được khóa trường mệnh này."

"Phong Nhi." Thấy dáng vẻ vội vàng của con trai, lão phu nhân liếc hắn một cái, "Đây là đồ của Thiên Ý, ngươi đừng mơ tưởng đến."

"Nương, ngài nói vậy là sao? Sao ta lại lấy đồ của hắn chứ? Nhưng mà, ngài xem Trầm thị và Chi Nhi bị người bắt đi, sinh tử chưa biết. Nhị đệ còn bị giam giữ trong tù, lại không biết sống chết. Ta sao lại bình tĩnh được? Nếu ta có bạc, hết thảy đều dễ xử lý rồi." Hạ Lan Phong vội vàng nói, "Dù nói thế nào, tiền bạc là vật ngoài thân, không có sau này chúng ta kiếm lại là được, nhưng nếu người mà không được cứu thì làm sao được."

"Này?" Lão phu nhân khó xử cực kỳ, khóc ròng nói, "Đây là ta đã tạo nên nghiệt gì mà ông trời bắt ta gặp phải chuyện này."

"Tổ mẫu, ngài đừng khóc, ta đi lấy khóa trường mệnh, giao cho tỷ tỷ đổi bạc."

"Đừng đưa cho tỷ tỷ ngươi, lấy rồi đưa luôn cho ta, tý nữa ta có chuyện phải ra ngoài. Tỷ tỷ của ngươi không hiểu những thứ này, chỉ sợ bị người khác lừa gạt." Hạ Lan Phong nói.

Hạ Lan Thiên Ý nghe vậy, ngẫm lại cũng đúng, liền gật đầu nói, "Được, cha, ngài chờ ta đi lấy cho ngài."

"Nương, không còn chuyện gì, ngài nghỉ ngơi trước đi." Con trai vừa đi, Hạ Lan Phong lập tức dụ dỗ mẹ ruột mình.