Chết? Hạ Lan Tuyết cũng không dám làm cho hắn chết, huống chi, nghe hắn tức giận quát mắng như vậy rõ ràng là nói ngược.

Hắn nghĩ sống!

Đi đến bên cửa sổ, Hạ Lan Tuyết kéo rèm cửa sổ ra, để cho gió đêm bên ngoài thổi vào phòng, xua tan đi mùi khó ngửi.

Nhưng mà, chỉ mở ra một cánh cửa sổ, thái tử điện hạ liền bị kích thích la hoảng lên, "Đóng kín, đóng kín..."

Hạ Lan Tuyết quả thật bị bộ dáng dữ tợn kia của hắn dọa sợ, may là Thiếu Khâm nhanh tay đem rèm cửa kéo lại.

"Thái tử, sợ gió?" Hạ Lan Tuyết thử hỏi một tiếng, một mặt quay đầu đối Thiếu Khâm hỏi, "Có thể đốt đèn hay không?"

"Không cần, ai dám đốt đèn, bản thái tử muốn đầu của hắn." Trên giường, thái tử lại lên tiếng uy hiếp, có lẽ là cố gắng lắm rồi, sau khi dùng hết sức lực, lại tê liệt ngã xuống, còn kịch liệt ho khan.

Hạ Lan Tuyết ngưng mi, khó xử nhìn Thiếu Khâm, "Này muốn như thế nào cho phải?"

"Ngươi chờ." Thiếu Khâm ra cửa, rất nhanh, cầm một chiếc đèn ngọc lưu ly đến.

Ánh sáng mờ nhạt, nhưng mà chiếu sáng cả gian phòng.

"Không cần." Trên giường vị thái tử kia, lại kêu rên một tiếng, kéo chăn mền trùm kín mình lại.

Cũng sợ? Hạ Lan Tuyết khóe miệng rụt rụt, trước sau hai đời, vị thái tử này đều là như vậy, sinh bệnh rồi tính tình y hệt một hài tử.

"Đi qua." Thiếu Khâm giấu đèn đi, hướng về nàng nháy mắt.

Hạ Lan Tuyết nhướn mày, "Cùng nhau?"

Giường bên kia mùi phát ra càng khó ngửi, không giống như là vết thương đao kiếm...

Hơn nữa, vừa rồi gian phòng sáng lên, nàng nhìn thấy bộ dạng thái tử, mơ hồ như là bị bệnh truyền nhiễm thì đúng hơn.

Không trách được thái y viện bất lực, liền tính có thể trị, sợ cũng không dám đi.

Lúc này nửa đêm mới kéo nàng tới làm đệm lưng.

Thiếu Khâm nghe vậy, khẽ ngưng mi.

"Ta nhát gan." Ngay tại thời khắc hắn chần chờ, Hạ Lan Tuyết bổ nhào vào bên cạnh hắn, ôm chặt lấy cánh tay hắn, kéo hắn tới bên cạnh giường.

Hừ, nếu muốn chết? Mọi người cùng nhau chết.

Thiếu Khâm nhìn nàng, cũng không cự tuyệt, đi theo nàng đi đến bên giường, nhẹ giọng khuyên nhủ, "Thái tử, vị này là Hạ Lan tiểu thư, là nữ nhi ruột thịt của Phượng Y tiên, nàng nhất định có thể trị được bệnh của ngài."

"Phượng y tiên?" Trong chăn truyền ra thanh âm rầu rĩ nỉ non, đột nhiên, chăn mền quăng ra, bộ dáng thảm thiết của thái tử hiện ra.

Lại một lần nữa bị dọa sợ, trái tim nho nhỏ của Hạ Lan Tuyết nhảy lên.

Hình tiêu mảnh dẻ, khuôn mặt gầy gò tiều tụy, khí sắc tím xanh, sợi tóc khô vàng rối tung, một đôi mắt lõm xuống, đục ngầu mà vô thần, cho dù giờ phút này hắn đầy mong mỏi nhìn Hạ Lan Tuyết, nhưng trong đôi mắt vẫn vô hồn như vậy.

Người này giống như là người đã chết vậy.

Người này thật sự là thái tử?

So với thái tử phong lưu phóng khoáng, đa tình thành tính ở kiếp trước đúng là một trời một vực.

"Ngươi thật sự là nữ nhi của Phượng y tiên? Thật sự ngươi có thể chữa lành cho bản thái tử" Hắn tay che ngực, vội vàng hỏi.

Loại cầu xin khát vọng như thế này thật sự làm cho Hạ Lan Tuyết cảm động, nàng cả người cũng nghiêm túc, phân phó Thiếu Khâm, "Đem đèn tới đây."

Ánh sáng tối tăm, bất lợi với xem bệnh.

Thiếu Khâm đem đèn đưa đến, ánh sáng sáng ngời làm cho Hạ Lan Tuyết thấy hình dáng của thái tử rõ ràng hơn, đồng thời, trong lòng cũng âm thầm lấy làm kinh hãi.

Mặc dù dung mạo của thái tử rất tiều tụy, nhưng lại có đến năm phần giống Cơ Hoa Âm.