Oài, cô gái nhỏ này cũng đanh đá quá đi!

Hạ Lan Tuyết khẽ đứng thẳng mi, rút tay về chỉ đứng ở một bên, áy náy nói với cô nương đang ngồi dưới đất, "Xin lỗi, cô nương, vừa rồi ta chạy quá gấp, cô có còn đau không?"

"Không ngại." Nàng kia nhẹ nhàng lắc đầu, nhanh chóng bỏ khăn che mặt xuống, lúc này mới vịn tay nha hoàn từ từ đứng lên.

"Tiểu thư, ngài lúc nào cũng tốt như vậy." Tiểu nha hoàn giúp đỡ nữ tử sửa sang lại làn váy, sau đó, chưa hết tức giận trừng mắt với Hạ Lan Tuyết.

Hạ Lan Tuyết vô tội sờ sờ mũi, nói một câu: "Bên ngoài mưa lớn."

Đúng là, giờ phút này, bên ngoài trời mưa như trút nước, hành lang trước cửa hàng tụ tập không ít người, ước chừng là cảm thấy nữ tử bên trong khí độ bất phàm, mọi người liền thức thời không đi vào, đều chen chúc tại cửa tò mò nhìn vào trong .

"Nhìn cái gì vậy? Tránh ra." Nha hoàn tên gọi Hân Nhi kia, cực kỳ đanh đá, đưa tay gạt đám người đang đứng ở cửa ra, cứ thể mở ra một con đường cho tiểu thư nhà mình, sau đó mở ô ra, cẩn thận đỡ nữ tử.

"Tiểu thư, chậm đã."

Đột nhiên, một trận gió nhẹ phất qua, lay động cái khăn che mặt của nữ tử, lộ ra một mảnh da mặt bạch ngọc không tì vết, làm mọi ánh mắt không rời được.

Cả đám chỉ ngây ngốc nhìn nữ tử như tiên nhân kia bước lên xe ngựa, lại đưa mắt nhìn chiếc xe ngựa đang chạy chậm rãi trong làn mưa kia, cho đến khi không nhìn thấy, mọi người vẫn còn đang thất thần.

"Oa, thơm quá." Đột nhiên, có một người vui mừng kêu to.

Ngay sau đó, trên hành lang dưới mái hiên vang lên tiếng tranh nhau hớp không khí, thỉnh thoảng có người vui mừng hô to, "Là hương thơm trên người tiên nữ kia."

Còn có mùi thơm trên cơ thể? Trong phòng, Hạ Lan Tuyết nghe những người kia nói chỉ cảm thấy buồn cười.

"Tiên nữ cái gì? Đó là Tô gia đại tiểu thư."

Tô gia? Lỗ tai Hạ Lan Tuyết dựng lên, theo bản năng đi gần đến phía cửa, nhìn về phía lão bà tử đang bát quái.

Bên ngoài mưa rơi chưa dứt, mọi người cũng không đi được, lão bà tử vừa vặn tìm được cái cơ hội khoe khoang, liền tự mình thêm dầu thêm mỡ như đang kể chuyện cổ tích nói.

"Nhắc tới Tô gia đại tiểu thư Tô Minh Ngọc, người này không khác gì so với tiên nữ trên trời, nghe nói, nàng vừa ra đời, thân thể có mùi thơm lạ lùng, dẫn bươm bướm cách cả mấy dặm đều bay về Tô phủ, tụ tập ngoài cửa phòng của nàng, chậm chạp không tiêu tan đâu."

"A, việc này ta cũng biết, năm đó xem như chấn động kinh thành, có thuật sĩ nói, đây chính là ngàn năm khó gặp kỳ nữ tử, có đại phú đại quý tướng. Ngay cả lão nhân gia thái hậu cũng cho người đến hỏi thăm, còn thưởng Tô gia rất nhiều đồ."

"Đúng vậy, hiện tại cũng đã sắp qua hai mươi năm rồi?"

"Mười tám năm, toàn bộ là mười tám năm." Lão bà tử kia dựng lên ngón tay, kiên trì mà chắc chắc nói, "Năm ấy, Tam tiểu tử nhà ta cũng đúng lúc xuất thế, cũng có thể nói cùng lứa với Tô tiểu th này”.

"Đều mười tám à." Hạ Lan Tuyết dựa vào ở bên cửa, khó chịu nhàm chán, cũng đúc kết tiến đến, hưng trí bừng bừng hỏi, "Nàng đã có người để gả chưa?"

"Nhắc tới cái này, cũng là nghiệt duyên." Lão bà tử kia nhìn Hạ Lan Tuyết một cái, nhẹ khẽ thở dài.

Hạ Lan Tuyết thích nghe chuyện phức tạp ly kỳ , vội hỏi, "Chuyện gì xảy ra?"

"Tô đại tiểu thư sinh ra không lâu, thái hậu nương nương có lần nhìn thấy, liền yêu thích, nên làm chủ ban hôn cho nàng với hoàng tử thứ mười một lúc đó mới năm tuổi."

"Đây không phải là chuyện tốt sao?" Hạ Lan Tuyết tò mò hỏi.

"Ai nói không phải đâu? Tô gia cũng vui mừng đấy chứ. Nhưng mà trời còn mưa gió bất thường, ai biết, năm hoàng tử thứ mười một mười tuổi bị rơi vào trong hồ chết đuối. Haizz."

Mọi người một trận thổn thức.