Hạ Lan Tuyết trở lại, liền chui đầu vào trong chăn.

Đau đầu!

Đau đầu nhất là chuyện, bí mật bên trong dược.

Nàng cũng là dưới tình thế cấp bách trong lúc vô tình đụng phải , ai biết tủ thuốc tầng dưới chót thế nhưng còn ẩn dấu một cái hốc tối, bên trong hốc tối là dược chuẩn bị cho hoàng thượng, tổng cộng có mười hai miếng, vừa vặn đủ Hoàng thượng dùng một năm.

Hiển nhiên, đây là mẫu thân đã sớm chuẩn bị tốt, chẳng lẽ là đã sớm tính đến nàng có ngày này, hay là còn có mục đích khác?

Mà chuyện này càng làm liên tưởng đến việc mẫu thân mất, không biết có liên quan gì đến nhau không, dù sao lúc trước thi thể ngã xuống trong cốc hàn mai, ngoại trừ ăn mặc, mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi, căn bản không phân biệt ra.

Chuyện thứ hai đau đầu, còn là dược, giấu ở bên trong khuyên tai của Cơ Hoa Âm bột phấn hoa mạn đà la.

Kiếp trước, nàng ốm đau khó chịu, nên trong người lúc nào cũng mang theo bột phấn hoa này để giảm đau.

Vật này đối với người bình thường không tốt.

Chuyện thứ ba đau đầu nhất, vẫn là dược.

Hôm nay ngay trước mặt yêu nhân Thiếu Khâm, nàng chần chừ không biết có nên giao dược ra không, dù sao thuốc này có độc, ăn nhiều không tốt, huống chi uống thuốc này còn là đương kim hoàng thượng, vạn nhất bị phát hiện ra, liên lụy đến bao nhiêu người rơi đầu, nàng cũng không muốn nghĩ tới nữa.

Nàng còn chưa nghĩ ra đối sách, Thiếu Khâm kia lại xuất ra thủ dụ làm cho nàng chỉ còn cách giao dược ra .

Đáng giận!

Nhỡ ra hoàng thượng phát hiện được, cho kiểm tra, yêu nhân Thiếu Khâm kia cũng không thoát được.

Nghĩ tới nghĩ lui cả đêm, Hạ Lan Tuyết vẫn cảm thấy lấy lại khuyên tai ngọc là chuyện gấp, quyết định trời vừa sáng, liền đi Hoa phủ tìm họ Cơ .

Nào biết, sáng sớm nàng vừa dậy, mới rửa mặt đang định ra ngoài, đã bị nha hoàn của Hạ Lan lão phu nhân chặn ở cửa.

"Đại tiểu thư, hôm qua lão phu nhân được tin ngài bị ti lễ giám mời đi, sợ ngài bị kinh hãi, sáng sớm đặc biệt sai người chuẩn bị ít cháo, muốn ngài bình tĩnh lại."

Sáng sớm uống bát cháo an ủi? Cũng không sợ nàng buồn nôn?"Ngươi thay ta tạ ơn lão phu nhân, hiện tại ta có việc gấp cần ra ngoài, lúc về ta sẽ đến thỉnh an lão nhân gia ngài."

Hạ Lan Tuyết nói xong, trực tiếp đi thẳng ra ngoài.

Cẩm Tú sợ vội đuổi theo, "Đại tiểu thư, lão phu nhân lo lắng cho ngài, hôm qua cả đêm đều ngủ không ngon, phong thấp đau nhức lại tái phát, nếu không có việc gì ngài ghé qua hỏi thăm lão phu nhân một chút?"

Lo lắng? Cả đêm ngủ không ngon? Còn phát bệnh rồi?

Hạ Lan Tuyết nghe được câu này, bỗng nhiên cảm thấy buồn cười

Sợ là biết mình bị ti lễ giám mời đi, lại bình yên trở lại, lúc này mới ảo não ngủ không yên đi? Chỉ là, cái tâm ý này chiếu theo hoàn cảnh cũng là hợp lý?

Ôi, xong, trước hết đi uống bát cháo rồi nói tiếp.

Sửa lại đường thẳng, Hạ Lan Tuyết đi đến chỗ ở của lão phu nhân, vừa bước vào, ôi, cả phòng toàn người, nguyên một đám con mắt đều nhìn vào nàng, không giống như an ủi nàng mà là khởi binh vấn tội đi.

Nhất là nhị phu nhân, trong mắt như có dao găm, từng nhát từng nhát như muốn xiên vào người nàng.

"Ơ, Tuyết nhi, ngươi đã đến rồi, ngươi không biết, hôm qua nghe nói ngươi bị ti lễ giám mời đi, chúng ta đều rất lo lắng."

"A, làm cho Nhị thẩm nương lo lắng." Hạ Lan Tuyết khách khí nói, liền nhìn về phía lão phu nhân, vấn an, "Tổ mẫu, Tuyết nhi trên người có thương, không thể dập đầu thỉnh an ngài, còn xin thứ tội."

Nói xong, tìm chiếc ghế dựa trống trực tiếp ngồi xuống.

Ngay trước mặt vài người vãn bối nhi tức cháu gái còn có nha hoàn bà tử, Hạ Lan lão phu nhân có chút ít không vừa ý, nhưng nhìn cổ Hạ Lan Tuyết có quấn một tầng băng gạc, cũng không tiện chất vấn, chỉ đành phải cố gắng cười vui, làm ra vẻ ân cần.

Mà những thứ nữ tiểu bối khác như Hạ Lan Chi, vẫn còn muốn đứng dậy, rối rít hành lễ với Hạ Lan Tuyết, "Thỉnh an đại tỷ tỷ."